Đọc truyện Ngươi Là Cái Tay Nải – Chương 36
Thế là, Phượng Khấp Huyết, mất rồi… Ta cảm thấy, trong mắt Tiểu Phượng Tiên, nếu nhất định phải chọn bỏ một thứ giữa ta với Phượng Khấp Huyết, khỏi cần nghĩ hắn cũng vứt bỏ ta. Cho nên sau khi xảy ra bi kịch này, phản ứng đầu tiên của ta là ta sẽ bị hắn xẻ thịt róc da không thương tiếc cho mà xem.
Ta ỉu xìu ủ rũ, Tiếu Tiếu thấy thế vội hỏi ráo riết rốt cuộc là thứ gì mà quý báu như thế, ta sợ hắn mà biết thì cũng muốn đập chết ta, nên chỉ đáp qua loa rằng thứ đó không đáng giá lắm, chỉ hơi tiếc vì đánh mất mà thôi.
Hắn an ủi ta, “Chuyện đó có gì đâu? Làm rơi ở đâu thì tới đó tìm lại, chúng ta không giống như thủ lĩnh, không có vẻ ngoài nổi bật, cải trang một chút là không bị bắt đâu.”
Ta vỗ đùi cái bốp, ý kiến hay.
Thế là hắn kiếm cho ta một bộ quần áo nông dân để thay, chúng ta liền xuất phát. Được cái Tiếu Tiếu tuy khinh công gà mờ, nhưng lúc men theo con đường tắt mà Tiểu Phượng Tiên phát hiện ra, thi thoảng hắn còn có thể sử dụng chút công phu cưỡi mây đạp gió, không tốn nhiều thời gian chúng ta đã lên tới đỉnh núi.
Lúc đi trên con đường dẫn tới khe núi, để không hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, chúng ta chỉ có thể đi theo tốc độ của dòng người, không dám bay ngang lướt dọc. Ta vừa khẩn trương lại vừa sốt ruột, chỉ sợ đến muộn một bước cục đá đó đã bị người lạ nhặt mất, thế là nôn nóng bất an than phiền:
“Nếu cục đá đó mà mất thật thì hôm nay chính là lần cuối cùng ngươi gặp ta đấy, về sau mỗi lần tới thanh minh và ngày giỗ của ta, ngươi nhớ phải thắp nén hương cho ta đấy nhé.”
“Làm gì có chuyện đó? Có thủ lĩnh ở đây, ai dám lấy mạng ngươi?”
Ta trợn mắt khinh bỉ hắn, “Thủ lĩnh của ngươi dám.”
Tiếu Tiếu nhếch khóe miệng, “Không thể nào!” Câu này giọng điệu còn chắc chắn hơn câu trước, còn có chút khinh bỉ, “Thủ lĩnh đối với ngươi nhất định là không bình thường, dù ngươi phạm phải sai lầm gì thủ lĩnh cũng sẽ không trách đâu.”
“Lần này ta không nói quá lên đâu, nếu mà không tìm thấy, bao giờ về ta sẽ uống thuốc độc tự sát… À không, thắt cổ đi, nghe nói chết thế rất nhanh mà không đau đớn lắm.”
“Tự coi nhẹ mình. Ta nói cho ngươi hay, thủ lĩnh chính là lớn lên trong đống người chết, từ nhỏ đã sờ mó đủ kiểu thi thể rồi, máu dính trên kiếm còn nhiều hơn lượng nước ngươi uống nữa đó. Lúc Lục thủ lĩnh huấn luyện ngài ấy, thường thường nhốt ngài ấy vào một cái cũi sắt thật to, sau đó ném bọn ác nhân bắt được trong giang hồ vào cũi, xem ngài ấy chém giết với bọn chúng. Cho nên thủ lĩnh trước giờ không coi trọng mạng người, càng đừng nói có ai có thể khiến ngài ấy bảo sao nghe vậy, nhưng ngày hôm qua lúc ngươi bảo ngài ấy bôi thuốc cho ta, ta cảm giác thấy rõ ràng, ngài ấy không muốn làm trái ý ngươi, khiến ngươi không vui.”
Nghe đến đó, lòng ta càng ngổn ngang trăm mối. Đi hết một chặng đường, những thay đổi của Tiểu Phượng Tiên ta đều nhận thấy, tuy không dám nhận hết công lao về mình, nhưng ít nhiều gì ta vẫn có chút ảnh hưởng. Giờ ta không hoàn thành lời bàn giao của hắn, quả đúng là tội không thể tha.
“Ầy, sao Lục thủ lĩnh của các ngươi đối xử với con trai mình hà khắc thế, ngộ nhỡ hắn đánh không lại đám ác nhân kia, chẳng phải sẽ chết toi trong cũi còn gì?”
Tiếu Tiếu trượt chân lảo đảo, quay sang nhìn ta, “Con trai của Lục thủ lĩnh á? Ai cơ?”
“Thì Phượng Thất Thiềm đó.”
Hắn phì cười, “Phượng thị vô danh, Phượng thị vô thân, ngươi chưa từng nghe câu này à?” Thấy ta không hiểu, hắn liền giải thích: “Phượng thị, chính là họ của các thế hệ thành chủ của Phượng Minh Cô Thành, mỗi thế hệ thành chủ đều được lựa chọn từ khi còn nhỏ, sau đó bắt đầu bồi dưỡng kĩ lưỡng, cho nên giữa bọn họ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, đó chính là Phượng thị vô thân. Mà Phượng thị vô danh, ý ở trên mặt chữ cả đấy, các thành chủ chỉ có danh hiệu, không có tên thật, ví dụ như ngũ thủ lĩnh Phượng Ngũ Giao, lục thủ lĩnh Phượng Lục Tỳ Hưu, thất thủ lĩnh Phượng Thất Thiềm.”
Tiếu Tiếu chính là loại người có thể tự mãn đến không biết trời đất gì, đối với bất kể lý luận nào ta chưa từng nghe nói mà hắn có thể thao thao bất tuyệt, hắn đều không nề hà gian khổ mà lải nhải cả ngày. Song Tiếu Tiếu đáng khen ở chỗ, lời hắn nói hầu như đều là sự thật.
“Danh hiệu của đám thành chủ của các ngươi thật có ý tứ, hết giao, tỳ hưu rồi đến thiềm*… Đây là đang đề cao ý thức bảo vệ động vật đó hả?”
*thuồng luồng, tỳ hưu, cóc
“Đó là thánh thú mà.” Vẻ mặt kia của Tiếu Tiếu giống như hận không thể ném ta ra khỏi tam giới, “Đó là hình xăm bẩm sinh của bọn họ, là dấu hiệu cho thấy thánh thú ngụ lại, là người được ông trời lựa chọn, còn cao quý hơn mấy lão hoàng đế thánh quân của các ngươi nhiều.”
Ta càng phát hiện ra, Phượng Minh Cô Thành là một nơi vừa quỷ dị vừa thần bí, loại dân đen như ta thật sự có thể đặt chân vào đó sao? Tiểu Phượng Tiên bảo ta đi làm thánh tế, là cố ý chọc ghẹo ta chứ gì…
Ta đang mải oán thầm, không để ý nhìn đường, liền va cái uỵch vào một người ở phía trước, hai người đều ngã lăn ra, cát bụi tung lên mù mịt.
Cát bụi che khuất tầm nhìn, ta chỉ lờ mờ nhận ra là một cô gái, thế là vội vàng lồm cồm bò dậy đỡ người ta, Tiếu Tiếu cũng nhặt thứ gì đó bị rơi xuống đất giúp nàng ta.
“Xin lỗi xin lỗi! Là ta không có mắt, cô nương à…” Ta vừa chạm tới tay nàng liền khựng lại, sau đó nhìn kỹ mặt cô gái đó, chợt thốt ra: “Tần tiểu thư?”
Thế này thật đúng là khéo quá, lần nào ta đóng giả nam cũng bị nàng vô tình bắt gặp. Nếu ta không phải con gái, ta nhất định sẽ cho rằng đây là lương duyên trời định chứ đâu.
Tần Sơ Ước vẫn khoác chiếc áo choàng vải thô như lần đầu tiên ta gặp, trên tay vẫn quấn chặt nhiều vòng lụa trắng. Nàng ngước đôi mắt sáng long lanh, lúc phát hiện người trước mắt là ta, nàng cũng thoáng ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
“Lâu lắm không gặp, sao cô lại… thành ra nhếch nhác thế này?” Bộ quần áo trên người nàng rõ ràng khác hẳn so với mấy hôm trước, từ lụa là gấm vóc trơn láng biến thành vải thô bông gòn, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn. Ta nhíu mày, hỏi: “Có phải sau khi cô tự ý thả ta đi, Thanh Thủy lâu trách phạt cô không?”
Tần Sơ Ước vẫn giữ nét cười đạm bạc dịu dàng, như thể dù có trải qua đau đớn cùng cực đến đâu, nàng cũng có thể mỉm cười cho qua, khiến người ta nhìn mà không nén nổi đau lòng. Nàng lắc lắc đầu, ánh mắt lướt qua Tiếu Tiếu, đột nhiên có một khoảnh khắc, trong mắt nàng như toát ra vẻ giết chóc lạnh thấu xương.
Ta sửng sốt chớp chớp mắt, đến lúc nhìn kỹ lại, nàng đã khôi phục tư thái thanh nhã như liễu yếu đón gió, còn đâu vẻ tàn ác khi nãy?
Chẳng lẽ ta hoa mắt?
Tiếu Tiếu nhíu mày nhìn mặt Tần Sơ Ước rất lâu, thấy Tần Sơ Ước vươn tay về phía hắn, hắn mới giật mình nhận ra trong ngực mình còn đang ôm đồ của nàng, thế là hấp tấp trả lại.
Ta nghĩ, nếu như nàng đúng là bị ta liên luỵ, với tính tình hết lòng vì nghĩa của ta, tất nhiên không thể khoanh tay làm ngơ được. Nếu chưa làm mất cục đá, có lẽ còn có thể cầu xin Tiểu Phượng Tiên cho Tần Sơ Ước vào thành tị nạn. Bây giờ… ây da, thật là ốc không mang nổi mình ốc còn muốn cứu người khỏi biển lửa thế nào được đây.
Vẻ mặt Tiếu Tiếu rất kỳ quái, nếu bình thường mà gặp mỹ nhân đẹp tới cỡ này, nhất định hắn đã hóa thân thành miếng vải bó chân vừa thối vừa dài kia, lảm nhảm lải nhải mãi không thôi, chỉ hận không thể khai tuốt tuồn tuột với người ta trên người mình có mấy nốt ruồi, đã từng bị táo bón bao nhiêu lần rồi. Bầu không khí im lìm kỳ quái lúc này là thế nào?
Càng kỳ quái hơn nữa là, hắn bỗng dưng kéo tay áo của ta, thúc giục: “Đi nhanh đi, nếu không chẳng mấy chốc là tới đêm rồi.”
Không phải bây giờ mới là giữa trưa à?
Ta nắm tay Tần Sơ Ước, thành khẩn hứa hẹn: “Hôm nay ta có việc gấp, không tiện tâm sự với tiểu thư, nếu tiểu thư chịu cực khổ đều là do ta gây nên, một ngày nào đó ta nhất định sẽ chuộc cô ra!”
Nàng giữ vẻ mặt hờ hững, không buồn không vui, sau khi ta nghe ta nói xong sắc mặt thoáng đau thương, sau đó rút từ tay áo ra một sợi dây đỏ, trên sợi dây còn xỏ một món trang sức đẽo bằng gỗ, nhìn giống như biểu tượng vật tổ nào đó. Nàng tiến lên một bước, đeo sợi dây đỏ lên cổ ta, nâng miếng gỗ kia nhìn hồi lâu rồi mới khẽ lùi lại.
Nét mặt của nàng giống như đang nói: Dùng thứ này hẹn ước, chàng chớ quên thiếp.
Ta ngơ ngác cúi đầu nhìn miếng gỗ đẽo kia, không biết nên đáp lại thế nào. Cuối cùng ta thở dài, “Ta nhất định sẽ đeo, không tháo xuống đâu.”
Nói xong liền kéo Tiếu Tiếu mặt đầy khiếp hãi vội vàng rời đi.
Tiếu Tiếu cứ quay đầu lia lịa nhìn nàng, sau đó cười đùa trêu ta: “Hoa Hoa, ngươi nam nữ đều ăn sạch đấy nhỉ!”
Hắn vừa dứt lời thì bị một bà già trang điểm lòe loẹt ven đường đá lông nheo. Ta vỗ vỗ vai hắn, trêu lại: “Ngươi cũng không tệ, già trẻ đều chơi tuốt.”
Hắn kéo tay ta, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, lại quay đầu liếc Tần Sơ Ước, nhíu mày nhắc nhở ta: “Nói nghiêm túc nè, khi nãy, nàng ta định giết ta đấy.”
Ta giật mình một thoáng. Ta chỉ cho rằng là ảo giác, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng cảm giác được?
“Vẻ ngoài của nàng ta tuy không giống với người kia, nhưng khí chất chúng sinh vô hại cùng với ánh mắt trong veo đó, thật đúng là đúc ra từ một khuôn, còn nữa, tay của nàng cũng khả nghi…”
“Ai?”
Mắt Tiếu Tiếu đảo một vòng, thì thầm bảo ta: “Người đã từng là đệ nhất hắc kim liệp đầu, Cầm Đoạn. Có biết khái niệm đó là thế nào không? Liệp đầu phân thành năm cấp, sinh diện, bạch phàm, tử đồng, hoa ngân, hắc kim, sinh diện đứng bét, hắc kim đứng đầu, người đệ nhất trong cấp hắc kim, biết là đáng sợ thế nào không?”
Nghe xong phản ứng đầu tiên của ta là: Khẳng định kiếm bội tiền luôn. Thứ hai, lại nghe thấy cái tên này, ta không khỏi thót tim. “Cầm Đoạn, có phải là… mối tình đầu của thủ lĩnh các ngươi không?”
“Ồ, không sai, ngươi biết không ít đấy nhỉ.”
Ta ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi: “Nàng… trông có xinh đẹp không? Ta so với nàng, đại khái kém nàng bao nhiêu?”
Tiếu Tiếu không biết tùy mặt gởi lời đúng là bất hạnh, hắn dùng ngón tay cậy răng, ra sức chế giễu ta: “Vẻ ngoài của nàng đương nhiên là không gì sánh được, còn đẹp hơn cả mỹ nhân vừa nãy, ngươi ấy à… so ra chắc bằng cái ngón út của nàng.”
Lòng ta rối bời, không biết nên đáp lại ra sao. Một mặt không tin tưởng với tính nết vừa bủn xỉn vừa cục cằn khó ưa của Tiểu Phượng Tiên, sẽ có cô gái nào đui mù mà thích nổi hắn, mặt khác, ta cũng quả thật không có lòng tin vào tướng mạo của mình… Nhiều nhất ta chỉ có thể xem như thanh tú, so sánh với đám tuyệt thế giai nhân kia, thật sự là chẳng đáng nhắc tới.
Được rồi, ta thừa nhận, trong lòng ta không dễ chịu, ta…
Cái lọ dấm chua ẩn kỹ trốn sâu bấy lâu của ta, thật sự đổ ra rồi.