Bạn đang đọc Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào – Chương 24
Nói chung là vẻ ngoài của Chung Nguyên quá sức mị dân, hơn nữa hắn
lại là người rất dễ hòa đồng, bởi vậy chẳng bao lâu, nữ đội trưởng thời
trung học của tôi đã ngồi cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện trên trời dưới
đất. Hai người bọn họ vừa nói vừa nhìn về phía tôi, tôi sợ tới mức gắp
rau cũng gắp không xong.
Quả nhiên, không qua mấy phút, nữ đội trưởng lôi kéo Chung Nguyên qua bàn của tôi, nói với mấy thầy cô: “Đây là bạn học của Mộc Đồng, Chung
Nguyên, hôm nay đi cùng Mộc Đồng tới.”
Tôi yên lặng nuốt nước miếng, có thiên tài mới đi cùng hắn đến.
Chung Nguyên cung kính cúi người, lễ phép chào hỏi. Sự thật chứng
minh không ai nỡ cự tuyệt một người biết nịnh. Cô chủ nhiệm lớp tôi đánh giá Chung Nguyên một lượt xong liền kêu chủ quán mang thêm một cái ghế
để cạnh cô, mời Chung Nguyên ngồi xuống. Thế là môn sinh đắc ý tôi đây
thành công bị chèn sang một bên.
Tôi bất mãn thấp giọng hỏi: “Sao ngươi tới đây?”
Chung Nguyên cúi đầu cười: “Nhàm chán, vô đây góp vui.”
Dẹp đi, ngươi có mà đến gây chuyện. Tôi lại hỏi: “Ngươi đến bằng cách nào? Trên xe ta không có thấy?”
Chung Nguyên: “Thuê xe”
Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc chúng tôi đi đến đây, theo sau xe bus lúc
nào cũng có một chiếc xe nhỏ màu đỏ, xe chúng tôi dừng nó cũng dừng, đi
nó cũng đi, lúc ấy tôi còn nói giỡn với Trương Húc, nói cái gì bây giờ
xe bus làm ăn phát đạt ghê, còn có xe đi theo hộ giá, không ngờ là thằng cha Chung Nguyên này giở trò quỷ.
Chung Nguyên, ngươi không làm gián điệp thực là quá uổng phí.
Tôi nhìn quanh một chút, phát hiện phần lớn ánh mắt đều dòm ngó bên này, rất chi là buồn, sao mà bọn họ nhìn mờ ám thế.
Nói cách khác, Chung Nguyên và tôi lại bị hiểu lầm thành gì đó rồi.
Mấu chốt là trong tình huống này tôi nghĩ không thể giải thích được, mọi người chưa nói gì, nếu tôi mở miệng khác nào giấu đầu lòi đuôi, mà nếu
không giải thích trong lòng tôi lại cứ ngứa ngáy.
Quên đi quên đi, dù sao người hiểu nhầm như thế cũng nhiều lắm rồi, thêm mấy người này nữa có xi nhê gì không.
Thế là tôi tiếp tục ăn uống ngon lành. Chủ nhiệm lớp rất hưng phấn,
lôi kéo Chung Nguyên hỏi đông hỏi tây, còn nói một đống linh tinh khách
khí gì mà “Mộc Đồng nhờ em chiếu cố”, tôi vừa ăn vừa oán thầm, chiếu cố
con khỉ, lão nương ngày nào cũng bị hắn ăn hiếp!!!
Cùng bạn bè tụ họp, hạng mục không bao giờ thiếu chính là uống rượu,
bình thường trong cảnh này tôi chắc chắn là người đầu tiên say. Không
phải vì tôi thích uống, mà vì tửu lượng của tôi quả thực quá kém. Một ly bình thường tôi uống một chén là đã lơ mơ, hai chén liền đần ra, nếu
uống nữa là đầu óc ngừng hoạt động, chỉ có thể nghe người ta nói mà chả
hiểu chả đáp được gì. Do đó tôi cùng người khác tiệc tùng thường không
uống rượu, nhưng hiện giờ họp lớp, một năm gặp nhau có hai ba lần, nếu
cứ trung trinh bất khuất mà sống chết không uống thì kì quá. Huống chi
cho dù không uống với bạn thì cũng phải uống với thầy cô, không những
kính rượu, còn phải thầy một ly em một ly ….
Tôi cầm ly rượu, nhìn Chung Nguyên đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh,
nhất thời một cục tức sinh ra, được, Chung Nguyên, ngươi tự nạp mình,
đừng trách ta ác độc, thế là tôi nâng ly trước mặt hắn: “Ngươi uống cho
ta.”
Chung Nguyên cũng không nhiều lời, nhận chén rượu uống sạch, uống
xong còn nhướn mày nhìn tôi, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm liếm rượu còn dính trên môi, ánh mắt của hắn lúc này có chút mê hoặc, môi sáng bóng,
bộ dáng sao lại đẹp thế nhỉ.
Tôi ho khan một tiếng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Hay là, ngươi giúp ta chắn rượu đi?”
Chung Nguyên nhếch miệng, cười nói: “Tại sao anh phải giúp em?”
Tôi cắn răng, đau lòng nói: “Miễn hai ngày tiền cơm, thế nào?”
Chung Nguyên bật cười: “Không được, anh thiếu tiền tới vậy à?”
Tôi có chút không hiểu: “Vậy làm sao giờ?”
Chung Nguyên nghiêng đầu nhìn di động của chủ nhiệm: “Anh thích cái kia.”
Tôi nắm tay, đau đớn nói: “Đại ca à, ngươi xảo trá vừa thôi, di động đó đắt lắm …”
“Dây treo cơ” Chung Nguyên ngắt lời: “Dây treo đó hình như là thêu hình chữ thập.”
Tôi nhìn kĩ dây treo của cô chủ nhiệm, quả thực thằng cha Chung
Nguyên này mắt mũi nhìn quái lạ thật, tôi hào phóng vỗ vai hắn: “Tốt,
tốt, quay về ta cũng thêu cho ngươi một cái.”
Chung Nguyên giống như đứa trẻ ngây ngốc: “Anh muốn cái thật lớn.”
Thế là Chung Nguyên bắt đầu giúp tôi chắn rượu.
Tôi kính rượu mấy thầy cô xong đã thấy người lâng lâng phiêu phiêu
trên mây rồi, tứ chi mềm oặt như đất sét, đành phải tựa vào bàn. Bên tai đầy tiếng nói: “Mộc Đồng không thể uống, ly này tôi uống thay”, “Ah,
Mộc Đồng có nhắc tới bạn, lúc trung học được bạn chăm sóc” linh tinh cả
lên, đáng tiếc đầu óc tôi đã hoàn toàn đình công, không thể hiểu được là đang nói cái gì, hiện giờ tôi giống như cái máy hỏng, có thể nghe được
nhưng không thể phân tích xử lý.
Một lát sau, có người đỡ tôi dậy, sau đó tôi thấy mình tựa vào cái gì đó mềm mại, nhưng cũng rất vững chắc, vai của tôi bị người nào đó nắm
chặt. Tôi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn lên, thấy một cái cằm, thật là trắng
trẻo, đường cong thiệt đẹp. Tay của tôi không chịu ngoan ngoãn giơ ra,
vuốt cái cằm đẹp đẽ kia. Chung quanh truyền đến một trận cười, hình như
còn có người nói: “Mộc Đồng, bạn say tới vậy rồi mà còn chọc ghẹo người
ta được à.”, còn có người nói: “Chung Nguyên, bạn đừng giả ngây cười
nữa, ly này phải uống” …
Tôi chỉ nghe thấy tiếng ăn uống ùng ục gì đó, rồi thấy tay mình bị người khác nắm lấy, rất chặt.
Tôi ghé vào lòng người này ngủ một chút, sau đó lại bị đánh thức.
Hình như có người đòi đi karaoke, lại có người không muốn đi, tôi mơ mơ
màng màng mở to mắt, nhìn thấy ly rượu la liệt trên bàn, trong đầu tự
nhiên trỗi dậy cảm xúc kì lạ, liền cầm lấy ly, ngửa đầu uống ừng ực.
Còn chưa uống hết thì ly đã bị giật mất, tôi bất mãn, đuổi theo ly rượu muốn cướp lại, vừa lải nhải: “Ta muốn uống.”
Nhưng không ai cho tôi uống, cơ thể của tôi đột nhiên bị kéo đi, có người ôm lấy tôi, nói bên tai: “Đầu gỗ, chúng ta về thôi.”
Tôi không hiểu câu này có nghĩa gì, chỉ muốn uống rượu thôi.
Tôi bị người kia ôm lấy mang ra ngoài, cách bàn rượu càng ngày càng
xa, không cam lòng, tôi bèn quẫy đạp: “Thả ta ra, thả ta ra, ta tự đi,
các ngươi khi dễ ta, các ngươi …”. Tôi nói tới đó thì nước mắt ứa ra, tự nhiên khóc rống lên.
Bên tai có người nhẹ giọng thở dài một chút, sau đó chân tôi đã bị
nhấc lên khỏi mặt đất. Tôi muốn quay lại uống tiếp, nhưng vai bị người
ta ôm, tay bị lôi kéo, hoàn toàn mất đi tự do. Tôi chỉ đành tập tễnh để
bị lê đi.
Ven đường có một bé gái nhỏ, chạy quanh một người phụ nữ, miệng luôn
mồm nói mẹ con muốn cái này, mẹ con muốn cái kia. Thế là tôi đột nhiên
giằng khỏi người đang giữ chặt lấy mình, vọt chạy qua, chỉ vào bé gái
kia lớn tiếng nói: “Em có mẹ thì hay lắm à? Hả?”
Bé gái khóc thét lên, sau đó tôi bị người khác kéo vào một chiếc xe.
Tôi dựa vào lòng người đó, nước mắt lại chảy ra, nói: “Có mẹ thì hay
ư? Ta nói cho ngươi, ta cũng có mẹ, ba ta nói, ta có thể coi ông là mẹ
đó.”
Có người nhẹ nhàng vuốt lưng cho tôi, còn thấp giọng nói “Được rồi”, tiếng nói của người đó thật dịu dàng, trong như tiếng suối.
Tôi lại nói: “Lý tưởng đời này của ta là làm cho ba ta có cuộc sống
thật tốt, ta liên lụy ông ấy hai mươi năm, tốn tao tâm sức của ông, ta
phải trở nên nổi bật, để người trong thôn phải ngưỡng mộ ông, để cho ông ấy biết ông ấy có một đứa con xuất sắc. Chết tiệt, ta rõ ràng là rất
xuất sắc, tại sao lại bỏ rơi ta? Nếu không muốn thì đừng sinh ta ra chứ
…”
Tôi cọ cọ vào lòng người nọ, thuận tiện chùi nước mắt vào quần áo của người đó, khóc sướt mướt nói: “Ta nhất định phải làm cho ba hạnh phúc,
nhất định …”
…
Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu đau gần chết. nghĩ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua, tôi chỉ nhớ Chung Nguyên giúp tôi chắn rượu, trong đầu hiện lên những hình ảnh lộn xộn gì đó, nhưng hoàn toàn không xâu chuỗi được
thông tin gì nữa. Tôi lắc lắc đầu, không thèm nghĩ nữa, dù sao quá đáng
lắm cũng chỉ là một đám ma men quậy nháo thôi chứ gì.
Tôi đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị mặc quần áo, ngày hôm qua lại cởi
sạch sành sanh còn mỗi cái quần bé …. Chờ chút, có gì đó không đúng!
Tôi nhìn thấy quần áo tôi mặc hôm qua, được xếp lại chỉnh tề đặt cạnh giường.
Tôi ngủ cởi quần áo chưa bao giờ xếp lại, chỉ tùy ý quăng tùm lum,
tối hôm qua cho dù xỉn cũng không xỉn tốt vậy, lại còn xếp quần áo ngay
ngắn. Nói cách khác, nếu không có sự kiện thần kì gì xảy ra, nhất định
có người vào phòng, hơn nữa còn giúp tôi gấp quần áo, nếu tình huống đi
xa hơn, thì coi bội quần áo này cũng là do người đó cởi ra nốt.
Rốt cục là ai chứ? Ngoài tôi ra, trong nhà còn hai người, ba tuyệt đối không bao giờ vào phòng tôi, vậy còn Chung Nguyên …
Mồ hôi bắt đầu túa ra, nếu chỉ gấp quần áo thì không tính, mấu chốt
là trên giường lại có một đứa tôi với mỗi cái quần bé thôi đây này, trời cao, trời xanh, trong sạch của tôi aaaa.
Tôi vội vàng mặc quần áo, vừa la vừa chạy ra khỏi phòng: “Chung Nguyên, ta có chuyện cần hỏi.”