Đọc truyện Người Kia, Tổng Tài – Chương 49
Chương 10.5 (Kết)
Sưu tầm
Vương Hải Nhi có điểm kinh ngạc trợn to hai mắt “Anh cũng biết truyền thuyết nhà trọ tám tầng à?”
“Vừa mới ở bên ngoài nghe người ta đi ngang qua nói” Anh ngóng nhìn cô, mỉm cười nói.
“Cho nên anh đi vào tìm phiền toái?”
“Anh là đi vào tìm em, đúng dịp nghe được thôi” anh nắm tay cô, chậm rãi đi đến nơi anh đỗ xe.
“Cho nên anh tin tưởng sao?” Cùng anh bước dưới ánh chiều tà, Vương Hải Nhi tò mò hỏi.
“Tin tưởng cái gì?”
“Truyền thuyết hạnh phúc đó”
“Anh không biết, nhưng có một chuyện thì anh xác định” Anh âu yếm nhìn người phụ nữ của mình.
“Chuyện gì?”
Anh cố ý cười không đáp.
“Sao anh không nói?” Cô dùng ngón tay chọt chọt vào hông anh.
“Lên xe rồi hãy nói” Anh cười tránh ra công kích của cô.
“Vì sao muốn lên xe rồi mới nói chứ?”
“Bởi vì đã đến nơi anh dừng xe…hơn nữa” Đột nhiên anh khom người sát đến tai cô, nhẹ giọng nói với cô “Anh muốn hôn em”
Cô đỏ mặt hờn giỗi liếc anh một cái, sau khi hai người ngồi trên xe xong, thì quả nhiên như lời anh nói, chuyện thứ nhất là hôn cô, hôn cô đến khi cô thở hồng hộc, làm cho cô phải đẩy ra nhiệt tình của anh.
“Anh làm gì vậy?” Vương Hải Nhi mềm nhũn trong lòng anh.
“Bởi vì anh yêu em” Anh hôn nhẹ lên trán cô, ẩn tình nói với cô.
Đôi mắt của cô tràn ngập ý cười “Em hỏi anh vì sao lại muốn hôn em đột ngột như vậy?”
“Bởi vì anh phát hiện bản thân mình rất yêu em”
Đáy mắt cô hiện lên ý cười sâu sắc, đối với anh cũng không còn gì để nói. Bởi vì với anh mà nói, hôn cô không cần lý do, muốn hôn là hôn, muốn yêu là yêu, nhưng cô hay hỏi nguyên nhân nên anh mới tìm một lý do nào đó trả lời cô…bởi vì anh yêu em, bởi vì anh rất yêu em, bởi vì anh phát hiện bản thân mình rất yêu em, bởi vì anh càng ngày càng yêu em…cô thật buồn thay cho anh khi đổi thang mà không đổi thuốc.
“Được rồi, nếu anh đã hôn rồi thì trả lời cho em biết, vừa rồi anh xác định chuyện gì được không?” Cô trở lại chuyện chính, tò mò chờ đợi đáp án.
Anh gật đầu, lại cúi đầu xuống hôn cô.
“Liễu Kiệt” Vương Hải Nhi đẩy đẩy anh.
Anh ngẩng đầu, đầu tiên là cười rất dịu dàng, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói với cô “Chuyện xác định kia là, từ khi anh gặp em thì hạnh phúc cũng đến bên cạnh anh”
Tim cô đập nhanh mà loạn nhịp nhìn anh, vì lời nói của anh mà mỉm cười hạnh phúc.
Vương Hải Nhi quăng chính mình vào trong lòng anh, tay ôm chặt anh một lúc lâu, sau đó mới thõa mãn thở dài “Em cũng giống anh, cũng giống anh” Gặp anh liền gặp hạnh phúc.
Lúc này ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên trên đường, chiếu rọi trên bảng hiệu quán cà phê Hạnh Phúc, như là ánh sáng của hạnh phúc.
Ngày mai mọi người cũng hạnh phúc như tôi nha!
************The End******************