Bạn đang đọc Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào – Chương 54
Ta set up thử chế độ tự post bài, để một chương này cho mọi người coi tạm trong thời gian ta vắng nhà, không biết nó có hiệu quả không nữa
Mọi người đọc được thì hú nha =))
Qua ngày 1 – 6 ta mới về, không post tự động mỗi ngày được, ta thấy
nó cho có một bài đây, không hiểu lắm, ta nhờ bạn mày mò giúp mà, có sao được vậy, mọi người nhịn mấy hôm nhé
*****
Tôi với Chung Nguyên dừng lại ở siêu thị dưới lầu nhà anh mua ít đồ rồi mới lên nhà.
Lúc tôi nấu xong nồi canh nóng hổi thì Chung Nguyên đã tắm táp đâu
vào đấy, anh nằm ườn trên ghế sô pha, tay ôm một cái gối ôm, cười tủm
tỉm nhìn tôi. Đầu óc còn ướt, cả người toát ra mùi hơi nước mát mẻ, dịu
dàng phảng phất. Vẻ mặt cà rỡn, vừa cười vừa thấy gian gian thế nào ấy,
tôi nhìn thấy cứ chột dạ kiểu gì. Tôi rốt cục hiểu ra, cái biểu tình hễ
cười lên là không có ý tốt của Chung Nguyên chắc là do trời sinh, cái vẻ mặt đó làm cho người ta luôn cảm thấy anh muốn làm chuyện xấu, làm cho
người ta đỏ mặt. Tôi tự dưng nhớ tới lời Tiểu Nhị từng nói: “Con gái hay thích con trai xấu tính một chút, không thích con trai quá cứng nhắc,
dài lưng tốn vải.” nhìn bây giờ thì Chung Nguyên chắc chắn thuộc loại
con trai xấu tình rồi, trách làm sao có nhiều người thích anh ấy như thế chứ.
Tôi thầm than trong lòng, thật ra lúc đầu tôi luôn nghĩ sẽ thích một người trung hậu thành thật cơ … >
Tôi đem canh nóng cho Chung Nguyên, anh không nhận lấy, ngoắc ngoắc tôi, chậm rãi há mồm ra.
Tôi không nói gì, đành tự giác vừa bưng canh vừa múc một muỗng, thổi thổi cho nguội rồi mới dâng lên cho quí ngài.
Chung Nguyên há mồm uống canh, ánh mắt vẫn như cũ bám dính trên người tôi, đôi mắt sáng như đèn pha, nguy hiểm mà nóng rực, làm cho mặt tôi
muốn bốc khói, đỏ như ráng chiều.
Chung Nguyên nuốt hết canh, cổ họng hơi chuyển động một chút. Sau đó
anh lè lưỡi ra liếm canh còn dính trên miệng. lúc Chung Nguyên làm động
tác này bao giờ cũng ra vẻ cực kì mờ ám, quái dị, biến thái đủ kiểu, bây giờ mới tắm xong, dưới ánh sáng đèn, làn da trắng trẻo, khuôn mặt với
ngũ quan hoàn hảo, cổ và xương quai xanh mịn màng, mỗi một điểm đều thu
hút lòng người, tất cả những điểm này gộp lại thì đúng là mê hoặc chết
người mà …
Vì thế tôi cũng không chịu thua kém, nuốt nuốt nước miếng.
Chung Nguyên nhếch miệng cười, một nụ cười mị dân kinh khủng, đúng là độc dược mà. Anh khẽ mở miệng, cúi cái đầu đầy độc dược xuống, thanh âm nhẹ nhàng truyền đến: “Đầu gỗ, nghĩ cái gì thế?”
“Khụ khụ, không có gì.” Tôi có chút kích động, đặt bát canh lên bàn trà: “Uhm, em đi nấu cơm đây.”
Đúng lúc này điện thoại của Chung Nguyên vang lên, tôi vừa định tránh đi thì anh lại kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, sau đó bắt máy, nhàn tản
nghe điện thoại.
Trong điện thoại vang lên giọng nói lười biếng của thiên hạ đệ nhất Ất sư huynh: “Chung Nguyên, tìm anh mày có việc gì?”
Chung Nguyên: “Giới thiệu bạn gái cho mày chứ gì.”
Giọng của người qua đường Ất lập tức trở nên cảnh giác: “Nói nhảm gì đó, mày mà có lòng tốt dữ vậy?”
Chung Nguyên: “Nước phù sa dĩ nhiên không tưới cho ruộng người ngoài chứ sao.”
Người qua đường Ất: “Được rồi, thế người đó có xinh đẹp không? Dáng người thế nào?”
Chung Nguyên: “Trăm dặm mới tìm được một đó.”
Người qua đường Ất: “Thật à?”
Chung Nguyên: “Tao lừa mày bao giờ chưa.”
Người qua đường Ất: “Xạo mày, hồi nào giờ mày gạt ai cũng đều làm cho người bị hại có khổ sở cũng không thể nói thành lời.”
Chung Nguyên: “Thì gặp mặt đi mới biết được.”
Người qua đường Ất: “Cũng đúng, thế tính cách cô ấy thế nào? Mày nhớ
nói tao là nhà thơ hoặc nhà triết học nha, tóm lại con gái không có
chiều sâu không thích hợp với tao đâu.”
Chung Nguyên: “Chúc mừng mày, cô nàng đó đúng là một quyển sách.”
Người qua đường Ất: “Thế à, là sách gì vậy?”
Chung Nguyên: “Nhìn thấy mặt thì mày khắc biết, bây giờ nói nhiều quá ảnh hưởng tới cảm giác thần bí.”
Chung Nguyên và người qua đường Ất lại nói huyên thuyên một lúc nữa
rồi mới ngắt điện thoại. tôi tò mò hỏi anh ấy: “Sử Vân Hành là quyển
sách gì vậy?”
Chung Nguyên lại nhếch mép, cười tới động lòng người, anh ấy trả lời: “Mỹ học về bạo lực.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên lại bấm số gọi cho Sử Vân Hành.
Sử Vân Hành: “Nhóc, có việc gì?”
Chung Nguyên: “Giúp chị làm quen bạn trai.”
Sử Vân Hành: “Vụ này mới à, mày mà giới thiệu bạn trai cho chị?”
Chung Nguyên: “Uh, là bạn học đại học của tôi.”
Sử Vân Hành: “Quên khẩn trương, chơi với mày thì có gì tốt, mày không biết là chị có bao nhiêu người theo đuổi à?”
Chung Nguyên: “Tôi biết chả có ai theo đuổi chị.”
Sử Vân Hành: “Thằng nhóc này …!”
Chung Nguyên: “Nó là nghiên cứu sinh hệ triết học ở thành phố B.”
Sử Vân Hành: “Triết, triết học?”
Chung Nguyên: “Uh, người học triết với người làm nghệ thuật, trời sinh một đôi quá còn gì.”
Sử Vân Hành: “Uhm, nếu đây đúng là sự thực, như vậy chị có thể cho phép hắn ta trở thành người đầu tiên theo đuổi chị.”
Chung Nguyên: “Nó không chỉ là nhà triết học thôi đâu, còn đa tài đa nghệ nữa.”
Sử Vân Hành: “Thiệt không? Hắn biết những gì?”
Chung Nguyên: “Hiểu biết sâu rộng, văn võ song toàn, trên có thể chiêm tinh xem tướng số, dưới có thể trừ tà diệt ma.”
Sử Vân Hành: “A A A, ta thích nha!”
Chung Nguyên lộ ra một nụ cười quái quái trên mặt: “Thích thì tốt rồi.”
Tiếp đó hai chị em lại cùng nhau mưu đồ bí mật một ít sách lược đối
phó chuyên nghiệp với người qua đường Ất, thời gian địa điểm hẹn gặp lần đầu tiên gì gì, sau đó mới cúp máy.
Lúc này tôi vẫn còn đang há mồm trợn mắt vì những gì được nghe.
Chung Nguyên vỗ vai tôi, an ủi: “Yên tâm đi, anh có thể sống ở thành
phố B này bốn năm mà không bị đồng hóa thành giang hồ bịp bợm, có thể
nói là đạo hạnh cao thâm lắm rồi.”
Tôi: “…”
Tôi nuốt nước miếng, hỏi: “Đây chính là diệt cỏ tận gốc trong truyền thuyết hả?”
“Uhm”. Chung Nguyên vừa nói vừa thuận tay nhéo nhéo tai tôi, lòng bàn tay anh rất mềm, vành tai của tôi cũng mềm, hai cái mềm mềm đụng vào
nhau thiệt là thoải mái.
“Nhưng mà chuyện này có được không?” Tôi nghĩ mãi, cuối cùng thấy Sử
Vân Hành và người qua đường Ất có điểm không hòa hợp, bọn họ thực sự gây cho người ta cảm giác không thể ở gần nhau được, đừng nói là thực sự
thành đôi.
Chung Nguyên lười biếng giương mắt nhìn tôi: “Đầu gỗ, em phải có trí
tưởng tượng chứ, cho dù em không tin tưởng kỹ thuật gạt người của người
qua đường Ất thì cũng phải tin tưởng trí thông minh của Sử Vân Hành chứ, cho dù em không tin vào mị lực của người qua đường Ất thì cũng nên tin
tưởng thẩm mỹ của Sử Vân Hành nha.”
Câu này thiệt hại não quá đi, rối bòng bong, tôi nhất thời chưa nghĩ
ra, mãi mới hiểu được: “Tức là theo ý anh, Sử Vân Hành sẽ thích người
qua đường Ất?”
Chung Nguyên gật đầu mỉm cười: “80 tới 90%.”
“Nhưng người qua đường Ất không thích Sử Vân Hành thì làm thế nào?”
Chung Nguyên: “Chuyện đó không quan trọng.”
Tôi: -.-!!!
Tôi đứng dậy, nói: “Bây giờ em thực sự muốn đi nấu cơm đây.”
Chung Nguyên lại kéo ngược tôi vào lòng, ôm chặt, khẽ cọ cằm lên tóc
tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Đầu gỗ, còn một việc anh muốn nói thật
với em.”
“Chuyện gì?” Trong lòng tôi hơi chùng xuống, ngữ khí của Chung Nguyên rất nghiêm túc, làm cho tôi hơi bất an.
Chung Nguyên do dự: “Thực ra ông nội anh …”
Tôi vội vàng hỏi: “Ông làm sao, hay ông cũng bắt anh lấy Vân Hành?”
“Không phải cái đó.” Chung Nguyên xoa tóc tôi, thân mật dùng mặt cọ
cọ trán tôi: “Chỉ là … hồi trước anh có nói qua với em đó, ông của anh
làm ngành ngân hàng.”
Tôi ghé vào lòng anh, dụi khẽ: “Em có nhớ.” Không hiểu anh ấy muốn nói gì.
Chung Nguyên: “Thực ra, ông có cổ phần lớn trong hai ngân hàng nước ngoài.”
Tôi nhức óc, không hiểu là gì: “Đầu tư .. ngân hàng hả, là sao? Bộ rất dễ khống chế cổ phần à?”
Chung Nguyên đáp: “Cũng không gọi là khó.”
“Hầy, ý anh muốn nói gì?”
Chung Nguyên không trả lời câu hỏi của tôi, nói như thể tự nói với
mình: “Ngoài ra, ông còn quản lí một tập đoàn tài chính quy mô không nhỏ trong nước.”
Tập đoàn tài chính … đầu tư ngân hàng .. cố phần lớn …
Mấy chữ này ở cùng một chỗ, rốt cục tôi cũng hiểu ra Chung Nguyên muốn nói gì.
Cuối cùng, Chung Nguyên nâng mặt tôi lên, nhìn thật sâu vào mắt tôi, nói: “Đầu gỗ, anh hi vọng em đừng ghét bỏ anh.”
Tôi: “…”