Người Kia, Tổng Tài

Chương 22


Bạn đang đọc Người Kia, Tổng Tài – Chương 22

“Anh đem con chó đến bệnh viện, bác sĩ nói nó không được tốt, nói anh phải chuẩn bị tâm lý vì có khả năng con chó sẽ chết, em…” Đây là tin nhắn thoại thứ hai, mà anh ta còn không nói hết lời đã cắt lời, nhưng ngay cả như vậy thì anh ta cũng đã nói sự thật rõ ràng.
Khả năng con chó nhỏ sẽ chết !
Cô khiếp sợ cả người cứng ngắc, mặt không còn chút máu. Tại sao có thể như vậy chứ?
Trong lúc nhất thời, cô chỉ biết chịu đả kích và kinh ngạc, không có bất lỳ một hành động gì khác. Nhưng giây tiếp theo, động tác của cô như có điện giật, cô cầm lấy túi xách, đứng dậy lao nhanh ra khỏi phòng khách, mở cửa “phanh” một tiếng, cả người biến mất không thấy bóng dáng.

=”=


“Linh, linh…”
Trong hội nghị, tiếng chuông di động vang lên, mọi người sợ tới mức ngồi ngay thẳng, muốn cử động cũng không dám.
Ai cũng biết tổng tài ghét nhất có người mang điện thoại vào phòng họp, hơn nữa mọi người cũng biết, ba ngày qua tổng tài giống như ăn phải thuốc nổ, không mở miệng thì thôi, nễu đã mở miệng thì nhất định quạc người khác biến dạng, không còn một mảnh xương nguyên vẹn, cho nên trước khi vào phòng họp, mọi người phải quyết chiến với căng thẳng, trong lòng không ngừng mạc niêm nam mô a di đà phật, phật tổ phù hộ.
Rốt cuộc là ai có gan như vậy nha? Còn dám mang di động vào phòng họp, nhưng chiết tiệt lại không để chế độ im lặng. Thằng cha nào đó muốn hại chết mọi người sao?
Lúc này những người dùng di động đều ngừng thở, tất cả đều không tự chủ khẽ liếc mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chỉ nhìn thôi cũng không dám lộn xộn một chút, chứ đừng nói là quay đầu nhìn về người đang chủ tọa cuộc họp kia.
Xong rồi, bọn họ chết chắc rồi, chết chắc rồi…
“Uy?”

Đột nhiên tiếng chuông di động ngừng kêu, mà giọng nói trả lời kia làm ọi người trợn to hai mắt, sau đó không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về hướng mà mọi người không dám nhìn kia.
Tổng tài?
Thì ra cái người có gan…không đúng, là anh tuấn, thông minh, vĩ đại, dũng mãnh vô dịch, có tiền có của, là người hiếm có trên khắp thế gian này, đúng là tổng tài đại nhân của bọn họ. Thật là thoát chết trong gan tấc nha ! Hô ~
Tiếp theo là nháy mắt, hít không khí, bật bật hơi, mọi người thiếu chút nữa thì thiếu ô xi mà chết.
“Anh đang ở đâu? Con chó nhỏ sao rồi, vì sao hôm nay bệnh viện thú y lại đóng cửa? Nếu bọn họ đóng cửa rồi thì ai chăm sóc con chó đây? Hay là nó hết bệnh rồi, không còn bị gì nữa?”
Đợi suốt hai ngày hai đêm tên của cô mới hiện lên trên di động của anh, đầu tiên Liễu Kiệt có cảm giác như trút được gánh nặng, sau đó lại cảm thấy căm giận vô cùng.
Người kia có biết anh lo lắng biết bao nhiêu không? Sau khi chạy trốn không thấy bóng dáng, cô cũng không đi làm, cũng không về nhà, ngay cả di động cũng tắt máy, ngay cả con chó nhỏ cô quan tâm nhất mà anh luôn dùng để dụ cô xuất hiện, nay cô cũng không hỏi thăm, để lại tin nhắn cho cô, cô cũng không để ý, phải qua một ngày cô mới gọi lại cho anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.