Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình

Chương 30


Đọc truyện Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình – Chương 30

Hiện tại trong vương phủ của ta đang cử hành hội bán đấu giá, đồ bán đấu giá chính là đồ dùng hằng ngày ta mang từ bên kia tới, chiêu đãi các vị hoàng huynh mỗi người một bát mì ăn liền nhỏ, điểm tâm chính là bánh quy kẹp chocolate, còn trà thì là nước trà pha với sữa bột của bảo bảo thành trà sữa.

Nhìn một cái bên này, đại hoàng huynh đang một đũa một đũa nhai mì ăn liền, còn rộng lượng tán thưởng: “Không tệ, sợi mì này mỗi sợi đều mỏng như thế, hơn nữa vị đạo độc nhất, chưa từng ăn qua.”

Còn có bên kia thất hoàng huynh đang liếm chocolate trong bánh, hồn nhiên chẳng biết bên miệng mình đều là chocolate màu nâu, còn liếm đặc biệt dùng sức: “Ăn ngon!”

Còn có mấy vị hoàng huynh khác đã thêm vài chén trà sữa: “Thêm nữa!”

Ta và Tư Đồ Dật nhìn nhau cười, hắc hắc, xem ra, sắp có tiền tiến vào túi rồi: “Các vị hoàng huynh cảm thấy thế nào? Hợp khẩu vị không? Đây đều là tiểu đệ ta nghìn dặm xa xôi mang về đấy, nếu như thích lần sau ta lại mang một ít về cho các ngươi.”

Không đợi ta nói xong, đại hoàng huynh là người đầu tiên nói: “Ta muốn một trăm bát mì này!”

“Ta muốn điểm tâm này!”

“Ta cũng muốn!”

“Ta muốn trà này!” Tiếng uống trà không ngừng, các vị hoàng huynh đều tranh nhau kêu lên.

Ta móc móc lỗ tai, lười biếng nói: “Mì này không rẻ đâu, một bát mười lượng bạc, điểm tâm này cũng mười lượng, trà này đắt lắm, hai mươi lượng một chén, còn phải trả lộ phí và vận phí nữa.”

Đại hoàng huynh từ trong tay áo móc ra một tờ ngân phiếu mạnh mẽ vỗ lên bàn: “Đây là tiền đặt cọc!”

Các vị hoàng huynh khác cũng móc ra ngân phiếu trả tiền cọc, ta phân phó người hầu nhất nhất đem ngân phiếu thu lại, cười nói: “Tiếp đến là chân chính đồ tốt, hiện tại bắt đầu đấu giá, giá cao thì được! Đầu tiên là mỹ nhân đồ.” Đây là ta từ trên tường trong nhà lôi tới, Dật Dật nói là lịch treo tường người mẫu thể dục thẩm mỹ.


Lật một trang, mặt trên là hình một nam tử cường tráng chỉ mặt một cái tiểu khố khố, từng khối từng khối cơ thể hấp dẫn vô số nhãn cầu: “Một nghìn lượng!” Nghe thanh âm háo sắc này là biết thập lục hoàng huynh.

Ta nhíu mày, than nói: “Thập lục hoàng huynh, ngươi xem từng bức mỹ nhân đồ này, tổng cộng mười hai bức, mỗi bức đều y như thật, chỉ riêng thủ pháp đã không phải vật trên thế gian này rồi nha!” Chụp và vẽ đúng là không giống nhau, ha ha.

“Ta ra năm nghìn lượng!” Nói chuyện chính là thập tam hoàng huynh.

“Vẫn là thập tam hoàng huynh thật tinh mắt, năm nghìn lượng, còn có ai muốn không?”

Thập lục hoàng huynh cắn răng: “Bảy nghìn lượng!”

“Tốt, bảy nghìn lượng còn ai thêm không?” Ta nhìn bốn phía, không ai bỏ thêm: “Được, bảy nghìn lượng, mỹ nhân đồ này chính là của thập lục hoàng huynh!”

Tư Đồ Dật lại lấy ra một cái máy cạo râu, ta cười nói: “Được rồi, hiện tại bán đấu giá chính là dao cạo râu tự động, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, sẽ tự mình cạo râu, đây, ngũ hoàng huynh, ngươi thử xem.” Chỉ có râu của ngũ hoàng huynh là hơi dài một chút, trông có vẻ mười ngày chưa cạo, ta đi tới trước mặt hắn, ấn chốt mở, nhẹ nhàng dán lên cằm hắn, tiếng “Rè rè” bắt đầu vang lên, râu của hắn đều bị cạo xuống: “Mọi người thấy chưa, vừa sạch vừa an toàn lại đỡ tốn thời gian ít dùng sức, dao cạo râu tự động khởi đầu năm nghìn lượng!”

“Sáu nghìn lượng!”

“Bảy nghìn lượng!”

“Ta ra một vạn lượng…”

Bận rộn một buổi chiều, thế nhưng bận rộn là đáng giá, trong tay ta một tập ngân phiếu dày cộp chính là thu hoạch tốt nhất: “Ha ha, hai mươi tư vạn lượng, lại làm thêm vài lần, dưỡng liền không thành vấn đề rồi.”

Bảo bảo mở to con mắt, mút ngón trỏ, ghé vào trên vai Tư Đồ Dật hiếu kỳ nhìn ta, ta nhéo nhéo má hắn: “Cha thế nhưng vì ngươi kiếm tiền cưới bảo bảo gấu nga!” Vốn muốn để bảo bảo gọi đa, thế nhưng Dật Dật nói kêu cha nghe hay.


Tư Đồ Dật cười nói: “Ngươi ngày hôm nay thu nhiều tiền như thế, có nghĩ tới làm thế nào đem mười thùng mì ăn liền, hai mươi hộp bánh quy, năm mươi hộp sữa bột đưa về đây?”

Ách… Ta chưa từng nghĩ tới, chỉ cố thu ngân phiếu: “Mặc kệ, cứ thu trước, cùng lắm thì kêu Tư Đồ Hưởng lại đây làm cu li!”

Hắn cười nói: “Ngươi còn biết cách dùng người nhỉ, làm cu li? Lão tam phỏng chừng sớm muộn cũng bị tươi sống tức chết.”

“Hắc hắc, này còn không phải học ngươi sao, dù sao hắn chỉ có chỗ này dùng được.”

Ngoài cửa truyền tới thanh âm Mai Nhi: “Vương gia, Liễu công tử tới.”

Liễu Tiếu Phong? Ta vội vã nói: “Mau mời Liễu công tử tiến vào.” Tư Đồ Dật đã mở cửa phòng.

Tiến vào trước là Liễu Tiếu Phong, Lạc Phong Hành ôm bảo bảo gấu theo sát phía sau, chẳng qua từ trên khuôn mặt tươi cười của Liễu Tiếu Phong đến xem, phỏng chừng hắn và Lạc Phong Hành đã gương vỡ lại lành: “Tư Đồ, Tiêu Bạch.”

Tư Đồ Dật cười nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn, sao có thời gian rảnh rỗi tới đây?”

Ta đem bảo bảo trong tay Lạc Phong Hành bế tới, ôm đến trước mặt Bạch Bạch: “Nhìn nga, đây chính là tình nhân Bạch Bạch nga.”

Trừng trừng trừng, hai bảo bảo trừng nhau, tròng mắt tròn xoe trừng đến to tròn, ha, thú vị, ta đem bảo bảo gấu kề sát trước mặt Bạch Bạch, điều chỉnh một chút tiểu đầu của bọn hắn: “Đến, hôn một chút!”

Hai cái miệng nhỏ của các bảo bảo nhẹ nhàng chạm một chút, ta không khỏi cười to: “Ha ha ha, hôn tới rồi.” Thấy ta cười, Bạch Bạch cũng nhếch miệng cười khúc khích theo.


Liễu Tiếu Phong cũng cười nói: “Tư Đồ, ta có việc thương lượng với ngươi.”

Tư Đồ Dật ngồi xuống, đem Bạch Bạch đặt trên đùi: “Ngồi xuống nói đi.”

“Ta quyết định cùng Phong Hành quay về, vậy nên tìm ngươi thương lượng một chút chuyện Tề Phúc lâu.”

Đây là chuyện Tư Đồ Dật sớm dự liệu tới, hắn cười cười nói: “Chuyển nhượng nó đi, dù sao chúng ta cũng là mở cho vui, hơn nữa bên kia chúng ta đều có sự nghiệp.”

Liễu Tiếu Phong nói: “Phong Hành dù sao cũng là tổng tài Tấn Phong, không thể thoát thân, vậy nên chúng ta quyết định hết tháng sẽ đi, phụ thân và cha ta bên kia đã nói rõ, ta sẽ thường xuyên về thăm bọn hắn.”

Ta cao hứng nói: “Vậy tháng sau chúng ta cùng nhau trở về đi, nhiều người mới vui, có đúng không? Bảo bảo gấu.” Ta lôi kéo tay nhỏ bé của bảo bảo gấu.

Lạc Phong Hành nhẹ khụ một tiếng: “Lần này cảm ơn các ngươi đã giúp ta, bằng không đời này ta đều không gặp được Tiếu Phong nữa, cảm ơn!”

Ta hôn má bảo bảo gấu, cười nói: “Không cần cảm ơn, dù sao đã có tạ lễ tốt nhất rồi, có phải không?”

Lúc này Lạc Phong Hành là hoàn toàn mù mờ, hắn khó hiểu hỏi: “Tạ lễ tốt nhất gì?”

Ta lắc lắc bảo bảo trong tay, đắc ý nói: “Nhi tử ngươi đều đã bán cho ta rồi, nga, không phải, là một nửa khác của nhi tử ta trong tương lai.”

“…” Lạc Phong Hành cạn lời, trái lại bảo bảo gấu trong tay ta bỗng nhiên khóc lớn: “Oa…”

Ta vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ đung đưa: “Tiểu gia hỏa, đừng khóc, ngươi nhận mệnh đi, ngươi nhất định là gả cho Bạch Bạch nhà ta! Ha ha, ngươi cứ khóc đi, kháng nghị vô hiệu!”

“Oa…”

“Vậy sau này thì sao?” Bạch Bạch ghé vào phao bơi, quẫy chân nhỏ, dùng sức bơi về phía trước.


Ta lại cười nói: “Sau này cha liền mang ngươi về nha.”

“Vậy Phi Phi hẳn là của Bạch Bạch?” Khuôn mặt nhỏ của hắn lập tức suy sụp, đáng thương hề hề nói: “Thế nhưng Phi Phi vì sao ở vườn trẻ không để ý tới ta? Luôn chơi với Lỵ Lỵ, Nhã Nhã, Điềm Điềm trong lớp?”

Ta nhẹ nhàng hất hất nước vào hắn: “Bạch Bạch ngốc, hắn không để ý tới ngươi, ngươi không biết đường quấn chết hắn sao? Ngươi quấn hắn hắn liền không có thời gian chơi với người khác!”

“Các ngươi muốn quấn ai?” Thanh âm của Dật Dật từ phía sau ta truyền tới, ta mặc kệ trên người ẩm ướt liền bò lên, nhào tới chặt chẽ kéo cánh tay hắn: “Dật Dật, ngươi về rồi, ngày hôm nay mang chúng ta ra ngoài ăn McDonald’s đi, Bạch Bạch rất muốn ăn.”

Hắn nhẹ nhàng gõ đầu ta, cười nói: “Rõ ràng là ngươi muốn ăn, Bạch Bạch ghét nhất McDonald’s.”

“Hắc, biết là được, hà tất phải nói rõ? Ta muốn đi ăn McDonald’s!” Ta đùa giỡn kéo tay hắn không buông.

Hắn khẽ cười: “Muốn ăn, cũng được! Đem chữ ngày hôm qua ta dạy cho ngươi viết lại một lần!”

Ta lập tức nhảy ra, quỷ kêu “A, ta không muốn, chữ này cái nào cũng y như vẽ phù ma quỷ, ta không nhận ra chúng nó! Bạch Bạch cũng học, vì sao không hỏi Bạch Bạch?”

“Cha, ta biết chữ ba ba ngày hôm qua dạy, trên bảng của nãi nãi trên bàn cũng có, đông, nam, tây, bắc, trung! Ta còn biết được mấy cái nữa!”

… Ta ỉu xìu nói: “Bạch Bạch, cha thương ngươi như thế, ngươi không thể cho cha một chút mặt mũi sao? McDonald’s của cha bay mất rồi!”

Bạch Bạch nghiêm chỉnh nói: “Ba ba nói ăn nhiều McDonald’s sẽ ảnh hưởng não phát triển, tương lai sẽ ngốc như cha, ba ba nói quả nhiên không sai, cha chính là ăn nhiều McDonald’s mới ngốc như thế, không nhận ra chữ!”

“A, Tư Đồ Dật, ngươi dĩ nhiên nói ta như vậy, xem ta có đánh chết ngươi không!!!!”

Edit+Beat: Huyết Vũ

Hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.