Bạn đang đọc Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào – Chương 48
Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt mà Chung Nguyên đã sắp tốt nghiệp rồi.
Tối hôm đó, Nhất Nhị Tam Tứ hợp lại mời phòng kí túc của Chung Nguyên đi ăn một bữa cơm, lí do tốt đẹp là vui vẻ đưa tiễn bốn tên tai họa này đi. Thật ra nói vui vẻ đưa tiễn thì thực sự chỉ tiễn có một mình Lục Tử Kiện thôi, bởi vì anh ấy sẽ xuất ngoại. Những người khác, Chung Nguyên
và người qua đường Giáp tốt nghiệp xong ở lại thành phố B làm việc,
người qua đường Ất thì đăng kí luôn lên nghiên cứu sinh khoa triết học.
Anh giai người qua đường Ất chả hiểu là thần thánh ở đâu không biết,
nghe nói lúc phỏng vấn anh ấy cùng giáo sư bàn luận “Chu Dịch”, đem
những điều cảm nhận được nói ra khiến người ta sửng sốt, lại nghe đồn
mục tiêu của anh ấy là, cho dù không thành triết gia thì cũng phải thành thầy phong thủy!!!
Buổi cơm tiễn đưa vui vẻ hôm đó, mấy anh chàng uống rõ nhiều, ngay cả người bình thường rất bình lặng Lục Tử Kiện, cũng say say mà lôi kéo Tứ cô nương, không ngừng lặp lại: “Chờ anh, chờ anh quay về.”
Tứ cô nương vừa lau nước mắt vừa nói: “Đương nhiên ta chờ ngươi,
nhưng nếu ngươi dám trêu ghẹo người khác, ta nhất định bẻ gãy xương
ngươi.”
Mọi người nghe xong câu chuyện của họ đều thổn thức khôn nguôi, haiz, Lục Tử Kiện mà trêu được ai, Tứ cô nương đúng là đánh giá cao quá …
Bốn người bọn họ người say nghiêm trọng nhất là người qua đường Giáp, mặt đỏ hồng, mắt gần như không mở ra được. Miệng thì cứ lải nhải than
thở cái gì có người không biết có người không hiểu này kia. Lúc chúng
tôi ra về, sư huynh đã không đứng lên nổi nữa rồi, Chung Nguyên cười tủm tỉm đỡ hắn dậy, hai người thất tha thất thểu ra khỏi nhà hàng. Hôm nay
Chung Nguyên cũng say, tôi phát hiện lúc say anh ấy cười nhiều hơn bình
thường, hơn nữa cười càng lúc càng ngớ ngẩn. Nhưng được cái tửu lượng
lớn, cho nên uống nhiều thì vẫn còn giữ được chút lí trí.
Cả bọn rời khỏi nhà hàng, người qua đường Ất đi tuốt đằng trước. Anh
chàng giang hai tay, xiêu xiêu vẹo vẹo lượn như rắn, vừa đi vừa cao
giọng la lối: “Eo ơi, mấy người tụi bay đều có vợ, mỗi tao không có ai
a. Triết gia toàn những người cô độc … Tao sống độc lập, tao phiêu diêu
như tiên … Nhìn cái gì vậy!”
Tôi với Lão Đại và Tiểu Nhị đi đằng sau, nhức đầu nhìn hắn nổi điên.
Các anh chị đi trước thường nói, tốt nghiệp thì cố mà tác quái đi, đúng
thật.
Người qua đường Giáp lúc này đang được Chung Nguyên đỡ đi, đột nhiên
đẩy phắt anh ra, xoay người chạy như điên về phía chúng tôi. Ba người
chúng tôi còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra thì anh chàng đã lao tối, ôm chầm lấy Tiểu Nhị, đè ra hôn tới tấp.
Tuy rằng đã sớm phát hiện Tiểu Nhị và người qua đường Giáp có JQ,
nhưng tự nhiên một cảnh lãng mạn như vậy xảy ra trước mắt, thiệt đúng là đứng hình. Nhìn Lão Đại coi, nó cũng ngớ ra rồi.
Con bé Tiểu Nhị nghiêng đầu đi né, lại bị người qua đường Giáp ôm
bổng lên, chân không chạm đất, nó kích động đánh loạn người qua đường
Giáp nhưng anh chàng vẫn thờ ơ, giữ chặt gáy hôn không ngừng …
Tôi đang trợn mắt há mồm hình ảnh cần giới hạn độ tuổi trước mặt thì tự nhiên một bàn tay chắn lại.
Chung Nguyên một tay che mắt tôi, một tay giữ vai, kéo tôi rời đi. Đi được một lúc, anh buông tay, khẽ cười bên tai tôi: “Nhìn cái gì vậy, có phải là chưa làm qua bao giờ đâu mà nhìn.”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng lại hơi lo lắng, liền hỏi: “Tiểu Nhị … có thể hay không bị giết chết a…” trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Tiểu Nhị bị nhấc hổng chân lên, ẹ, có vẻ nguy hiểm mà …
Chung Nguyên nghịch nghịch tóc trên trán tôi, đột ngột chuyển ngón
tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hai má, mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt có vẻ mê ly: “Thử thì biết chứ gì.”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Chung Nguyên lại đột ngột cúi đầu, hôn lên môi tôi, ra sức hút vào.
Một tay giữ chặt gáy, tay kia đặt ngang eo, siết chặt tôi vào người. Hơi rượu đột ngột phả vào khiến tôi choáng váng, dựa vào lòng anh, để mặc
người này muốn làm gì thì làm.
Chung Nguyên đột nhiên đứng thẳng người, cánh tay ôm trên lưng tôi
bắt đầu nhích lên trên, cơ thể tôi cứ như vậy bị nhấc lên rất nhanh,
chân không thể tìm được điểm tựa …
Không có chỗ tựa đứng vững, tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy rất bất an, cánh tay không tự chủ ôm chặt cổ Chung Nguyên.
Chung Nguyên mơ hồ cười cười, tiếp tục hôn mãnh liệt sâu sắc …
Qua một hồi lâu mới chịu buông ra, cắn nhẹ lên môi tôi, cười nói: “Còn sống không?”
Chân tôi gần như nhũn ra, dựa vào người anh, quay mặt đi không nhìn Chung Nguyên.
Anh mỉm cười sung sướng, kéo tôi ra vườn trường, anh đi rất chậm, mỗi lần đi tới một chỗ nào đó đều cùng tôi ôn lại những chuyện đã xảy ra
giữa hai đứa tại chỗ này, giọng của anh rất nhẹ, còn cười nữa, làm cho
tôi cảm thấy thương thương.
Lúc đưa tôi về tới dưới lầu kí túc, anh đột nhiên ôm tôi vào lòng,
vùi mặt vào cổ tôi, hít thở mạnh. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhẹ
giọng nói: “Còn một năm nữa.”
Tôi cọ cọ trong lòng anh, khó hiểu: “Gì cơ?”
Chung Nguyên cười nhẹ: “Còn một năm nữa thì chúng ta kết hôn.”
Chết với đại ca à, bây giờ chúng ta nên biểu đạt cho tốt nỗi buồn cảm xúc chia tay ly biệt gì đó đi, chuyện kết hôn … Được rồi, tôi thừa
nhận, tôi chưa từng nghĩ sẽ thật sự kết hôn sau khi tốt nghiệp, hôn nhân không phải mồ chôn tình yêu sao …
Chung Nguyên thấy tôi không nói gì, lạnh lẽo nhắc: “Đầu gỗ, em đã hứa với anh sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nếu dám đổi ý, hừ hừ …”
Hai tiếng hừ hừ kia đã thành công làm tôi sợ phát rét, ta nói nha
Chung Nguyên, ngươi đừng có hở ra là hù dọa người khác thế >
…
Lúc về tới phòng, Nhất Nhị Tứ đã đủ cả. Tôi nhìn thấy Tiểu Nhị đang
ngồi xổm ở ban công, quay lưng về phía Lão Đại và Tứ cô nương, mà hai
đứa kia thì đang vây quanh nó, có vẻ đang tra hỏi cái gì.
Tôi vào tới cửa thì nghe Tiểu Nhị nói: “Đáng ghét, người ta ngượng cũng không được à.”
Nhất Tam Tứ: -.-!!!
Tôi đi qua, hỏi Lão Đại: “Nó làm sao đấy?”
Lão Đại đang cầm trong tay một chiếc đũa, vừa gõ đầu Tiểu Nhị vừa
nói: “Mau khai ra, mày với người qua đường Giáp từ lúc nào cấu kết với
nhau làm việc xấu? Cả ngày ngoài nghe ngươi mắng hắn ra còn có gì nữa
đâu, hôm nay lại diễn cho tao coi màn 18+, không nhận tội mà được à …”
Tiểu Nhị ngồi chồm hổm, có vẻ rất khốn khổ: “Biến thái! Quỷ rượu! Hủy danh tiết của tao!”
Lúc này Tứ cô nương không chút khách khí vạch trần: “Danh tiết của mày có đẹp đâu, hủy thì hủy, chả sao cả.”
Lão Đại nháy mắt với tôi, thế là tôi vỗ vai Tiểu Nhị, giả giọng tiếc
nuối nói: “Chuyện này … Tiểu Nhị, mấy cái truyện ba xu của mày, người
qua đường Giáp…”
Tiểu Nhị ngay lập tức xoay mặt lại nhìn tôi, thần sắc ra vẻ sốt ruột: “Hắn, hắn, hắn hắn coi được hết à?”.
Nhìn Tiểu Nhị gấp tới nỗi mặt đổi màu, Nhất Tam Tứ đều hả hê cười,
Lão Đại xoa đầu nó, cười tủm tỉm: “Còn nói không thích hắn? Không cần
hắn? Nếu không cần tại sao lại mong hắn đừng coi mấy cái đó.”
Tứ cô nương nhẹ nhàng véo lỗ tai Tiểu Nhị, cười nói: “Ngoan ngoãn thừa nhận đi, đừng ép tao dùng tay chân nói chuyện nha.”
Tiểu Nhị lại quay mặt đi, bộ dạng coi bộ rất xấu hổ, sẳng giọng: “Đáng ghét! Không biết người ta rất nhút nhát à!”
Nhất Ba Bốn lại bị trúng tên, nghĩ coi, cái con quỷ đáng khinh của
phòng 1111 lại tự xưng là người “thẹn thùng”, “nhút nhát”, đúng là có
một không hai.
Nhưng mà Tiểu Nhị như thế này rất thú vị a, Nhất Tam Tứ chọc hoài
không đã ghiền, vây quanh nó đùa giỡn mãi mới chịu đi ngủ. Kết quả lúc
tôi vừa mơ mơ màng màng đi vào giấc thì Tiểu Nhị lặng lẽ như ma lượn tới giường tôi, sau đó bắt tôi phải nói cho rõ ràng, người qua đường Giáp
có thật đã xem mấy cái nó viết không.
Tôi nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Sau này sẽ có cơ hội xem.”
Tiểu Nhị cách một làn chăn ôm lấy tôi, hưng phấn la khẽ: “Tam đầu gỗ, tao yêu mày!”
Tôi nhíu mày, một cước đá văng nó ra.
Một tuần sau, người qua đường Giáp lấy danh nghĩa bạn trai của Tiểu Nhị, mời hai phòng kí túc ăn bữa cơm.
…
Chung Nguyên rất nhanh chóng dọn ra khỏi trường, đến ở trong một tiểu khu không xa trường chúng tôi mấy, căn hộ đó nghe nói là ba anh ấy mua
cho anh để cưới vợ. Hôm đó tôi với Chung Nguyên bận hết một ngày mới dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, tối hôm đó, Chung Nguyên đứng ở ban công, ôm tôi
từ đằng sau, ôm rất lâu. Cuối cùng anh mới hạ giọng nói: “Chờ chúng ta
kết hôn rồi, đây sẽ thành nhà của hai đứa mình.”
Hôm đó tôi nhìn ánh đèn đô thị sáng lên trong đêm, trong lòng ấm áp tới nỗi muốn rơi cả nước mắt.
…
Nghỉ hè tới, tôi được phân đi thực tập ở một công ty dược phẩm, mỗi
tuần đi làm từ thứ hai tới thứ 6. Cuối tuần lại giúp phụ đạo cho con
trai chú của Chung Nguyên, mỗi ngày qua đều rất bận rộn, chỉ có điều
công việc ở công ty dược không hấp dẫn tôi mấy.
Con trai của chú Chung Nguyên tên là Sử Tĩnh, đúng là một thằng nhóc
tĩnh lặng, mới chín tuổi, vô cùng thông minh, chỉ là không thích nói
chuyện. từ thứ hai tới thứ sáu nó học phụ đạo đủ các loại môn trên trời
dưới đất, thứ bảy chủ nhật thì cùng tôi ôn tập, thời gian coi như kín
mít. Cho nên cuối tuần ôn tập xong tôi thường rủ nó đi chơi, chơi cờ vẽ
tranh xem phim này nọ, lúc đó mặt nó mới có cái vẻ ngây thơ trẻ con,
cũng có tò mò, có vui vẻ. Lúc đó tôi kìm lòng không được mà than, bây
giờ sao mà trẻ con chẳng có tuổi thơ gì cả, nhớ ngày xưa tôi cả ngày
theo trẻ con trong xóm trèo cây, đánh bida, chơi trò chơi, đến trường
đọc sách là chuyện mây bay nha …
Ngày cứ thong thả trôi qua, nháy mắt lại tới đêm thất tịch.
Đêm thất tịch tôi và Chung Nguyên đều phải đi làm, cho nên hẹn hò
cũng đơn giản. Vốn chúng tôi định đi coi phim, sau đó Chung Nguyên nói
rạp chiếu phim chẳng có không khí, hơn nữa gần đây anh mới mua dàn máy,
thế nên chúng tôi quyết định đến nhà anh xem.
Đó là một bộ phim Mĩ, kể về một câu chuyện tình yêu bi thương, rất
cảm động, tôi vừa xem vừa khóc tu tu. Có điều khúc sau, đôi nam nữ chính gương vỡ lại lành, không bị cản trở, chừng mực cũng có chút … khụ khụ …
Lúc tới đoạn phim thắm thiết nồng cháy, tôi nhất thời quên khóc, xấu
hổ vụng trộm nhìn Chung Nguyên. May mà lúc này trong phòng đã tắt hết
đèn, rất tối, tôi đoán chắc anh ấy cũng chẳng nhìn ra mặt tôi đỏ tới cỡ
nào.
Lúc quay qua nhìn anh, tôi phát hiện người này không xem TV mà lại
nghiêng đầu lẳng lặng nhìn tôi, hai mắt rất sáng, giống như hai viên
trân châu giữa trời đêm.
Tôi càng ngượng, cúi đầu không dám nhìn anh, cũng không dám xem TV nữa.
Chung Nguyên lại đột nhiên đè tôi xuống sô pha, sức nặng toàn thân
phủ lên người tôi, tôi rất khẩn trương, lắp bắt hỏi: “Anh, anh, anh …
anh muốn làm gì …”
Chưa nói hết thì môi đã bị tấn công, lúc đầu thì hôn rất nhẹ và dịu
dàng, nhưng càng lúc anh càng dùng sức, dần dần dường như mất cả khống
chế, lúc thì hôn mãnh liệt, lúc thì cắn. Môi và lưỡi tôi bị tấn công vừa đau vừa nóng, phổi bị chặn lại, hơi thở không thoát ra được, thế cho
nên đầu cũng váng vất, tứ chi cũng bị Chung Nguyên ép tới nỗi không nhúc nhích gì được.
Chung Nguyên rời khỏi môi, chuyển qua hôn cổ, hôn lên xương quai
xanh. Hơi thở nóng hổi phả quanh cổ tôi, làm tôi cảm thấy giống như bắt
được cái gì đó, lại giống như cái gì cũng đều không rõ ràng …
Bàn tay không yên phận bắt đầu tiến vào trong áo tôi, đôi tay nóng
bỏng vuốt ve trên lưng, tiếp tục di chuyển về phía trước, phủ lên ngực.
Tôi rốt cục hiểu ra anh muốn làm cái gì, thở hổn hển ngăn lại: “Chung Nguyên …”
“Đầu gỗ” ánh mắt nóng cháy của Chung Nguyên nhìn tôi, hơi thở hỗn loạn: “Anh chờ không nổi nữa.”