Người Kia, Tổng Tài

Chương 27


Bạn đang đọc Người Kia, Tổng Tài – Chương 27

Chương 6.2
Sưu tầm
Mang thai? Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ mang thai, sẽ sinh con, sẽ làm mẹ, ít nhất thì chưa từng nghĩ tới ở độ tuổi hai mươi ba, nhưng chị Hựu Lăng nói cũng không nghĩ tới, mà nó lại xảy ra.
Làm sao bây giờ, nếu cô thật sự mang thai thì nên làm cái gì bây giờ? Nhất định cô sẽ bị mẹ mắng chết, bị ba ba đánh chết. Chuyện này làm sao lại xảy ra chứ? Cô còn trẻ tuổi như vậy, mới hai mươi ba tuổi mà thôi, thậm chí còn chưa nói đến chuyện yêu đương, vì sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Liễu Kiệt, đều là do anh làm hại!
“Em đừng lo lắng như vậy, có mang thai hay không còn chưa biết, huống chi là anh ta nói sẽ kết hôn với em, cho dù có đứa trẻ cũng không có gì phải phiền não, chỉ cần cùng anh ta kết hôn thì mọi chuyện sẽ tốt lên đúng không?” Xem cô hoang mang lo lắng, nên Đoạn Hựu Lăng trấn an cô.
Đột nhiên Vương Hải Nhi vô lực, cúi mặt xuống lắc lắc đầu.
“Vì sao em lại lắc đầu?” Đoạn Hựu Lăng khó hiểu hỏi cô.
“Chị Hựu Lăng, em chưa nói với chị chúng em quen nhau như thế nào sao?” Vương Hải Nhi im lặng một chút mới lên tiếng trả lời.
“Bọn em không phải là đồng nghiệp trong một công ty sao?”
“Thật ra chúng em không phải quen nhau ở công ty mà là ở pub, khi đó anh ta đi cùng bạn gái của người khác, kết quả người ta khó chịu dẫn theo vài tên lưu manh đến tính toán sổ sách với anh ta, bởi vì em chõ mỗ vào chuyện của người khác nên mới quen anh ta”
“Nghe em nói như vậy thì anh ta có chút đa tình” Đoạn Hựu Lăng hơi nhíu mày.

“Anh ta cũng không hẳn là đa tình, chỉ quan hệ nam nữ có chút phức tạp mà thôi. Trước khi quen anh ta, thì em cũng gặp anh ta vài làn ở pub, mỗi lần đều mang theo một mỹ nữ khác nhau”
“Như vậy anh ta không phải là loại đàn ông vì tình một đêm mà kết hôn đúng không?” Vu Hàn tỏ vẻ đăm chiêu.
“Cho nên em mới nói anh ta điên rồi” Vương Hải Nhi cười khổ, căn bản cô không tưởng tượng được bộ dáng của Liễu Kiệt sau khi kết hôn, thì làm sao cô muốn kết hôn với anh ta chứ?
“Có lẽ anh ta không điên mà là thật sự thích em, muốn cưới em làm vợ, cho em một chốn bình yên, em đã nghĩ đến điểm này chưa?” Đột nhiên Vu Hàn nói ra một câu kinh người.
Vương Hải Nhi ngạc nhiên nhìn về phía chị, sau đó là biểu hiện thái độ “đây là không có khả năng”
“Cùng so sánh với đại mỹ nữ, em chẳng khác gì một ngọn cỏ nhỏ, ánh mắt anh ta cũng không có vấn đề, làm sao lại coi trọng em được chứ? Không có khả năng đâu” Cô dùng sức khoát tay, còn nhớ lúc mới quen nhau, anh ta đã từng nói với cô rằng, anh không có hứng thú với người chưa trưởng thành.
“Diện mạo của em cũng được nha! Cũng thanh tú đáng yêu, hơn nữa cá tính vui vẻ, tự nhiên lại thẳng thắn, người đàn ông nào đó thật tinh mắt khi chọn em” Đoạn Hựu Lăng nhìn cô, dịu dàng nói ra suy nghĩ của mình.
“Chị Hựu Lăng, chị thật tốt, đáng tiếc không phải là đàn ông, nếu không nhất định em sẽ gả cho chị” Vương Hải Nhi nhìn về phía chị, đau khổ mà ra vẻ mua vui.
Đoạn Hựu Lăng nghe vậy nhịn không được cười ra tiếng “Chị là nói thật, thật ra em rất có sức hấp dẫn, Hải Nhi, em không cần phải hạ thấp mình” Chị còn thật tâm nói với cô.
“Em không hạ thấp mình, chỉ là nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Liễu Kiệt sẽ không xem trọng em mà thôi” Cũng không phải là kỳ tích trên trời rơi xuống.
Đột nhiên Vu Hàn trợn to hai mắt, trên mặt Đoạn Hựu Lăng cũng có chút kinh ngạc, hai người nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau nhìn về phía cô.
“Liễu Kiệt?” Vu Hàn thử hỏi trước.
“Tên của anh ta đó” Cô uể oải đáp.
Vu Hàn cùng Đoạn Hựu Lăng lại liếc nhìn nhau một cái, sau đó người trước mở miệng “Hải Nhi, em cùng tổng tài của mình có tình một đêm?”
“Tổng tài gì chứ?” Vẻ mặt cô mờ mịt hỏi.
“Liễu Kiệt không phải là tên của tổng tài Anyana à?” Vu Hàn phát hiện cô còn chưa biết rõ thân phận của anh ta.
Cô ngây ra như phỗng nhìn chị “Tổng…tài….?”
“Em không biết sao?”
Vương Hải Nhi vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc.
“Chờ một chút, chị nhớ trong quán có tạp chí viết về anh ta, còn có cả ảnh chụp nữa” Đoạn Hựu Lăng lập tứcc xoay người đi đến khu tạp chí trong quán, dựa vào trí nhớ lấy ra một tờ tạp chí, lại tìm được trang nội dung cần tìm, sau đó trở về lại quầy ba.
“Em xem đi, có phải anh ta không?” Chị cầm tờ báo có ảnh của anh ta ra trước mặt Vương Hải Nhi.

Mắt cô trợn to trừng bức ảnh và cái tên to đùng trên tạp chí, Vương Hải Nhi chỉ có thể há hốc mồm.
Liễu Kiệt là tổng tài Anyana.
Anh thật sự là tổng tài Anyana sao?
Trời ạ! Làm sao lại có chuyện khoa trương thái quá như vậy chứ?! Cô đi làm trong công ty của người ta, mà ngay cả diện mạo và tên của ông chủ cũng không biết, trên đời này có ai hồ đồ hơn cô nữa không đây?
Liễu Kiệt?
Hào kiệt đánh cướp kết thúc nhanh lẹ…
Là ai đồng ý cho cô vào đây?
Không có ai đồng ý hết nha, nơi đây không thể vào sao?
Không được!
Người có quyền sử dụng hành lang này cũng thật biến thái, không biết anh ta suy nghĩ cái gì?
Tôi chính là tổng tài biến thái trong miệng cô.
Tôi đang cười anh thật to gan, cũng dám giả mạo tổng tài, lời này mà truyền ra ngoài thì anh cẩn thận mất công việc đấy.
Anh đẹp trai, anh làm ở ngành nào?
Phòng tổng tài.
Oa ha ha…

Dường như cô còn nghe tiếng cười to khoái trá của mình lúc đó, đột nhiên Vương Hải Nhi ôm đầu che tai lại, xấu hổ ão não than nhẹ ra tiếng. Cô thật sự là người hồ đồ ngu ngốc nhất a, rõ ràng là quá si ngốc! Nhất định thời gian qua anh ta đã cười nhạo mình đến đau cả bụng lên rồi!
Cả người cô cứng đờ, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nghĩ đến một chuyện vô cùng có khả năng xảy ra. Không phải anh ta cảm thấy cô thực ngu ngốc, dễ trêu chọc, cho nên mới lấy chuyện kết hôn ra trêu đùa với cô chứ? Sẽ là như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy thì anh ta thật là đồ khốn kiếp!
“Chị Hựu Lăng, tạp chí này cho em mượn, lần sau em mang đến trả cho chị” Cô vừa nhảy xuống khỏi ghế là lấy tiền trong túi ra trả tiền nước cho chị.
“Em phải đi sao?” Đoạn Hựu Lăng kinh ngạc.
“Ân” Cô gật đầu rồi gửi tiền, sau đó cầm tạp chí vẫy vẫy tay với Vu Hàn và Hựu Lăng, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê Hạnh Phúc.
Cô muốn đi tìm tên kia hỏi cho rõ ràng, muốn biết anh ta có toan tính gì? Nếu anh ta dám bỡn cợt cô thì cô tuyệt đối không tha cho anh ta!
“Anh đang ở đâu?”
Không nghĩ tới cái người thừa dịp anh đi toilet mà chuồn êm lại chủ động gọi điện thoại cho anh, càng không nghĩ tới câu đầu tiên cô nói là một câu như vậy, làm cho Liễu Kiệt hoài nghi đưa di động đến trước mắt nhìn một cái, xác định người gọi đến là cô mới yên tâm.
“Anh nghĩ những lời này là anh nói mới đúng” Anh đưa di động lên áp bên tai rồi chậm chạp nói “Em đang ở đâu?”
“Tôi ở trong lòng anh”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.