Bạn đang đọc Người Kia, Tổng Tài – Chương 47
Chương 10.3
Sưu tầm
Con gái a! Thật sự con làm tốt lắm, tìm được một người chồng tốt như vậy, thật sự là làm quá tốt, ha ha…
o0o
“Leng keng keng keng”
Cửa quán cà phê Hạnh Phúc bị đẩy ra, Đoạn Hựu Lăng làm việc ở trong quầy ba theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn, đang định mở miệng nói xin chào quý khách, thì thấy Vương Hải Nhi biệt tăm biệt tích nay lại do dự đứng ngoài cửa không chịu vào trong quán.
“Hi, chị Hựu Lăng” Cô mở lời chào hỏi chị.
“Chào em, Hải Nhi lâu rồi không thấy em tới, công việc em bề bộn lắm sao?” Chị quan tâm hỏi.
Vương Hải Nhi lắc đầu cười, sau đó quay đầu nhìn khách trong quán, mới lấy thiệp cưới từ trong túi xách ra, xấu hổ đưa cho chị “Chị Hựu Lăng, có cái này gửi chị”
“Thiệp cưới?” Chị kinh ngạc nhận lấy thiệp cưới, cúi đầu nhìn một chút, rồi bất ngờ ngẩng đầu hỏi “Là em sao?”
Vương Hải Nhi có chút ngượng ngùng gật đầu.
Đoạn Hựu Lăng có điểm ngây ngẩn cả người, bởi vì trước đó con bé mới phiền não vì chuyện tình một đêm, nhưng thế nào mà mới không bao lâu lại chuẩn bị kết hôn chứ.
“Quyết định khi nào vậy, là cùng người kia sao?” Chị không thể không hỏi.
Vương Hải Nhi thẹn thùng gật đầu.
“Tại sao chưa nghe em nói đến, không phải hai người mới quen nhau thôi sao?” Đoạn Hựu Lăng cực kỳ kinh ngạc, vừa tò mò hỏi cô, vừa rút thiệp cưới ra xem, sau đó lại bị chữ viết trên thiếp cưới làm cho hoảng sợ “Ngày ba mươi mốt cuối tháng này? Chẳng phải còn được nửa tháng thôi sao? Tại sao lại nhanh như vậy?”
Cô đỏ mặt cúi đầu, khó có thể mở miệng nói ra lý do vì sao lại kết hôn nhanh như vậy.
“Hải Nhi, chẳng lẽ em mang thai?”
Không ngờ chị mới nhìn thoáng qua đã đoán ra được nguyên nhân, làm ặt cô đỏ thiếu chút nữa nổ tung.
“Dạ” Cô nhẹ nhàng nói ra.
“Là vì có con nên mới quyết định kết hôn sao?” Đoạn Hựu Lăng trầm mặc một chút mới tiếp tục hỏi.
“Dạ” Nếu không cô nhất định sẽ chơi hai năm nữa, đến hai mươi lăm tuổi mới kết hôn.
Hải Nhi, em muốn chị chúc mừng cho em sao?”
Không ngờ cô lại nghe được một câu ngoài dự đoán như vậy, phút chốc Vương Hải Nhi ngẩng đầu lên, lấy vẻ mặt khó hiểu nhìn chị “Chị Hựu Lăng?” Cô không hiểu ý của chị nói cho lắm.
“Hải Nhi, chị không nghĩ vì đứa trẻ mà kết hôn là chuyện tốt, hôn nhân mà không có trách nhiệm là không được, còn cần phải có tình yêu nữa” Chị nói lời đầy thấm thía, ngóng nhìn cô “Em yêu người kia sao?”
“Yêu chứ” Vương Hải Nhi trừng mắt nhìn, không chút do dự trả lời “Nếu không em gả cho anh ấy làm gì?”
“Em yêu anh ta?”
Cô dùng sức gật đầu.
“Hai người không phải đứa trẻ mới quyết định kết hôn sao?”
“Đúng là như vậy, chúng em là vì đứa trẻ mới quyết định kết hôn nhanh như vậy, nếu không theo tính toán của em thì hai năm nữa em mới kết hôn” Vương Hải Nhi nói xong than nhẹ một tiếng “Ai biết đột nhiên ba mẹ chạy đến Đài Bắc, ai biết em lại không cẩn thận để mang thai, lại vừa vặn làm cho ba mẹ biết, ai biết…Ai, tóm lại một tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, một lời khó có thể nói hết”
“Cho nên ý của em là em và anh ta kết hôn vì tình yêu?”
Vương Hải Nhi vừa mờ mịt vừa nghi hoặc gật đầu với chị “Đúng là như vậy, nếu không thì do đâu?”
Đoạn Hựu Lăng nhìn cô không chớp mắt một lúc mới lắc đầu cười nói “Là chị hiểu lầm”
“Hiểu lầm chuyện gì?” Vương Hải Nhi vẫn không hiểu chị đang nói chuyện gì
Chị nhún nhún vai cười nói “Chúc mừng em” Sau đó nhịn không được tò mò hỏi “Đứa trẻ là có ngay tối hôm đó hả?”
Vương Hải Nhi biết chị nói đến tình một đêm kia, làm cho cô ngượng ngùng lắc đầu.
“Cho nên hai người lại có thêm nhiều đêm tình sau này đúng không?” Đoạn Hựu Lăng mượn lời nói lúc trước của Vu Hàn để trêu chọc cô.
“Chị Hựu Lăng” Cô vừa thẹn vừa quẫn thấp giọng kêu lên.