Người Kia, Tổng Tài

Chương 10


Bạn đang đọc Người Kia, Tổng Tài – Chương 10

Chương 3.1
Sưu tầm
Liễu Kiệt đang đi vào hành lang chuyên dụng, thì lại thấy cô gái kia ngồi trên thảm trong hành lang, làm cho cả khuôn mặt anh nhăn lại.
Anh đã nói qua với cô rằng hành lang này không được phép vào, không ngờ cô không cho việc này là đáng lo, mới qua một ngày mà thôi, hôm nay cô lại chạy đến đây. Rốt cuộc cô đang làm cái quỷ gì nha? Một khi đã như vậy thì cũng đừng trách anh trở mặt vô tình, giải quyết công việc như thường.
Vẻ mặt anh nghiêm khắc tiêu sái đi lên, chỉ cách cô vài bước chân thì anh dừng lại.
“Không phải tôi đã nói nơi này không được phép vào sao?” Anh lạnh lùng mở miệng, nhưng cái người ngồi dưới sàn kia một chút phản ứng đều không có.
Anh khó chịu nhăn mày, nhìn thẳng vào cái đầu không nhúc nhích của cô, hoài nghi có phải cô đang ngủ hay không? Anh lại tiến thêm mấy bước, dùng cái chân dài đá đá cô.
“Vương Hải Nhi, cô đang ngủ sao? Tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe không?!”

Rốt cuộc cô cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó cô nở một nụ cười miễn cưỡng so với khóc còn khó xem hơn.
“Hi, anh đẹp trai”
“Cô làm sao vậy?” Anh không khỏi bật thốt lên hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng anh liền ngây dại. Anh làm chi muốn biết cô bị gì chứ?
“Không có gì” Vương Hải Nhi muốn cong miệng mỉm cười, ai ngờ nước mắt lại chảy ra “Chán ghét” Cô đưa tay lau nước mắt chảy ra, nhưng nước mắt càng lau càng chảy ra nhiều hơn “Chán ghét, chán ghét…”
Cả người Liễu Kiệt cứng đơ, trừng mắt nhìn cô như đang nhìn quái vật, bởi vì anh chưa từng nghĩ nước mắt sẽ xuất hiện trên người cô.
Không phải cô nói cô là người lạc quan sáng sủa sao? Không phải cô nói cô không để tâm chuyện vụn vặt sao? Không phải cô nói cô nhìn thấy trai đẹp là sẽ quên hết thảy sao? Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra đây?
Không cần lo lắng cho cô, cô thế nào cũng không liên quan đến anh, chỉ cần lệnh cho cô đi khỏi nơi này là được rồi. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn lấy khăn tay trong túi quần ra đưa cho cô.
“Cầm”
“Cảm ơn” Nhìn khăn tay trước mặt, Vương Hải Nhi nhịn xuống xúc động không khóc to lên, sau khi cầm lấy khăn tay thì cô lại vùi đầu vào trong tay mình, khóc nức nở.
Nhìn hai vai run run của cô, trong lòng Liễu Kiệt không ngừng nói mình nên đi được rồi, xem tình huống bây giờ thì anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, anh không chỉ không trách cứ cô trong thời gian làm việc mà rời bỏ công việc, cũng không trách cô đi vào nơi cấm, thậm chí còn đem khăn tay của mình cho cô lau nước mắt, đường đường là tổng tài của một công ty lớn mà đối xử với một nhân viên nhỏ như vậy là quá tốt rồi.
Nhưng là…
Anh nhẹ nhàng than nhẹ một hơi, cũng học cô ngồi xuống trên thảm.
Liễu Kiệt, mày điên thật rồi! Trong lòng có âm thanh nói với anh. Rốt cuộc mày có biết bản thân mình làm cái gì không nha? Nhanh đứng dậy rời khỏi đây đi, cho dù cô ta có ở trong này khóc đến chết cũng không phải chuyện của mày, rốt cuộc mày học cô ta ngồi bệt xuống thảm là muốn làm gì đây?
Muốn làm gì nha? Anh cũng không biết, chỉ biết bất ngờ nghe tiếng khóc của cô, làm cho anh cảm thấy phiền chán. Anh cũng biết tốt nhất mình nên đứng dậy rời khỏi đây, nhưng là không biết thế nào, chết tiệt anh không làm được.

Bất quá bây giờ anh không nghĩ sẽ tìm tòi nguyên nhân anh không làm được, anh chỉ muốn biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì? Lúc trước gặp cô, cô luôn vui vẻ, dường như trên người tràn đầy sức sống, không có chuyện gì là làm khó được cô, làm cho cô thương tâm khổ sở, nhưng bây giờ cô khóc thành như vậy, làm cho anh muốn không để ý đến cô cũng không được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô như vậy làm cho anh siêu cấp không quen, siêu cấp phiền chán.
Bầu trời ngoài cửa sổ âm u, rõ ràng buổi sáng khi vào công ty còn thấy ánh mặt trời chiếu khắp nơi, trời quang đãng không mây, không ngờ lúc này lại chuyển biến nhanh như vậy.
“Trời giống như muốn mưa” Anh thản nhiên nói.
Ban đầu cô không có phản ứng gì, nhưng sau đó thì chậm rãi giật mình, tiếp theo là hít hít cái mũi rồi thong thả ngẩng đầu lên nhìn khoảng không ngoài cửa sổ.
“Không phải đã nói qua với cô nơi này không được phép vào sao?” Anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.
“Chính anh cũng ở trong này đấy thôi” Cô cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn đáp lại anh.
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, chỉ thấy cô khóc đến đỏ cả mắt và mũi, mà một chút cũng không xấu, còn làm cho người khác cảm giác cô thật đáng yêu, nếu có thể bỏ đi vẻ đau thương trong mắt cô thì hẳn sẽ đáng yêu hơn nữa.
” Tóm lại đã xảy ra chuyện gì? Tôi còn nghi cô vô ưu vô lo, thần kinh rất lớn, cho dù trời có sập xuống cũng không có khả năng làm cho cô sỡ hãi rơi nước mắt thế này”
“Tiểu Mỹ chết” Cô khàn giọng nói,

“Tiểu Mỹ?” Anh sửng sốt một chút, lập tức bày ra vẻ mặt hiểu biết “Cô ấy là ai? Bạn thân của cô sao?”
“Nó là con chó nhỏ Bắc Mỹ tôi nuôi”
Vẻ mặt Liễu Kiệt bị rút lại, nhất thời mặt anh đen một nửa, dĩ nhiên ngồi cả nửa ngày là vì cô khóc thương một con chó chết sao?
“Vương Hải Nhi, cô không đùa tôi đó chứ?” Anh có chút tức giận, giận dữ hỏi, cảm thấy hình như mình bị đùa giỡn.
“Bác sĩ thú ý vừa gọi điện báo cho tôi biết, quả thực tôi không thể tin được” Cô hít hít cái mũi nói tiếp “Tôi không hiểu, ngày hôm qua lúc tôi đi làm, rõ ràng nó còn rất khỏe mạnh, vì sao lúc tôi đi làm về thì nó lăn ra ốm chứ?” Đầu cô kê trên đầu gối, ánh mắt mất hồn nhìn về phía trước nói thì thào.
“Tối qua lúc tôi đưa nó đến bệnh viện, thầy thuốc còn nói với tôi nó chỉ bị cảm mạo mà thôi, uống thuốc sẽ tốt lên. Buổi sáng khi tôi đưa nó đến bác sĩ thú y nhờ họ chăm sóc, nó còn vẫy đuôi với tôi, ánh mắt so với ngày hôm qua cũng trong trẻo hơn, nên tôi nghĩ nó không có việc gì, cứ giao cho bác sĩ chăm sóc nó sẽ khỏe nhanh hơn, tôi nghĩ hôm nay lúc tôi tan việc sẽ thấy nó chạy nhảy, tôi nghĩ đến…” Đột nhiên cô nghẹn ngào, nước mắt tràn ra, rốt cuộc không thể nói tiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.