Người Kia Tổng Giám Đốc

Chương 1


Bạn đang đọc Người Kia Tổng Giám Đốc – Chương 1

Tiết Tử :

Oa, đúng là đàn ông khỏe mạnh a ! Đẹp trai, cao ráo lại nhiều tiền, nếu có thể bám trên người anh ta, thậm chí gả cho anh ta thì chẳng phải cả đời có thể không lo ăn mặc, cuộc sống được mọi người ca ngợi sao ?

Ở trong quán ba, mỗi cô gái khi nhìn thấy anh ta đều có ý nghĩ như vậy hết.

Anh ta tên là Liễu Kiệt, tên tiếng Anh là Jay, ba mươi hai tuổi, ột mét tám mươi mốt, nặng sáu mươi cân, thuộc chòm sao sư tử, thích ba màu đen, trắng và lam.

Ngồi ở trong quán ba có thể nghe các cô gái đọc làu làu về tiểu sử của anh ta, bởi vì những năm gần đây, anh ta nổi tiếng với danh ông chủ của ngành mỹ phẩm mới, không chỉ có công ty nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật của riêng mình, mà sản phẩm làm ra còn tiêu thụ trên toàn thế giới, đồng thời còn phá lệ sở hữu mười công ty mỹ phẩm con trên toàn thế giới, trong đó năm công ty đã có hợp tác quan hệ với bên ngoài, thật sự mà nói đó là một người trẻ tuổi tài cao.

Cho nên có thể nghĩ, anh ta trẻ tuổi, tài cao, nhiều tiền, đẹp trai cao ráo nhưng là người đàn ông độc thân hoàng kim khiến biết bao cô gái xu nịnh, tính toán để được lọt vào mắt xanh của anh ta, cho dù có tin đồn anh không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm, chỉ thích chơi đùa một đêm tình, đối với phụ nữ thì cứng rắn, lạnh lùng vô tình… Chương 1:

Màn đêm buông xuống, ánh đèn đêm sáng rực, làm cho bầu trời Đài Bắc vào ban đêm sáng như ánh ngọc, hơn nữa càng về đêm càng xinh đẹp.

Pub 9 ninght tràn ngập ánh đèn màu lục, âm nhạc hiện đại lãng mạn, ánh đèn chiếu lên tấm áp phích màu lam trên tường càng tăng thêm cho pub có một bầu không khí mơ màng quỷ dị, thoải mái mà mê ly.

Thời gian càng về khuya thì khách trong quán càng nhiều, cả trai lẫn gái đã sớm quen cuộc sống về đêm đều tụ tập ở trong này, mọi người thoải mái nói chuyện, có người ngồi một mình uống rượu, có người hứng trí tay dắt bạn gái lên sàn nhảy, tất cả mọi người ở trong này đều tận tình hưởng thụ một đêm vui vẻ.

Một người đàn ông đẹp trai ngồi bên quầy ba nhàn nhã thưởng thức ly rượu đắt tiền, làm cho biết bao người chú ý, nhưng anh ta lại rất hồn nhiên, hoàn toàn không để ý gì đến những ánh mắt đang liếc mắt đưa tình với anh.

“Trời ạ ! Anh ta là Liễu Kiệt” Có hai cô gái phát hiện được hét lên.

“Liễu Kiệt ? Cô là nói cha đẻ của sản phẩm mỹ phẩm dưỡng sắc mới ấy hả ? Cái người tuổi trẻ, nhiều tiền, đẹp trai, anh tuấn, tổng giám đốc độc thân ấy hả ?”

“Đúng là anh ta”

“Nha ! Trời ạ ! Nhanh giúp tôi xem hôm nay tôi trang điểm có quá đậm hay quá nhạt hay không ? Tóc của tôi có rối không ? Quần áo. Không ok ? Không được, tôi phải đi toilet xem lại một chút đã”

“Không còn kịp rồi, cô xem, có người đến chỗ anh ta rồi nha”

Một cô gái mặc một bộ đầm bạc hở lưng, dáng người thướt tha yểu điệu đi đến ngồi xuống ghế cạnh Liễu Kiệt, cả người dựa vào quầy ba mà phóng điện với anh, không biết mỹ nữ gợi cảm hé môi đỏ mọng nói gì đó với anh, nên lát sau, Liễu Kiệt đứng dậy đi theo mỹ nữ đến bàn bạn bè của cô ở góc kia.

“Đáng giận, bị giành trước !” Cô gái nghiến răng nghiến lợi à nói.

“Có lẽ đây cũng là chuyện tốt”

“Chuyện tốt gì ?” Mục tiêu của cô đã bị đoạt đi rồi thì có chuyện gì tốt ?

“Chẳng lẽ cô không nghe nói anh ta rất lạnh lùng vô tình với phụ nữ sao ?”

“Có như vậy nữa ư ? Vì sao tôi nghe nói anh ta rất hào phóng, khi chia tay một người thì cho người đó sử dụng miễn phí mỹ phẩm cao cấp một năm, giá ngoài thị trường cũng hơn mười vạn a ?”

“Đó là người thông minh, biết đến thế nào là thức thời”

“Có ý tứ gì ?”

“Tôi nghe nói tổng giám đốc đẹp trai không muốn nói đến chuyện tình cảm, nếu phụ nữ trên giường động tình với anh ta thì chỉ duy nhất một chữ thảm. Có nhớ tháng trước có một cô người mẫu đòi tự sát không ? Nghe nói cũng là vì anh ta đấy”

“Thật hay đùa a?”

“Báo tuần san dều đưa tin thì còn giả được sao ? Nếu cô không tin báo chí thì tôi còn có một ví dụ rõ ràng để nói cho cô nghe, đó là bạn của tôi, cô ấy cũng yêu anh ta say đắm”

“Bạn của cô ?”

“Tần Tiểu Phương, lần trước cô cũng đã gặp qua cô ấy rồi, lần trước cô còn hỏi tôi vì sao cô ấy lại gầy, cả người trở nên xấu như vậy, đầu sỏ gây nên là anh ta đó”

“Tiểu Phương đã từng làm bạn gái của anh ta ?” Đây đúng là tin tức giật gân nha.

“Đâu có nghe là làm bạn gái, nghe nói chỉ là đối tượng tình một đêm thôi, sau khi xong thì anh ta bỏ lại cho cô ấy một hóa đơn mua hàng miễn phí, từ nay về sau không gặp mặt nhau nữa. Sau đó Tiểu Phương hao tâm tổn trí tìm cơ hội gặp mặt anh ta, không ngờ gặp được thì anh ta lại nói không biết cô là ai, còn nói nếu cô còn dây dưa với anh ta thì sẽ xử lý theo cách lạnh lùng vô tình”


“Có phải trai đẹp có tiền đều như vậy, biến phái nữ thành công cụ giải tỏa nhu cầu không ?”

“Người khác thì tôi không biết, nhưng người trước mắt này thì khẳng định là…”

“Có phải tất cả các cô gái anh ta gặp qua không phải là thiên mạnh của anh ta nên…”

“Khuyên cô nên vứt bỏ suy nghĩ trong đầu cô đi” Đã mấy tuổi rồi mà còn thiên mạnh chứ.

“Aiz, ngẫm lại cũng không được nha ?”

o*o

Từa cửa sau đi vào pub 9 night, Vương Hải Nhi theo thói quen đi qua hầm rượu, phòng bếp, lại từ trong phòng nhân viên chui ra, nháy mắt liền đi đến bên quầy ba, sau đó chân nhún một cái, nhảy lên ngồi trên ghế.

“Được rồi, không phải đã đến đây rồi sao ?” Vẻ mặt cô bất đắc dĩ nhảy xuống ghế đi vào trong quầy ba, rất nhanh cầm lấy phiếu đồ uống của phục vụ đưa tới, động tác rất thuần thục tiến hành, tuy cô không phải là người chuyên pha chế rượu, nhưng pha chế rượu lại không làm khó được cô.

Pub này là do anh trai cô và anh Cơ cùng nhau góp vốn mở ra, sau khi biết thì cô liền thường bám trụ ở đây làm công hoặc ngồi không, kết quả ba năm nhàn nhã ở đây lại làm cho khách đến pub cứ nghĩ cô cũng là chủ, bởi vì chỉ có cô là không sợ bộ mặt của hai ông chủ khi tức giận, lại còn dám theo hai người đó nói chuyện vui đùa.

Bất quá ngay cả như vậy cũng không ai hiểu lầm cô là bạn gái của ông chủ, chuyện này không phải nguyên nhân do cô không xinh đẹp, không xứng với tính cách độc lập, thành thục cùng ma lực đẹp trai của hai ông chủ, mà là do không khí ở chung của ba người rất “anh em”

Cho tới bây giờ ở trước mắt hai người đó cô chưa từng có hành vi của một cô gái yểu điệu, luôn luôn là sơ mi, quần bò, tóc đuôi ngựa, chân đi giày thể thao, ngay cả son môi cũng chưa từng dùng đến, chỉ đến mùa đông môi khô nứt nẻ cô mới dùng son dưỡng môi mà thôi, hơn nữa nơi đây là nơi tụ tập rất nhiều cô gái nóng bỏng xinh đẹp, thì ai còn hiểu lầm cô thế này thế khác nữa được chứ ?

“Sao lại không thấy anh em đâu cả ?” Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía.

“Anh em bận việc nói tối nay mới đến” Khi Trương Lập Cơ trả lời câu hỏi của cô thì trên tay vẫn không ngừng lại.

“Di ?” Đột nhiên Vương Hải Nhi phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

“Sao vậy, anh em đến đây à ?” Anh quay đầu hỏi.

“Không phải, là em nhìn thấy một anh đẹp trai nhìn quen mắt a. Cái người đẹp trai ngồi ở ghế hai mươi hai là khách quen của chúng ta sao ? Hình như em có nhìn thấy ở đây rồi nha ?”

Trương Lập Cơ nhìn về phía cô nói “Không xem là khách quen, nhưng anh ta đã tới đây vài lần rồi”

“Khó trách em cảm thấy anh ta nhìn quen mặt. Ân, vẫn là trai đẹp nhìn đẹp mắt, em thích thưởng thức trai đẹp” Cô mỉm cười nói.

“Chỉ dùng để thưởng thức thì có ích gì ? Phải tới gần ăn được mới là hưởng lợi” Anh liếc mắt nhìn cô một cái.

“Làm ơn, em cũng không ngại cuộc sống quá an nhàn, không có việc gì đi tìm họa mà gánh sao ? Trai đẹp luôn đi cùng phiền toái, anh có hiểu hay không ?”

“Anh nghĩ đó là chỉ dùng cho phái nữ”

“Ba nắm trước đây, chính phủ trên thế giới đã thống nhất chuyện này, anh không biết sao ?”

“Chính phủ trên thế giới không nên làm như vậy ?”

Đột nhiên cô nhếch miệng cười, sau đó vươn ngón trỏ tay trái chỉ vào chính mình “Chính là em”

Trương Lập Cơ lắc đầu cười cười, lập tức nói sang chuyện khác “Sao hôm nay em lại rảnh đến đây ? Anh nghĩ em chuẩn bị cho cuộc thi phỏng vấn”

Tươi cười trên mặt cô lại lớn hơn nữa “Em đã phỏng vấn thành công” Cô đắc ý tuyên bố

“Thật chứ ?”

“Ân” Vương Hải Nhi dùng sức gật đầu “Tuần sau bắt đầu phải huấn luyện mười ngày, sau đó tháng sau là có thể chính thức đi làm. Ha ha a, em đúng là thiên tài, nghe nói rất ít người có thể thi được vào Anyana, nhanh gọi em là thiên tài đi” Cô kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Được, thiên tài, nhưng em xác định đây là công việc em muốn sao ?” Cô gái nhỏ này bình thường son môi cũng không dùng, thế nhưng lại chạy đến công ty mỹ phẩm làm việc.


“Xác định, bởi vì chỉ cần trở thành nhân viên của Anyana, thì mẹ của em sẽ không hối thúc em lập gia đình, nhưng sẽ ngăn cản ba đến Đài Bắc bắt em trở về” Bởi vì mẹ của cô siêu cấp yêu thích mỹ phẩm Anyana, nếu biết cô làm việc ở Anyana, lại dùng tư cách nhân viên công ty để mua sản phẩm, thì khẳng định bà sẽ vui ngất trời.

“Lập gia đình ? Em mấy tuổi rồi ?” Trương Lập Cơ ngạc nhiên hỏi.

“Hai mươi ba, nhưng mẹ em nói khi bà hai mươi tuổi đã kết hôn và sinh ra em rồi” Cô thật cũng bất đắc dĩ.

“Ba em cũng đồng ý cho em lấy chồng sớm như vậy sao ? Không phải em là con gái một à ? Bác cũng không luyến tiếc gì sao ?”

“Ba bắt em về không phải muốn em lập gia đình, mà là muốn em kế nghiệp võ đạo quán của ba” Giọng nói của cô lại càng bất đắc dĩ hơn nữa.

“Ba em còn hiểu được công việc nào hợp với người, làm việc ở võ đạo quán thật thích hợp với em” Anh trêu ghẹo.

Đột nhiên Vương Hải Nhi trừng mắt liếc anh một cái “Em mới không cần trở về a”

“Vì sao ? Không phải em rất thích võ thuật sao ? Lúc ở trường học vẫn là tuyển thủ Taekwondo đấy thôi”

“Bởi vì em thích trai đẹp, không thích thi đấu”

Trương Lập Cơ ngẩn ra, thiếu chút nữa đánh rơi ly rượu, anh vội vàng lấy khuỷu tay bảo vệ ly rượu, sau đó quay đầu nhìn cô.

“Cái gì ?” Đây là đáp án gì ?

“Hai năm qua, mỗi lần em trở về miền Nam, đều phát hiện dù con trai ở miền Nam có đẹp trai đi chăng nữa thì vẫn không thoát được tập tục cổ xưa, thật sự là rất khó để em bỏ qua cho, cho nên để duy trì thị giác của em, em quyết định muốn tiếp tục ở lại Đài Bắc, không cần trở về miền Nam a” Vương Hải Nhi lý lẽ hùng hồn nói.

Không biết nên nói cái gì, anh chỉ biết chép miệng lắc đầu, tiếp tục làm công việc của anh.

“A !” Một lát sau, đột nhiên cô sợ hãi kêu lên một tiếng.

“Lại sao nữa ?” Trương Lập Cơ nhìn về phía cô, cảm thấy chỉ cần có cô ở đây thì khu vực quầy ba này không thể yên lặng được.

“Em đem sách bí kíp võ thuật mà anh cần đến, nhưng lại để ngoài cốp xe quên không lấy vào rồi” Cô hơi hơi nhíu mi “Em đi lấy” Nói xong, cô lập tức chui ra khỏi quầy ba, giống như một cơn gió biến mất sau cánh cửa, hành động nhanh đến nỗi người ta khó có thể nắm bắt được.
***
Đẩy cửa sau ra ngoài, Vương Hải Nhi đi vào ngõ nhỏ tối thui, khác hẳn với phía trước đèn điện chiếu sáng lòe lòe của pub, hướng nơi đỗ xe máy mà đi đến.

Ở nơi này ra vào ba năm nên cô đã quen với hoàn cảnh nơi này, hơn nữa cô còn cô một thân võ thuật phòng thân, cho nên cô không sợ sẽ gặp đàn ông say rượu tán tỉnh.

“Giỏi thật, dám đừa bỡn trên đầu của ta ư ? Thằng cha đó chết chắc rồi !” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi mà nói “Đi !”

Bốn người đàn ông cao thấp mập ốm không đồng đều vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, rồi dùng chân dí dí tàn thuốc còn đỏ, sau đó đi ra khỏi ngõ nhỏ tối thui này đến phía trước có đèn chiếu sáng.

Nhìn phương hướng bọn họ biến mất, Vương Hải Nhi nhẹ nhàng nhướn mày. Ở đây ba năm, nên loại chuyện tranh giành tình nhân cô đã thấy quen lắm rồi, chẳng có gì lạ cả. Nhưng là đang ở trong pub 9 night, lại ngồi gần áp phích Marilyn Monroe thì không phải là anh đẹp trai ngồi ở ghế hai mươi hai sao ?

Cô có thể mặc kệ chuyện người khác đánh nhau, nhưng là không thể làm ngơ với chuyện lần này, hơn nữa vị thiếu gia kia là trai đẹp để cho cô thưởng thức a.

Nghĩ đến khuôn mặt anh đẹp trai bị đánh sưng lên một cục, cô liền cảm thấy luyến tiếc.

Quên đi quên đi, có lẽ hôm nay ông trời để cho cô tới pub vì cứu vớt bộ mặt đẹp trai kia đi !

Sau khi nhanh mở cốp xe lấy ra quyển bí kíp võ thuật, cô lại theo đường cũ trở lại 9 night, bởi vì bọn họ còn ở phía trước lằng nhằng mua vé vào cửa, cho nên khi cô trở về khu vực quầy ba vẫn không thấy bốn người đàn ông đó ở trong pub.

“Anh Cơ cầm lấy, đây là quyển cách anh cần” Cô đứng ở ngoài quầy ba, vẻ mặt vội vàng đưa quyển sách cho Trương Lập Cơ.

“Sao vậy, em phải đi sao ?”

“Vừa mới ở sau ngõ em nghe được có người muốn gây sự ở đây, em đem mục tiêu đi trước” Cô nhanh nói xong rồi xoay người rời đi.


Trương Lập Cơ ngây ngốc sửng sốt một chút, sau đó ra sức gọi tên cô nhưng không kịp ngăn cản, cô sớm đã rời đi.

Bởi vì mục tiêu đã rõ ràng, cho nên Vương Hải Nhi nhanh chóng đi tới sô pha hai mươi hai, rồi kéo người sắp gặp họa trên sô pha dậy.

“Anh đẹp trai mượn nói chuyện một chút”

Đột nhiên anh phải đối mặt với một cô bé nữ sinh, Liễu Kiệt nhịn không được sợ run một chút, bất tri bất giác liền bị cô kéo dậy khỏi ghế sô pha.

“Này, cô đang làm cái gì ? Cô là ai nha ?” Cô gái ngồi cùng bàn lập tức bật dậy hét lên.

“Tôi…” Vương Hải Nhi mới mở miệng đã thấy bóng dáng bốn người đàn ông kia ở trong pub “Thảm, bọn họ đã đến đây rồi” Cô kêu thầm một tiếng, lập tức lôi kéo người bỏ chạy “Mau đi cùng tôi”

“Này !”

Giọng nói phẫn nộ của cô gái kia hét lên sau lưng cô, nhưng cô mắt ngơ tai điếc, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nhanh đem người rời khỏi nơi đây, để ngừa lúc bọn họ đuổi kịp lại động tay động chân, mà đứng mũi chịu sào nhận hậu quả là anh trai cô, anh Cơ và pub 9 night. Hai người đó đối xử với cô không tệ, nên cô cũng không muốn ở trong pub đánh nhau phá hủy đồ trang trí và thiết bị.

“Thằng cha đó ở nơi nào ?”

Giọng quát to của đối phương làm cho Vương Hải Nhi biết bọn họ đã đến gần cô, cô thầm kêu một tiếng không xong, liền nhanh lôi kéo anh đến phòng bếp, xuyên qua hầm rượu, rất nhanh đã đẩy cửa sau chui ra ngoài.

“Nhanh chút đi !” Cô buông tay anh đẹp trai ra, vội vàng thúc giục. Từ sau cửa đã nghe tiếng kêu gào ồn ào, như vậy là bọn họ cũng sắp đuổi gần đến cô rồi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây ?” Liễu Kiệt cũng không nhúc nhích, đứng tại chỗ nhíu mi hỏi.

“Không có thời gian giải thích, anh còn không đi nhanh đi”

“Không nói rõ ràng thì tôi sẽ không đi” Giọng nói anh kiên định.

“Đáng giận !” Cô nhịn không được mắng một tiếng, lời ít mà ý nhiều giải thích “Anh câu bồ của người khác nên người ta dẫn người đến dạy dỗ anh”

“Làm sao cô biết mục tiêu của bọn họ là ai ? Vì sao lại giúp tôi ?” Nghe vậy Liễu Kiệt hoài nghi nhìn cô.

Thật không biết trong đầu người này suy nghĩ cái gì, bây giờ là lúc thảo luận chuyện này sao ? Bọn họ đã gần đuổi kịp đến đây rồi đó. Vương Hải Nhi tức giận nghĩ.

Nói thì nhanh mà hành động thì chậm, cửa sau cô đã chặn lại nay bị dùng sức đẩy ra, bốn tên trong đó vọt ra, nhanh chóng vây quanh hai người.

“Giờ thì bọn mày có thể chạy đi nơi đâu !” Một người trong số đó cười lạnh ngoan độc nói.

“Anh xem, vừa mới nói chạy đi thì không đi, bây giờ muốn đi cũng không được” Vương Hải Nhi khó chịu oán giận anh đẹp trai bên cạnh.

Liễu Kiệt kinh ngạc phát hiện cô bé nữ sinh cao chưa đến vai anh không hề có một chút cảm giác khẩn trương, sợ hãi.

Điều này không phải cô ta muốn tiếp cận mình mà dựng nên chuyện này chứ ? Trước đó anh cũng từng gặp qua cảnh mỹ nhân cứu anh hùng, nhưng nữ sinh trước mắt này nhìn còn chưa đến hai mươi tuổi, không ngờ tâm địa lại ghê gớm như vậy.

“Bốn người cản đường đi của tôi không biết cần tôi làm việc gì ?” Anh trực tiếp lạnh giọng hỏi bọn hắn.

“Muốn dạy dỗ mày” Một tên lên tiếng xong, lập tức động tay đánh anh, ba tên kia thấy vậy cũng xông lên.

“Ti bỉ, muốn lấy số nhiều ức hiếp số ít” Vương Hải Nhi nũng nịu tức giận liền xông lên cản hai người sau, sau đó cô đưa tay bổ xuống, huých khuỷu tay một cú, chân nhấc lên, lập tức bọn hắn ngã bay ra ngoài.

Giải quyết xong, cô chợt xoay người muốn giúp đỡ anh đẹp trai, không ngờ anh đẹp trai đánh nhau cũng lanh lẹ không khác gì cô, sau hai ba chiêu liền đánh bay hai vị còn lại.

“Oa !” Cô nhịn không được dùng sức vỗ tay “Không ngờ anh cũng giỏi võ như vậy, thật là nhìn không ra”

Liễu Kiệt lãnh đạm nhìn cô một cái, không nói hai lời liền đem ánh mắt nhìn bốn tên kia đang nằm trên đất rên rỉ.

“Mấy người muốn dạy dỗ tôi sao, vậy bất kể lúc nào tôi cũng xin được chỉ bảo, nhưng trước khi đi dạy dỗ người khác thì mấy người phải làm rõ bản thân mình có bị người khác lợi dụng hay không ! Phụ nữ xuất hiện ở trên giường của tôi là do bọn họ tự dâng đến cửa, cho tới bây giờ tôi chưa chủ động mời bất kỳ một ai, điều này tốt nhất mấy người nên làm rõ” Anh nói xong cũng không quay đầu lại mà bước đi luôn.

“Này, chờ một chút” Vương Hải Nhi ngây ngốc sủng sốt một chút mới vội vàng đuổi theo sau.

“Còn có chuyện gì ?” Anh dừng bước lạnh lùng hỏi.

“Anh không trở về pub sao ? Muốn đi thì đi cửa sau sẽ gần hơn” Cô vươn ngón tay chỉ chỉ phía sau.

Liễu Kiệt khó chịu nhíu mày. Anh còn tưởng cô gọi anh lại để đòi anh báo ân cứu mạng, sau đó lại chậm rãi tìm cơ hội làm quen với anh, tiến hành từng bước tiếp cận anh, không ngờ…

“Không hứng thú nữa” Anh nhìn chằm chằm cô như muốn đánh giá cái gì đó.


“Cũng đúng, gặp chuyện như vậy thì còn ai vui vẻ được nữa nha ?” Cô gật gật đầu “Được rồi, không có việc gì , bye bye” Nói xong cô vẫy vẫy tay, rồi xoay mình đến cửa sau vào pub.

Liễu Kiệt đứng tại chỗ ngây ra như phỗng một lúc lâu, hoàn toàn không hiểu cô gái đó là như thế nào. Không phải cô ta có ý muốn tiếp cận anh sao ? Như thế nào nói đi là đi. Thật sự là khó hiểu !

Anh lắc đầu, gạt cô gái này ra khỏi suy nghĩ, sau đó ra khỏi ngõ tối rời đi. Anh chưa bao giờ để phụ nữ chiếm cứ suy nghĩ của anh quá một phút đồng hồ.

o*o

Nửa tháng sau, Vương Hải Nhi mới trở lại pub, vừa vào pub đã ngồi phịch ở bên quầy ba, uể oải chào hỏi người ở trong quầy ba.

“Hi, anh Cơ”

“Hải Nhi, em tới đấy hả ! Thế nào lại uể oải như vậy ?” Trương Lập Cơ tò mò nhìn cô.

“Em thật đáng thương” Cô ai thán một tiếng.

“Làm sao vậy ? Tập huấn mười ngày xong mới phát hiện mình không thích hợp với công việc kia sao ?” Anh nói giỡn đùa cô.

“Sai, em thấy bản thân mình còn rất thích hợp với công việc đó nữa cơ” Vương Hải Nhi bĩu bĩu môi trả lời.

“Vậy thì sao em lại đáng thương ?”

“Chính là bởi vì quá thích hợp. Anh biết không, ngày đầu tiên đi làm, tập huấn cùng em có chín người là nữ, có một người đàn ông thì quá xấu xí ! Cứ nghĩ tương lai phải làm việc trong hoàn cảnh không có một móng trai đẹp cho em thưởng thức, em cảm thấy mình thật đáng thương” Cô tiếp tục âm thanh than thở oán thán nói.

“Trương Lập Cơ bật cười lắc đầu “Em cứ như vậy thì sẽ không ai lấy em mất”

“Em mặc kệ, cho em trai đẹp, còn lại không cần bàn” Cô nằm dài trên quầy ba, uể oải hét lên.

“Nha, trai đẹp tới”

“Ở nơi nào ?” Vừa nghe hai chữ trai đẹp, lập tức cô hồi phục tinh thần ngẩng đầu lên, quay đầu xung quanh tìm kiếm.

“Lừa em thôi” Trương Lập Cơ nhếch miệng cười cô.

“Anh…….Cơ….” Vương Hải Nhi tức giận quay đầu, âm thanh nói ra kéo dài, lại uể oải nằm úp trên quầy ba.

“Em đừng như vậy, người khác nhìn vào lại tưởng em khổ sở” Anh vỗ vỗ đầu cô “Kỳ thật em cũng không cần phải nản lòng nhụt chí nhanh như vậy, em còn chưa biết mình sẽ làm việc cùng ai, có lẽ lúc em được phân công xuống bộ phận sẽ có các anh đẹp trai cũng không chừng nha !”

“Thật chứ ?” Vô tình Vương Hải Nhi lên tiếng trả lời, mới nghĩ đến tỷ lệ nam nữ ở công ty, cơ hội như vậy căn bản thực xa vời.

“Em cũng nên học cách trưởng thành đi Hải Nhi”

Trương Lập Cơ đi ra khỏi quầy ba đến ngời bên cạnh cô. Hiện tại mới bảy giờ mà thôi, pub 9 night đã bắt đầu mở cửa nhưng khách vẫn chưa nhiều lắm.

“Tính em độc lập, tự chủ lại cao, luôn có suy nghĩ của chính mình, không làm xằng làm bậy, lại không có tính trẻ con, làm sao em lại chưa lớn được ?” Cô miễn cưỡng kháng nghị, nói một chút cô mới cúi xuống nhìn ngực của mình, bất đắc dĩ bổ sung “Ngực và chiều cao thì em không thể khống chế được” Cô cao chỉ có một mét năm mươi tám mà thôi.

Trương Lập Cơ nhịn không được liền cười ra tiếng.

“Anh chỉ nói cái tính nhìn trai đẹp của em thôi, cái tính quái dị này của em mà không thay đổi thì tương lai làm thế nào để kết giao với bạn trai, làm thế nào để lập gia đình chứ”

“Làm chi, anh bị mẹ em nhờ vả à ?” Cô liếc mắt xem thường.

“Anh lo lắng ánh mắt của em quá cao, tương lai không có người vừa ý mà lấy” Anh đánh nhẹ đỉnh đầu của cô một chút.

“Không có ai quy định thích nhìn trai đẹp thì phải gả cho trai đẹp. Anh đã quên em đã từng nói trai đẹp là phiền toái sao ?”

“Vấn đề là người có diện mạo bình thường một chút là em sẽ cho chướng mắt, nếu thấy chướng mắt thì em làm sao có thể chịu được một người bạn trai hay một ông xã như vậy được”

Vương Hải Nhi trừng mắt nhìn, đột nhiên không biết nói gì mà chống đỡ. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ qua như vậy nha ! Nhưng mà dù sao cô cũng mới hai mươi ba tuổi mà thôi, bây giờ có cần thiết phải phiền não chuyện này không ?

Huống hồ có câu tục ngữ : thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cho nên cô mới không cần suy nghĩ nhiều làm hao tổn tâm trí như vậy !

“Anh Cơ, không bằng lo lắng cho em không gả được thì hãy lo lắng cho anh đi” Cô nhìn Trương Lập Cơ, bỗng nhiên tay vỗ vỗ vai anh “Năm nay anh mấy tuổi rồi ? Ba mươi bảy ? Hay là ba mươi tám ? Chẳng lẽ không nghĩ làm quen bạn gái, cưới vợ, sinh con sao ? Anh không sợ sau này mang con ra ngoài sẽ bị người ta nhìn lầm là ông nội của đứa nhỏ sao ?”

Nghe vậy anh thoáng giật mình, cứng người, tiếp theo mới nhẹ nhàng phun ra một câu..

“Hải Nhi, năm nay anh mới ba mươi tuổi mà thôi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.