Bạn đang đọc Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào – Chương 44
Buổi tối kéo Chung Nguyên đi phòng tự học, tôi chỉ vào cái chuyên mục nóng hổi và những reply hết sức xóc hông kia, nghiêm nghị hỏi: “Chuyện
này là thế nào?”
Chung Nguyên xoa đầu tôi, cười ha ha nói: “Anh có gì nói nấy thôi.”
Tôi á khẩu, không ngờ thằng cha này trả lời trớt quớt! Tôi túm lấy
tay anh, tức giận nói: “Nhưng anh có biết làm thế mọi người sẽ hiểu lầm
không? Hôm qua Tiểu Nhị bám nhằng nhẵng theo em cả ngày, anh không nhìn
thấy nó cười gian tới thế nào! Nó còn hỏi, hỏi …”
Chung Nguyên vẫn mỉm cười: “Hỏi em cái gì?”
Tôi lắc đầu: “Ak, quên đi, nó không cho em nói lại với anh..”
Chung Nguyên vuốt má tôi, cười mê hoặc: “Lén nói thôi, nó không biết đâu.”
Tôi xoay mặt: “Không.” Đã hứa là không nói thì không được nói, làm người phải có tâm nha.
Chung Nguyên: “Không nói hả, anh mở cái chuyên mục kia lên vô đó tán
một chút chuyện đêm qua chúng ta đã làm gì.” Nói xong lập tức đăng nhập
vào diễn đàn.
Tôi do dự một chút, rốt cục vẫn ngăn chặn hành động kinh dị đó, haiz, rõ ràng tối qua có làm gì đâu, tại sao bản thân mình lại thấy chột dạ,
đồ Chung Nguyên cầm thú!
Chung Nguyên không phản đối, xoay qua nhìn tôi: “ Nói đi.”
“Ak, nó hỏi … hỏi có phải anh không có năng lực không?”
Chung Nguyên đột nhiên nắm chặt tay tôi, thật sự là quá chặt. Anh híp mắt nguy hiểm nhìn tôi: “Vậy em trả lời thế nào?”
“Thì em không biết.” Tôi không chỉ là người tốt nha, tôi còn thật thà nữa.
Chung Nguyên đột nhiên ôm lấy vai tôi, ghé vào tai thấp giọng cười, nói: “Không biết hả, sau này khắc biết.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên, sao ngươi biết nắm bắt cơ hội đùa giỡn người khác thế hả … >
Tôi nhìn trang diễn đàn của trường, đột nhiên nhớ tới trước đây có
nhìn thấy hình hoa khôi học viện của Chung Nguyên, là Trương Hợp gì đó.
Tuy rằng biết hai người bọn họ không có gì, nhưng cứ hễ nghĩ tới tấm
hình ăn mặt hợp nhau như tình nhân là tôi lại cảm thấy trong lòng khó
chịu. Kỳ ghê, từ lúc nào mình trở nên nhỏ mọn vậy ta!
Mặc dù biết mình thế này là cố tình gây sự, nhưng mãi không nhịn được nữa, tôi mở tới cái chủ đề kia, chỉ vào tấm ảnh nam thanh nữ tú, chất
vấn Chung Nguyên: “Lúc này là lúc nào?”
Chung Nguyên nhìn chằm chằm tấm ảnh, nặn óc khổ sở nghĩ mãi, cuối
cùng mới đáp: “Hình như là buổi diễn thuyết của diễn đàn quản lý, hay là thi đấu gì đó, hai người một tổ … anh cũng không nhớ rõ nữa.”
Tôi ghen tị nói: “Áo tình nhân, đây là mặc đồ phối kiểu tình nhân!” Tôi còn chưa được mặc áo cặp với anh nha!
Chung Nguyên cười ra tiếng: “Ai chà, ghen hả?”
Tôi quay đi, hơi xấu hổ.
Chung Nguyên ôm tôi, cười ngày càng giống yêu nghiệt: “Chẹp, đầu gỗ của anh ghen tị nữa hả?”
Giận à, nhìn thấy ta ghen ngươi khoái trá vậy sao…
Chung Nguyên thừa dịp tôi không chú ý, hôn mạnh lên mặt tôi một cái,
sau đó dịu dàng nói: “Ngoan, nếu em thích, sau này chúng ta cũng mặc như vậy, trong một hoàn cảnh còn chính đáng hơn, anh sẽ đi cùng em lên bục
diễn thuyết, tuyên thệ trước mọi người … Nè, anh cảm thấy hoàn cảnh đó
có vẻ giống hôn lễ nha …”
Tôi: “…”
Vốn nghĩ rằng chỉ là Chung Nguyên dỗ cho tôi vui, không ngờ mấy câu này của anh hôm nay, sau này lại ứng nghiệm.
…
Mấy ngày gần đây, xì căng đan Chung Nguyên đẻ ra trên diễn đàn của
trường vừa mới lắng xuống được một tí thì chuyện sóng gió khác lại nổi
lên đập vào mặt. Lần này không chỉ là chuyện bàn ra tán vào mà còn có
thể gây sát thương, làm cho quan hệ của tôi với Chung Nguyên hơi lung
lay.
Hôm đó, đã lâu không ngó qua diễn đàn, tôi phát hiện lại xuất hiện
thêm một chủ đề bàn luận về tôi. Nhờ phúc của Chung Nguyên, hiện giờ
trong trường độ nổi tiếng của tôi đã lan phủ rộng rãi.
Nội dung bàn tán của topic này làm tôi rất buồn.
Chủ topic nói, cô nàng là bạn của một cậu trai học trong học viện
hóa, nghe người này kể lại, Mộc Đồng làm hỏng dụng cụ trong phòng thí
nghiệm toàn kêu Chung Nguyên tới trả tiền. Kể lại rồi còn thêm mấy câu
cảm thán, nói nào là bây giờ con gái quen bạn trai toàn là vì tiền sao,
còn nói nếu Chung Nguyên không có tiền, Mộc Đồng còn lâu mới theo anh …
Toàn bộ nội dung của topic nghe rất khách quan, trên thực tế chữ nào
cũng tràn ngập chính khí của người viết đối với các cô gái tham giàu, ý
là tôi đó, tràn ngập khinh bỉ tôi.
Tôi xem xong không nói gì, thử kéo xuống nhìn mấy reply, nhìn hết thì càng phẫn nộ dữ dội.
Có người reply: thế này đã là gì, lần trước ở căn tin, nhìn thấy ảnh
chụp trên cái thẻ cơm của cô nàng, chắc chắn là anh Chung Nguyên của ta.
Lại có người phụ họa: Ta cũng vậy, trong siêu thị tình cờ gặp, thẻ sử dụng trong trường cũng là Chung Nguyên nốt.
Reply: Thực sự vậy sao, cô nàng này có tôn nghiêm không vậy.
Reply: Tôn nghiêm có ăn được không? Không thể, nhưng tiền thì có thể.
Reply: Cũng đúng, mặt mũi coi được mắt một chút là có thể đeo theo một công tử nhà giàu.
Reply: Công tử làm như dễ đeo lắm, mấy người nghĩ Chung Nguyên ngốc chắc, chẳng qua người ta cũng chơi đùa thôi …
Reply: …
Tôi càng xem càng rầu, mấy trang sau cũng có người giải thích này kia giúp tôi, trong đó có mấy người quen Tiểu Nhị, người qua đường Giáp,
nhưng mấy tiếng nói này lại bị biển “Mộc Đồng hám giàu” dìm mất, tôi
không đủ dũng cảm xem thêm nữa, đóng luôn trang web lại.
Tôi nhắm mắt suy nghĩ, nghĩ không ra rốt cục là tại sao.
Lần trước đánh vỡ bình dung tích, Chung Nguyên cho mượn tiền tôi đã
trả lại rồi. Còn chuyện quẹt cả thẻ dùng trong trường, đây là quy định
của hai chúng tôi, là điều kiện nô dịch của Chung Nguyên. Tình huống
thật sự bọn họ không biết, dựa vào cái gì mà ăn bậy nói bạ?
Tôi vẫn biết Chung Nguyên có tiền, nhưng chưa bao giờ đòi hỏi gì,
thậm chí anh đưa tôi cái này cái kia, tôi cũng không nhận. Thứ nhất tôi
sợ lãng phí, thứ hai tôi hi vọng, trong tình yêu vị thế của hai người
ngang nhua, hơn nữa tình cảm giữa hai người sao có thể thay đổi gì được
chỉ nhờ vào vài cái áo hay mấy món quà? Huống chi Chung Nguyên cũng chỉ
là con nhà bình thường thôi, anh ấy từng kể, ba anh là giáo sư nghệ
thuật bên Pháp. Cái này chứng tỏ anh không phải công tử nhà giàu, cho dù anh có tiền thì cũng có được bao nhiêu? Tô Ngôn mới là công tử thứ
thiệt nha, sao tôi không đeo nó đi? Ba tôi đã dạy, không gả con cho kẻ
có tiền, sợ con gái bị khi dễ.
Những lời này trong lòng tôi tự luận rất rõ ràng, nhưng nghĩ tới mấy
người đó chỉ hận không thể đem bóc từng lớp da của nhân vật chính ra mà
lí sự, tôi lại không biết phải giải thích thế nào, cũng không biết vào
giải thích rồi có được tác dụng gì không. Tôi nhớ trước kia Tiểu Nhị bị
một trang web vu oan tội sao chép, lúc ấy mặc dù da mặt nó dày, thế mà
nhìn màn hình chằm chằm đến nỗi chảy cả nước mắt. Nó la hét nguyền rủa
đám người kia, nói năng lộn xộn. Lúc đó Nhất Tam Tứ phải an ủi rất lâu,
nó dựa vào lòng Lão Đại khóc một trận mới tỉnh táo lại.
Lời nói của con người đáng sợ ở chỗ đó, nó không nói sự thật, không
nói đạo lí, nhưng lại có thể làm cho rất nhiều người không biết sự thật
tin vào, hơn nữa tham gia cùng người nói mắng chửi. Lúc trước là Tiểu
Nhị, bây giờ là tôi, chúng tôi rốt cục sai ở điểm nào?
Tôi thử tự an ủi mình, nhưng không có kết quả. Cái gì mà “Lời đồn chỉ cho kẻ ngốc” hay “Thanh giả tự thanh”, đều là lời của người ngoài cuộc, lúc chuyện rơi vào chính mình, tôi quả thật không chịu đựng nổi.
…
Hôm sau hai mắt tôi như mắt gấu trúc, gặp Chung Nguyên, anh hỏi tôi
ngủ không ngon sao, tôi miễn cưỡng đáp, cũng không muốn nói chuyện với
anh.
Lúc ăn cơm, tôi nhất quyết đòi dùng chính thẻ của mình, kết quả Chung Nguyên mặt không đổi sắc nói: “Thẻ em không có tiền đâu.”
Câu này lúc bình thường thì chả sao, nhưng lúc này tôi nghe cứ chói chói tai thế nào, đành rầu rĩ đáp: “Em biết”
Chung Nguyên không trả lại thẻ cho tôi, thế nên tôi tính báo là mất
giấy tờ. Tôi nghĩ kĩ rồi, từ khi chúng tôi trở thành người yêu, Chung
Nguyên không hề nô dịch nữa, nhưng tôi vẫn như cũ dùng thẻ của anh, tiêu tiền của anh, chứng tỏ đúng là tôi chiếm tiện nghi rồi, chẳng trách
người khác cũng nghĩ vậy. Tôi phải dứt khoát về mặt kinh tế với anh, tự
lực cánh sinh, tự cấp tự túc.
Ngoại trừ điều này, tôi còn tích cực tìm việc làm thêm. Lần trước anh xinh đẹp ở câu lạc bộ hỏi tôi có muốn làm thêm huấn luyện bida không,
tôi thực cảm thấy hứng thú. Đến tối tôi đem việc này ra nói với Chung
Nguyên, anh chẳng nể nang gì nói ngay: “Không cho phép!”
Tôi tức: “Liên quan gì tới anh?”
Chung Nguyên dùng sức cầm cổ tay tôi, sắc mặt âm u: “Em là vợ anh.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên nói thêm: “Em thiếu nhiều tiền lắm à, anh nuôi em là được rồi.”
Một câu này lại đụng trúng chỗ đau, tôi dùng sức vùng tay ta, quát
vào mặt anh: “Có tiền thì hay à!” nói xong không thèm nhìn anh, xoay
người rời đi.
…
Lúc về tới kí túc rồi thì tôi bắt đầu hối hận, giận mình sao lại nổi
nóng với Chung Nguyên. Nói ra thì trong việc này anh ấy vô tội, haiz,
sao tôi lại mất bình tĩnh vậy chứ …
Tôi cầm di động trong tay suy nghĩ, muốn gọi cho anh, nhưng lại không biết nói gì. Cuối cùng đành buông điện thoại ra, nằm trên giường than
dài thở ngắn.
Mẹ nó, toàn chuyện quái quỷ …
Sáng hôm say tôi tỉnh dậy sớm, sau khi tỉnh mới phát hiện ra di động
hết pin … Ak, nếu hôm qua Chung Nguyên có gọi thì làm thế nào?
Quên đi, hôm qua chắc anh giận lắm.
Tôi sửa soạn một chút, vác đôi mắt gấu trúc xuống lầu. Bình thường giờ này Chung Nguyên đã đứng đợi sẵn, nhưng hôm nay …
Tôi hơi buồn, rụt cổ đi tà tà ra ngoài sân.
Từ đằng xa nhìn thấy một bóng người cao gầy, đỡ một chiếc xe đạp tồi
tàn, cứ nhìn quanh về hướng này. Sáng sớm mùa đông, không khí lạnh lẽo,
người ấy cứ lẳng lặng đứng ở đó, giống như vẫn luôn đứng ở nơi đó.
Mặt trời còn chưa lên hết, tôi hoảng hốt nhìn mấy vệt nắng le lói trên mặt đất.
Tôi bước từng bước về phía anh, mỗi bước nhấc lên, cảm giác có lỗi trong lòng lại càng thêm lớn dần.
Đi đến trước mặt người đó, tôi ngẩng đầu nhìn, há miệng, nhưng lại không biết nói gì.
Chung Nguyên cười cười, cởi găng tay ra, đưa tay ra ấp lên mặt tôi.
Những ngón tay ấm áp chà lên má, tạo thành ngọn lửa hồng trên mặt tôi.
Tôi cúi đầu, tự nhiên chẳng có dũng khí nào nhìn anh.
Chung Nguyên cúi xuống cười, dịu dàng nói: “Còn giận ư?”
Ngẩng lên nhìn anh, nhịn không được, nước mắt cứ thế chảy dài. Tôi
bước lên, ôm lấy Chung Nguyên, vùi đầu vào lòng anh, vừa khóc vừa nói:
“Chung Nguyên, em xin lỗi …”
Chung Nguyên buông luôn tay đang đỡ xe đạp ra, cái xe đáng thương bị
bỏ rơi trên tuyết. Anh giơ tay lên ôm chặt tôi, cọ cọ cằm trên đầu tôi,
nói: “Ngoan, sao lại khóc.”
Tôi chùi nước mắt vào khăn quàng cổ của Chung Nguyên, líu ríu nói: “Chung Nguyên, xin lỗi, em không nên nổi nóng, em …”
Chung Nguyên ngắt lời: “Anh biết rồi.”
Ak? Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Chung Nguyên xoa xoa tóc tôi: “Anh đều biết cả rồi, mấy người đó, anh sẽ từ từ dạy dỗ bọn họ.”
Amen …
Mấy ngày sao, trong trường bị một trận đột nhập máy tính, nghe nó
người bị hack không ít, đa số là nữ sinh. Giáo ban đối với chuyện này
rất quan tâm, tra xét kĩ càng, nhưng cuối cùng cũng không hiểu là tại
sao.
Lúc này Nhất Nhị Tam Tứ đang cùng với phòng của Chung Nguyên chiếm
văn phòng của hội điện ảnh chơi trò tam quốc. Tôi hỏi Chung Nguyên: “Vụ
này anh làm phải không?”
Chung Nguyên bình tĩnh trả lời: “Phần lớn do người qua đường Giáp làm.”
Người qua đường Giáp lập tức ưỡn ngực ngay thẳng: “Anh là tòng phạm
bị cưỡng bức! Hơn nữa xuống tay nhẹ lắm, mọi người chỉ cần sửa một chút
là chạy ngon. Chung Nguyên mới là đồ phá hoại, nó nghiền nát luôn ổ cứng của chủ topic.”
Tôi nhức đầu, không hiểu: “Hầy, là sao?”
Chung Nguyên tiếp tục bình tĩnh: “Ý là, anh phát hiện trong máy tính người đó có một đống phim AV độc hại.”
Tôi: “Sau đó?”
Chung Nguyên: “Sau đó anh giúp xóa sạch chứ sao.”
Tôi: –!!!
Chung Nguyên nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Người đó hóa ra là con trai, học viện hóa.”
Nhất Nhị Tam Tứ: “…”
Thằng nhóc mà Chung Nguyên nói, là cùng lớp chúng tôi, nếu nhớ không
nhầm thì hắn từng mời tôi cùng đi tự học, nhưng tôi từ chối.
Không ngờ chuyện ầm ĩ thế này lại do một tình huống như vậy mà ra.
Tiểu Nhị tổng kết ngắn gọn câu chuyện này là: Một thằng đáng khinh đùa
giỡn một bầy gái điên cuồng.
Người qua đường Giáp vỗ mạnh vào vai nó: “Nhị, muội rất tà ác nha.”
Tiểu Nhị trừng mắt nhìn một cái, người qua đường Giáp lập tức đứng
chỉnh tề nghiêm trang nói: “Nhưng mà, huynh lại thích người tà ác.”
Quần chúng vây xem: –!!!
Việc này cứ thế kết thúc, còn chuyện tại sao trường học không truy
cứu, Chung Nguyên và người qua đường Giáp chỉ cười mà không nói, hỏi dồn thì bọn họ chỉ trả lời: “Nói mấy người cũng không hiểu.”
…
Từ buổi sáng nhìn thấy Chung Nguyên trước sau như một vẫn đứng chờ
tôi, tôi đột nhiên ngộ ra, thực ra hai người yêu nhau là chuyện của hai
người, có thêm phiền phức nhiều làm chi. Ý nghĩ của người khác mãi mãi
là ý nghĩ, chỉ có hạnh phúc của mình mới tồn tại thực mà thôi.
Việc làm thêm tôi cũng không tìm nữa, sau này Chung Nguyên giới thiệu một đứa cháu cần gia sư tiếng Anh, anh ấy liền giới thiệu tôi. Tiếng
Anh của tôi khá, cho nên vui vẻ nhận.
Về thẻ của Chung Nguyên, tôi vẫn dùng như trước, chỉ là thỉnh thoảng bổ sung thêm tiền vào.
Nói theo cách của Tiểu Nhị chính là, quẹt thẻ Chung Nguyên đi, cho mọi người ghen tị mà chết.