Người Kia, Tổng Tài

Chương 13


Bạn đang đọc Người Kia, Tổng Tài – Chương 13

“Được, cứ cho là vậy đi. Như vậy cô có thể cho tôi biết, cô tính khổ sở vì con chó kia đến bao lâu nữa? Khổ sở bao lâu? Tự trách bao lâu? Cô cho là gầy yếu đi, thì khổ sở sẽ theo cân nặng mà tiêu tan sao?” Giọng nói anh rất châm chọc.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh” Cô khẽ cắn môi dưới nói.
“Không liên quan đến tôi?” Liễu Kiệt nhịn không được lớn tiếng “Vậy lúc trước cô không nên xen vào việc của người khác, không nên tiếp cận tôi, không nên đến Anyana làm việc, không nên xông vào cái hành lang kia, xông vào cuộc sống của tôi!” Quan trọng nhất là không nên xông vào lòng của anh.
Rốt cuộc anh đã thừa nhận mấy ngày nay tâm trạng anh không tốt là vì cô. Rốt cuộc anh thừa nhận chính mình thích cô, thích cô gái khó hiểu lại có mục đích rõ ràng này.
Đột nhiên trong xe vô cùng im lặng, Vương Hải Nhi thông thả quay đầu nhìn về phía anh, muốn xác thực trong lời nói của anh còn có ý gì khác nữa không.
“Chúng ta mới chỉ gặp mặt vài lần, tán gẫu được mấy lần, lại cùng đi làm một ở một công ty mà thôi, anh có cần thiết lên án tôi xông vào cuộc sống của anh không? Nếu anh cảm thấy tôi quấy rầy đến anh, thì về sau tôi sẽ cách anh thật xa, cố gắng không xuất hiện trước mắt anh là được” Cô giận tái mắt, gằn từng tiếng mà nói.
“Vương Hải Nhi!” Liễu Kiệt tức giận ức chế nắm chặt tay lái.
Cô không chút sợ hãi nhìn anh.
“Cô là đại ngu ngốc!”
Anh ta mắng cô là đại ngu ngốc?! Cô không khỏi trợn to hai mắt.
“Cô là đại ngu ngốc?!” Anh lớn tiếng nói lại lần nữa.

“Anh dựa vào cái gì nói tôi ngu ngốc? Chính anh mới ngu ngốc, bệnh thần kinh, biến thái, lưu manh, đại hỗn đản!” Rốt cuộc Vương Hải Nhi nhịn không được, hét lên với anh.
Lúc này cô đã đau khổ lắm rồi, tại sao anh ta còn chạy tới đây bỏ đá xuống giếng làm phiền cô nữa chứ? Anh ta nghĩ diện mạo đẹp trai một chút là có thể làm tổn thương người khác sao? Anh ta nghĩ cô muốn quấn quýt lấy anh ta sao? Đáng giận!
“Dừng xe, tôi muốn xuống xe” Về sau cô không bao giờ để ý đến anh ta nữa.
Liễu Kiệt tiếp tục lái xe không để ý đến cô.
“Liễu Kiệt, tôi muốn xuống xe, anh có nghe thấy không?”
“Cô đã nói sẽ mời tôi ăn cơm” Đột nhiên Liễu Kiệt mở miệng.
Vương Hải Nhi cứng đơ nhìn anh ta chằm chằm, bây giờ cô chỉ muốn làm thịt anh ta để ăn, còn hơi đâu mà mời anh ta ăn cơm?
“Đừng quên, cô thiếu tôi một bữa cơm”
“Tôi thiếu anh lúc nào?”
“Khi con chó nhỏ của cô chết, tôi ở trên hành lang an ủi cô”
Cô nao nao, đột nhiên nhớ tới đã từng có chuyện như vậy, lập tức cô nhíu mày nhìn về anh.
“Đã nhớ rồi sao?” Anh ngắm cô liếc mắt một cái.
“Được, tôi mời anh ăn cơm” Cô gật gật đầu “Cơm nước xong từ nay về sau chúng ta không ai nợ nhau nữa, anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Anh muốn ăn cái gì?”
Liễu Kiệt mở miệng nói “Món ăn Pháp”
“Pháp…” Vương Hải Nhi thiếu chút nữa bị nghẹn bởi nước miếng của mình, cô dùng sức nuốt nước miếng, tức giận kêu lên “Anh đùa đấy à?”
“Tôi không nói đùa, tôi muốn ăn món ăn Pháp”
“Bánh ngọt Pháp còn không được, anh đừng nghĩ đến món ăn Pháp làm gì” Cô cắn răng cự tuyệt.
“Cho nên bây giờ cô tính nuốt lời phải không?”

Dùng sức hít sâu, cô cố gắng khắc chế mình không cho anh ta một quyền.
“Nhà của tôi không phải ngân hàng, phiền anh đổi món ăn bình dân một chút được không?” Cô ngoài cười nhưng trong không cười hướng anh bật ra tiếng.
“Bây giờ tôi chỉ muốn ăn món ăn Pháp”
“Là anh cố ý phải không?” Cô không thể nhịn được nữa hét lên với anh.
“Nếu cô thu hồi câu ‘anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi’ thì bữa cơm này tôi mời, lần khác sẽ cho cô mời ăn cơm bình dân”
Vương Hải Nhi trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không biết anh ta suy nghĩ cái gì.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Lúc thì chán ghét tôi muốn tôi cách anh thật xa, lúc thì đối xử với tôi như bạn bè” Cô dứt khoát ngả bài.
“Tôi chưa từng nói tôi chán ghét cô” Liễu Kiệt liếc cô.
“Mới là lạ, vừa rồi không phải anh…”
“Tôi cũng chưa nói gì, đó là cô nói”
“Anh dám nói anh không có ý kia sao?”
“Tôi không có”

“Mới là lạ, ngay từ đầu anh đã không có chút nào hòa nhã với tôi rồi, còn vênh mặt hất hàm với tôi nữa, không phải chán ghét tôi, xem tôi không vừa mắt thì là gì. Anh dám nói không có sao?”
“Không phải tôi nhắm vào cô, cá tính của tôi vốn như vậy” Anh im lặng một chút mới biện giải ình.
“Vậy nhất định anh không có bạn bè rồi”
Liễu Kiệt bật cười, anh không muốn nói mình có rất nhiều bạn bè, bởi vì có rất nhiều người chỉ lợi dụng anh để có được cái mình muốn, mặc kệ là tiền, lợi ích, bí quyết thành công, hay những người ôm hy vọng chim sẻ biến phượng hoàng.
Anh có rất nhiều bạn bè, thật sự có rất nhiều, nhưng không có một người nào không tư lợi trên người anh, không có ai đơn thuần làm bạn bè bình thường với anh, trừ cô.
Nhưng là anh không thích điểm này của cô…đơn thuần đem anh thành bạn bè bình thường.
Anh trầm mặc làm cho Vương Hải Nhi nghĩ mình đoán đúng rồi, nên cô đồng tình nhìn anh, lửa giận ngập trời của cô cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại thương hại và đồng tình.
“Tôi muốn ăn mỳ thịt bò, nếu anh là người cao quý nhưng vẫn ăn mỳ thịt bò, thì bữa hôm nay tôi mời” Dừng một chút cô nói tiếp “Còn thu lại câu ‘anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi’, thế nào?”
Anh có chút đăm chiêu nhìn cô một cái, sau đó mới gật đầu “Đồng ý”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.