Bạn đang đọc Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào – Chương 33
Đúng lúc tôi đang ăn sáng thì Tô Ngôn từ ngoài đi vào, nó vừa thấy tôi liền cao hứng khoe: “Mộc Đồng, tôi mặc bộ này đẹp không?”
“Cũng được.” Tôi không để ý gật đầu, cảm nhận được một ánh mắt lạnh
lẽo từ bên kia truyền tới, bèn tiện thêm vào một câu: “Không đẹp bằng
Chung Nguyên nhà chị.”
Chung Nguyên đắc ý nhướn mày, nhìn Tô Ngôn khiêu khích.
Cũng có nhiều người thích tự sướng, mà chưa có ai bằng hắn nha, đáng khinh >
Tô Ngôn không để ý tới Chung Nguyên, đi tới cạnh tôi, tựa vào bàn nhìn tôi: “Mộc Đồng, tối nay rảnh không?”
Tôi còn chưa kịp nói thì Chung Nguyên đã trả lời thay: “Tối nay cô ấy có buổi học môn tự chọn.”
Tôi gặm bánh bao, gật đầu, tôi là trẻ ngoan, chưa bao giờ bỏ học hết nha.
Lúc này, Chung Nguyên quay qua nói với Tiểu Kiệt: “Đạo diễn, bắt đầu đi.”
Thế là Tiểu Kiệt lăng xăng chạy quanh gọi mọi người bắt đầu, tôi cảm
thấy điểm này thật trái ngược, rõ ràng Tiểu Kiệt là đạo diễn, tại sao
đạo diễn lại nghe lời diễn viên răm rắp thế … tôi đã sớm nhìn ra, Chung
Nguyên không phải người hướng thiện rồi, nhưng không ngờ ngay cả đạo
diễn cũng bị hắn sai vặt, quá tà đạo rồi >
Cả tổ làm phim chậm rãi di chuyển ra bãi cỏ cạnh đó. Nội dung phim
này là Chung Nguyên và Tô Ngôn không hòa thuận, hai người họ gặp nhau
lần đầu đã đánh nhau.
Sau khi bàn bạc một chút liền bắt đầu quay. Chung Nguyên và Tô Ngôn
đứng bên đường, tranh cãi vài câu, hai người càng nói càng kích động,
đột nhiên xông vào đánh nhau tới tấp. Chung Nguyên đấm vào mặt Tô Ngôn
một cái, Tô Ngôn không đợi tay hắn chạm tới mặt nhanh chóng tóm lấy tay
Chung Nguyên, kéo theo chiều cánh tay, định khống chế hắn. Chung Nguyên
thấy thế liền chuyển người theo, bay lên tung một cước vào bụng Tô Ngôn, thoát khỏi kiềm chế, Tô Ngôn buông Chung Nguyên ra, lui về phía sau,
mặt bình tĩnh nhìn Chung Nguyên.
Tôi đi tới cạnh Tiểu Kiệt, thì thào nói: “Chỉ đạo võ thuật tổ mình là ai thế, quỳ gối bái phục nha.”
Tiểu Kiệt mờ mịt nhìn hai người đang đánh nhau tung cả cỏ ven đường kia, lắc đầu nói: “Mình đâu có phân công chỉ đạo gì đâu.”
Tôi khiếp sợ, nhìn động tác như kiếm hiệp của hai người kia, nói:
“Đừng nói vậy chứ, hai tên này nhìn như cao thủ ấy, nếu động tác nhanh
hơn nữa là khỏi nhìn thấy gì luôn.”
Tiểu Kiệt chẳng biết làm sao, phe phẩy đầu: “Mình không biết, hôm qua nói với bọn họ chỉ cần làm bộ một chút là được rồi, dù sao đây cũng chỉ là tình yêu điện ảnh của mình thôi mà.”
Lúc này hai tên chuyên nghiệp kia đã đánh bất phân thắng bại, Chung
Nguyên ấn Tô Ngôn xuống cỏ, đè lên người nó, sau đó đấm thẳng vào mặt,
tôi nhìn mà hết cả hồn, như thật ấy … Cùng lúc đó, tôi lại thấy trong
mũi Tô Ngôn chảy ra cái gì đó hồng hồng. Hai người đểu đỏ vằn mắt lên, y như thú hoang, nhìn vào thật đáng sợ.
Tôi vỗ vai Tiểu Kiệt, nói: “Đạo cụ lại là ai chuẩn bị vậy, đúng chỗ ghê, ngay cả máu cũng có nữa.”
Tiểu Kiệt có chút kích động: “Không … không có chuẩn bị cái đó …”
Tôi khờ ra, hình như có gì đó ly kì ở đây nha.
Đột nhiên phản ứng của Tiểu Kiệt thay đổi, quát to một tiếng: “Không được! Tách bọn họ ra, hai người này đánh nhau thật rồi.”
Thế là quần chúng vây xem chung quanh đồng loạt xông lên, tách hai
người kia ra. Hai kẻ bị bạo lực thống trị đầu óc, dưới sự kiềm chế của
quần chúng nhân dân mà vẫn còn giãy dụa, mặt mũi đỏ bừng nhìn nhau, may
mà lực lượng nhân dân lớn mạnh, không để hai kẻ phá rối làm càn.
Tiểu Kiệt nắm thóp cổ tôi, nói: ‘Mộc Đồng, lên đi!” sau đó đẩy tôi ra giữa hai người kia.
Tôi vừa nguyền rủa nó, vừa kéo Chung Nguyên bỏ chạy. Thằng cha này
cũng nể mặt, không thấy giãy dụa phản đối. Đương nhiên tôi thấy hắn như
thế là biết điều a, dù sao tiếp tục đứng lại đó sẽ bị nhân dân xử phạt,
chi bằng thừa dịp loạn lạc nhanh chân chạy trốn, để mọi chuyện cho Tô
Ngôn giải quyết.
Tôi và Chung Nguyên ngồi ở tiệm thuốc cạnh vườn hoa, tôi cầm thuốc,
dùng bông gòn nhẹ nhàng thoa lên khóe miệng Chung Nguyên, miệng hắn bị
xước một mảng, nhưng không nặng lắm, ngoại trừ chỗ đó thì không bị
thương ở đâu nữa.
Chung Nguyên rên nhẹ, tôi dừng lại, hỏi hắn: “Đau hả?”
Chung Nguyên hơi nghiêng đầu: “Không đau.”
“Đau cũng phải chịu” Tôi tiếp tục giúp hắn thoa thuốc, nghĩ tới cảnh
lúc nãy, không khỏi tò mò: “Làm sao lại thành đánh thực thế?”
Chung Nguyên hơi cong khóe miệng, động tác này làm động tới vết
thương, làm hắn lại phải rên lên, hắn nhếch mày, trong mắt tỏa ra ý
cười, đáp: “Không phải để diễn cho thật sao?”
Tôi bất đắc dĩ nhướn mắt: “Ngươi cũng chuyên nghiệp nhỉ?”
“Chứ sao” Chung Nguyên đáp lại, không hề thấy mình là người gây họa.
Hắn hơn hé môi, đột nhiên hỏi: “Sao em không kéo Tô Ngôn bỏ chạy?”
“Ta biết đó nha, ngươi là người ra tay trước.”
Chung Nguyên sau khi bị tố giác không nói gì, đợi sau khi tôi thoa thuốc xong mới thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Hắn đột nhiên lịch sự làm cho tôi thích ứng không kịp, cười ha ha
nói: “Không cần cảm ơn, dù sao cũng là dùng thẻ của ngươi mua thuốc.”
Hai người lại rơi vào im lặng. Gió mùa thu thổi đến, mang theo hơi
mát, tôi nhìn luống hoa cúc vàng ươm nở rộ cách đó không xa, trong lòng
tự nhiên cảm thấy có cái gì đó nảy sinh, cái gì đó rất lạ.
…
Buổi tối học môn tự chọn buồn ngủ gần chết, nghe phát chán, tôi nằm
dài trên bàn, cầm bút vẽ giun vẽ rắn lên tập, Chung Nguyên ở bên cạnh
nhìn qua, phát hiện trong tập tôi chẳng có chữ nào, toàn giun bò loằng
ngoằng, ra vẻ xem thường.
Tôi chỉ đành u ám nhìn lên trần nhà: “Nhàm chán quá mà.”
Chung Nguyên gật đầu: “Vậy làm chuyện gì có ý nghĩa hơn đi … Nếu không, chúng mình luyện kịch bản trước đi.”
Tôi xoay qua: “Đang đi học, luyện cái gì mà luyện.”
Chung Nguyên lấy kịch bản ra lật lật: “Theo như trong này .. ai chà, có một cảnh anh thừa dịp em ngủ lén hôn em nè.”
Tôi run cả người, ngượng ngùng nói: “Con nhỏ Tiểu Nhị này viết nhăng cuội!”
“Anh cảm thấy đâu có tệ” Chung Nguyên gấp kịch bản lại: “Vậy đi, chúng mình luyện tập một chút?”
Tôi cào cào tóc, bất đắc dĩ nói: “Làm đi, dù sao cũng là chuyện sớm muộn phải diễn.”
Chung Nguyên gật đầu, lại hỏi: “Vậy, em muốn anh hôn kiểu gì? Má, hay là … Môi nhỉ?”
Ak? Tôi không hiểu: “Trong kịch bản không nói à?”
“Không”
Dã man, thật khinh bỉ con quỷ Tiểu Nhị.
“Má đi, ta muốn giữ lại nụ hôn đầu tiên.”
Chung Nguyên cười rạng rỡ: “Nụ hôn đầu tiên của em mất lâu rồi.”
Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện xấu xa Chung Nguyên đã làm trong kì nghỉ hè, nhất thời bực bội: “Cái đó không tính, chẳng đẹp đẽ!”
Chung Nguyên không thèm để ý sự bất mãn của tôi, nhẹ nhàng ấn đầu tôi xuống bàn: “Bắt đầu đi.”
Thế là tôi đành thu dọn cảm xúc lại, nằm lên bàn giả bộ ngủ, chờ Chung Nguyên hôn lên má.
Tôi nằm trên bàn, tự nhiên thấy khẩn trương, tim cứ dộng ình ình
trong ngực, y như muốn nhảy ra ngoài. Tiếng thầy giáo giảng bài cùng
tiếng nói cười xung quanh tựa như biến mất, tôi chỉ còn cảm thấy tiếng
thở của chính mình, cùng với tiếng tim đập như trống trận. Tôi không
ngừng tự an ủi, bình tĩnh, bình tĩnh, không phải là đụng chạm một tí
thôi sao, là hiến thân cho nghệ thuật nha …
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được Chung Nguyên tiến tới gần, hơi thở
của hắn phải vào trên mặt ngày càng rõ hơn, tôi cảm thấy hơi ngứa, còn
nóng nữa, y như tẩu hỏa nhập ma, hơi thở cũng không còn đều nữa.
Chung Nguyên ở rất gần, gần tới nỗi tôi cảm nhận được từng nhịp thở
của hắn, nhưng thật lâu mà hắn cũng không có động tĩnh gì, tôi nhắm mắt
lại, cả người khẩn trương cực độ, chờ tới phát khùng mà chẳng thấy hắn
tới. Rốt cục nhịn không được mà mở mắt.
Mặt của Chung Nguyên gần như dán vào mặt tôi, lúc này hắn đang nhìn
tôi, ánh mắt hắn vừa đen vừa sáng, như viên ngọc trai đen trong bầu trời đêm, lông mi dài như hai cái bàn chải, chải ngứa cả lòng người. Nét mặt hắn dịu dàng, trên mặt thản nhiên không có biểu tình gì, ánh mắt thâm
sâu, như hồ nước cuối thu.
Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi, không hề có ý rời đi, tôi cảm thấy không khí có phần ám muội, vừa định nói chuyện lại nghe thấy hắn thấp
giọng nói: “Mặt em đỏ kìa.”. Lúc hắn nói lời này, mắt lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
Mặt của tôi phát sốt đùng đùng, nóng bừng, hơn nữa có xu hướng còn gia tăng nhiệt độ.
Chung Nguyên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn phớt lên má tôi. Tôi nín thở, trái tim hình như đã nhảy lên cổ họng.
Bờ môi của hắn mềm mềm, lạnh lạnh, nhưng mặt tôi chẳng nhờ thế mà hạ nhiệt tí nào, ngược lại còn nóng hơn trước.
Chung Nguyên ngồi ngay ngắn lại, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn tôi: “Mặt em sao đỏ tới vậy lận?”
Vô duyên, ngươi thử bị người khác dê coi? Tôi hơi ngượng, cũng lười
tranh cãi với hắn, xoay mặt đi, nằm dài trên bàn, không để ý tới hắn
nữa.
Chung Nguyên khoát tay lên vai tôi, lay nhẹ: “Làm sao vậy?”
Tôi né tránh hắn, vùi đầu không nói lời nào.
Tiếng nói của Chung Nguyên hình như cố nén cười: “Em xấu hổ hả?”
Câu này nói ra càng làm tôi bấn loạn, muốn chui luôn xuống bàn mãi mãi không bao giờ chui ra.
Chung Nguyên vô cùng tự cao tự đại, thở dài: “Đầu gỗ, không phải em thích anh đó chứ?”