Bạn đang đọc Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào – Chương 29
Nửa tháng cuối cùng của kì nghỉ hè, Chung Nguyên quyết tâm không tra
tấn tôi nữa, bay trở về Thượng Hải, nghe nói ba mẹ hắn đều ra nước ngoài rồi, ở Thượng Hải chỉ còn ông nội.
Tôi cũng không ở không nhàn rỗi trong nửa tháng đó, quay về trường
tham gia hoạt động chào đón người mới của trường. Làm một người dân trẻ
tuổi yêu đảng ái quốc hăng hái tinh thần phục vụ, tôi đương nhiên không
thèm giống tên Chung Nguyên tư lợi, theo chủ nghĩa hưởng lạc kia.
Hoạt động chào đón người mới tiến hành rất thành công, các em mới đến thật dễ thương, chỉ có một điều không hoàn mỹ lắm, chính là giới tính
của tôi cứ bị nhầm hoài. Lúc bị một đám nữ sinh vây quanh thét chói tai
“Anh ơi, anh rất đang yêu”, tôi thật sự cảm thấy bất lực quá.
Tóc tôi hiện đã mọc ra được hơn 5 phân rồi, vì thuộc dạng tóc mềm nên rất dễ chải thẳng thóm, không giống như hồi trước cứ vểnh lên như gai
nhím. Tuy rằng cảm giác đẹp tăng lên, nhưng vẫn còn quá ngắn, mặt gầy,
trán xanh, tôi nhìn chính mình trong gương nhiều khi cũng hết hồn với ý
nghĩ “Đây là con trai thì phải”. Huống chi, chuyện không thể đỡ được
chính là, trang phục thống nhất mà trường phát cho những người chào đón
sinh viên mới là một cái áo phông to rộng thùng thình, tôi mặc vào xong
thì “lớn nhất cúp A” của tôi cũng chả còn thể hiện được ưu thế gì nữa,
đôi khi còn bị người ta cho qua >
Sau vài ngày bị các sinh viên mới kêu anh đến nhức đầu, tôi đã có thể bình tĩnh mà đối diện với chuyện đó. Lúc bọn nó bắt tay khen tôi đẹp
trai, tôi còn thong dong cười, theo đà mà nói cám ơn nữa.
Nói chung giới tính cũng là chuyện mây bay gió thoảng thôi.
Vì những lí do này mà khi có người gọi đúng giới tính của tôi, tôi
nhất thời cảm động tới phát khóc, trời ơi, đúng là biết nhìn hàng nha!
Hôm đó tôi vừa đưa một em gái năm nhất về kí túc xá, lúc trở về cảm
thấy vừa mệt vừa nóng, vì thế rút thẻ của Chung Nguyên ra mua một cây
kem ăn.
Đi ngang qua một chiếc xe thể thao màu xanh, tôi cảm thấy rất tò mò,
không biết là ai mà có bản lĩnh như vậy, dám đem xe chạy vào khu dạy
học, tôi tưởng tượng ngay đến cảnh có thể chỉ cho hắn thấy cái bảng lù
lù: “Khu vực cấm xe có động cơ lưu hành”.
Tôi đang nghĩ như vậy, không tự chủ nhìn chằm chằm vào cái xe nọ,
đúng lúc đó, cửa xe đột ngột mở ra, một người trên xe đi xuống, tôi vừa
thấy người này liền có cảm giác vô cùng thân thiết.
Bởi vì tóc hắn cũng ngắn tũn, chỉ có 1 phân sát đầu, làm cho tôi tự
nhớ tới hình ảnh mình mấy tháng trước, nước mắt lưng tròng!!!!
Người kia sải chân dài bước về phía tôi, đi đến trước mặt thì dừng
lại, cười hiền nhìn tôi, nói: “Xin hỏi chị, sinh viên mới báo danh ở đâu vậy?”
Tôi khờ người ra nhìn hắn, không nói gì.
Người kia rất kinh ngạc: “Chị, chị ơi”
“Ak” tôi nuốt nước miếng, nghi hoặc hỏi: “Sao em liếc mắt một cái lại nhận ra chị là nữ vậy?”
Hắn sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha nói: “Tại em có một đôi mắt thiên tài phát hiện mỹ nữ mà.”
Những lời này làm cho tôi rất khoan khoái, thế là quyết định tự mình dẫn thằng bé đi báo danh.
Nó xoay người lấy một cái vali từ trên xe xuống, kéo theo đi cạnh
tôi, tôi vẫn còn tò mò, hỏi: “Em có bản lĩnh chạy xe vào nơi này tại sao lại không biết chỗ báo danh ở đâu?”
Thằng bé nhíu nhíu mày, đáp: “Em muốn trốn khỏi cái người ngồi trên xe.”
Tôi khó hiểu: “Người trên xe?”
Nó giải thích: “Lái xe á”
Tôi lại quay đầu nhìn cái xe thể thao kia lần nữa, đúng là lúc nãy không phát hiện còn có một người nữa.
Thằng nhóc đi cạnh hỏi: “Xe của em thế nào?”
Tôi gật đầu khen: “Được lắm”
Nó cười nói: “Được là được làm sao?”
“Ak” Tôi gãi đầu: “Rất lớn”
Nó: “…”
Hừm, tôi đối với mấy cái đó có biết gì đâu chứ.
Thằng bé buồn buồn nói: “Chị đặc biệt thiệt.”
Tôi bối rối, cố tìm chuyện để nói: “Nếu em không thích lái xe của em sao còn để hắn chở đến?”
Nó nhăn mặt, trầm mặc một chút, đáp: “Em không có bằng lái.”
Ak, tôi liền hiểu ra, chắc là còn chưa đủ 18 tuổi, tôi bèn thập phần thông cảm, cười cười, không nói gì.
Nó có chút bất mãn, vội vàng nói: “Em còn một tháng nữa là có thể lấy bằng.”
Tôi thân thiện gật đầu: “Nhóc, chúc mừng em.”
Nó càng bất mãn hơn: “Tôi không phải nhóc … Tôi là Tô Ngôn, thỉnh giáo phương danh?”
“Phương danh” từ này trang trọng quá đi, tôi rụt rè đáp: “Chị là Mộc Đồng.”
“Mộc Đồng” Nó trầm ngâm một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi: “Mộc Đồng có bạn trai chưa?”
Tôi thiếu chút nữa sặc chết: “Khụ khụ, em … làm ơn gọi chị nha.”
Tô Ngôn: “Mộc Đồng”
Tôi: “Chị”
Tô Ngôn: “Mộc Đồng”
Tôi: “…”
Được rồi, Mộc Đồng thì Mộc Đồng, còn có người gọi là đầu gỗ kia kìa, hừm, coi như mình rộng lượng quá đi >
Tô Ngôn thấy tôi đã chịu thua sự kiên trì của hắn, lại lặp lại câu hỏi: “Mộc Đồng có bạn trai chưa?”
Tôi vô lực, gãi đầu, đáp: “Mọi người nói có, thực ra không có”
Tô Ngôn nhìn còn mơ hồ hơn: “Là sao?”
Tôi hỏi lại hắn: “Vậy chứ em có ý gì?” làm gì có ai mới gặp đã hỏi
người khác có bạn trai chưa, chị mày là người nhút nhát được không.
Nó nhìn tôi chằm chặp, nói không biết ngượng: “Tôi muốn theo đuổi bạn”
Tôi loạng choạng, lùi về sau mấy bước, mở to mắt nhìn nó: “Ê, hai chúng ta biết nhau được bao lâu?”
Tô Ngôn nhìn nhìn đồng hồ: “10 phút”
Dã man, mới quen 10 phút mà đòi theo đuổi, tôi chắc nên tự khen mị
lực quyến rũ của mình quá lớn, hay là nên than thở gặp trúng thằng điên?
Lo lắng đến việc người trước mặt là một sư đệ cần đượ che chở, tôi
thân làm sư tỷ cũng chả muốn bắt nạt nó làm gì, chỉ ráng uyển chuyển hỏi về vấn đề này: “Tại sao? Em vì lí do gì mà theo đuổi chị?”
Nó thực vô tội nhìn tôi: “Theo đuổi con gái cần lí do à?”
Tôi: “…”
Tôi xem như đã nhận ra, hai chúng tôi tư duy không có giống nhau à,
không, phải nói là tư duy thằng nhóc này không nằm ở hệ mặt trời, tôi
day day trán, thở dài: “Bạn học à, em trước đây từng theo đuổi ai chưa?”
“Không có” nó lắc lắc đầu.
Tôi thoải mái, có vẻ là thằng nhỏ đơn thuần, cũng không nên hà khắc quá.
Lúc này nó lại bổ sung vô: “Bình thường đều là nữ sinh theo đuổi tôi.”
Tôi: “…”
Tôi lại hỏi: “Vậy em có nhận lời không?”
Nó gật gật đầu: “Nhìn đẹp thì nhận lời.”
Tôi lại im lặng, quả nhiên đàn ông là loại trông mặt mà bắt hình dong, “Vậy trước kia em có bao nhiêu bạn gái?”
Nó suy nghĩ một lúc, khó xử đáp: “Không biết, tôi chưa đếm qua.”
Tôi: “…”
Tôi cào cào tóc, tức mình nói: “Vậy em đừng có theo đuổi chị, cứ chờ vô số mỹ nữ tới bám theo đi, Tiểu Soái Ca à”
Nó không hề bị khí thế của tôi làm chùn chân, ngược lại trịnh trọng
nói: “Nhưng mà mới nhìn thấy bạn mình đã muốn theo đuổi rồi.”
Tôi: “…”
Tôi nhịn lại búng máu trong miệng muốn hộc ra cho rồi, nói với thằng
nhỏ thích chọc điên người khác này mấy câu đạo nghĩa: “Nhóc, trước giờ
mọi người chỉ khi thích một người nào đó mới theo đuổi, hiểu không?”
“Tôi không phải nhóc.” Nó cố chấp lắc đầu, còn nói thêm: “Như vậy,
tôi muốn theo đuổi bạn, có nghĩa là tôi thích bạn phải không?”
Tôi: “…”
Em trai à, tư duy của ngươi lộn ngược quá đi.
Lúc này tôi cảm thấy rất dễ nổi máu, anh nhỏ đẹp trai này thật sự
khiến người khác tức chết thật ấy, đại gia ta không dám hầu hạ!
Nó đột nhiên nắm tay tôi, hơn nữa ánh mắt chân thành tha thiết nhìn
tôi, nói: “Mộc Đồng, mang mình đi báo danh đi, mình không biết đường.”
Nó vừa nói vậy liền làm tôi cảm thấy mình có vẻ nhỏ mọn, em trai nhỏ
chắc chỉ nói giỡn thôi, mình lại đành lòng bỏ rơi nó, như vậy là tội ác
nha. Nghĩ đến đây, tôi xua đi những cảm xúc tiêu cực trong đầu, dẫn hắn
tới chỗ báo danh … Đương nhiên cũng không quên bỏ tay nó ra, đừng đùa
nha, tay của chị mày dễ nắm thế à =.=
Vốn tưởng nó báo danh xong thì cái hạn của tôi coi như cũng hết, ai
dè sau đó nó cứ quấn lấy tôi bắt đi cùng nó mua này mua kia, thậm chí cả tất cũng bắt đi cùng. Trên đường đi, lái xe của nó đi tìm nó, nó lôi
kéo tôi bỏ chạy như giặc, cứ nghĩ tới đó là tôi bực, nó chạy thôi được
rồi, tha theo tôi làm chi …
Tối đến, vị sư đệ này cảm tạ tinh thần hăng hái của tôi, mời tôi ăn
cơm, vì cơm rất ngon, tâm trạng bực dọc nửa ngày quên béng, làm tôi cũng tự phỉ nhổ bản thân, đồ không có khí tiết >
Lúc nó đưa tôi trở về dưới kí túc xá, nói với tôi một câu, hại tôi lại mém mất đi mấy ngụm máu.
Nó nói: “Mộc Đồng, mình rất vui vì buổi hẹn hò hôm nay.”
Coi như nhận ra, thằng nhỏ này là linh hồn một con sói đi lạc vào thân hình một con thỏ để lợi dụng giở trò.