Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Chương 37: Hóa thân lang sói


Đọc truyện Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân – Chương 37: Hóa thân lang sói

Suy
nghĩ trong đầu phi thường hỗn loạn, sau khi biết được sự tình qua cuộc trò
chuyện, Liễu Thủy lại một lần nữa quay đầu đi chỗ khác, dọc theo đường đi,
trong xe tràn ngập trầm mặc.

Liễu
Thủy không biết như vậy rốt cuộc là làm sao, như thế nào một đêm ngắn ngủn,
giống như đã đem nhận thức của bản thân phủ định hoàn toàn.

Cái kia
cô gái là ai? Tư Húc cùng cô ta quan hệ thân thiết.

Tư Húc
làm sao lại cùng Liễu mẹ có liên hệ? Liễu Thủy xác định đầu kia điện thoại
chính là Liễu mẹ.

Lần đầu
tiên đến nhà Tư HÚc còn nhìn thấy ảnh chụp hồi sơ trung, sau đó cư nhiên cũng
không để ý đến, Liễu Thủy lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt____ bị yêu nghiệt mê
hoặc!

囧.

Cho
nên, làn này, Liễu Thủy quyết định, lần này mặc kệ yêu nghiệt sử dụng mị thuật
gì, lần này, cô nhất định phải ổn định nhất định phải phản kháng!

Yêu
nghiệt, Liễu Thủy cũng là có thể tức giận! Hơn nữa, Liễu Thủy khi tức giận, hậu
quả sẽ thực nghiêm trọng thực nghiêm trọng.

“Tư
Húc, anh buông tay.” Giãy dụa vô ích, Liễu Thủy rống to lại! Ác ma, thật trầm
trọng!

“Yêu
nghiệt, câm miệng!…….” Nào có người nào lời lẽ có thể linh hoạt như vậy!

“Anh………..”
Lời còn chưa nói xong, đã muốn bị một vật thể cực kỳ mềm mại ngăn lại.

…………

“Không
cần sờ nơi đó, ngứa chết mất!……..” Liễu Thủy một bên run run, một bên kêu.

Yêu nghiệt, Liễu Thủy cùng anh không đội trời chung!…….. Ô ô, không cần sờ
loạn, thật sự rất ngứa……..

…………

Thành
phố C về đêm luôn rất đẹp, bóng đêm huyền ảo tự như dải lụa mềm, tựa như ảo
mộng.

Ánh
trăng mong manh chiếu lên hai bóng người trên giường lớn, cô gái làm nũng xin
khoan dung cùng chàng trai thở dốc nặng nề.

Gặp
phải loại tình huống này, Liễu Thủy 囧囧 nhiên. Hạ quyết tâm không để ý tới yêu nghiệt, quyết
tâm làm cho yêu nghiệt trong sự trầm mặc tự sinh tự diệt! Này sở hữu vì cái gì,
Liễu Thủy không có nghĩ đến cũng không có hỏi đến, thời điểm ngẫu nhiên, Liễu
Thủy cũng sẽ thực bướng bỉnh.

Vì thế,
yêu nghiệt sau khi gọi xong cuộc điện thoại kia, một đường tràm mặc.

Thẳng
đến khi xe chạy đến một đoạn đường xa lạ, khu dân cư nổi tiếng xa hoa của thành
phố C, thẳng đến bị yêu nghiệt vãn đang ghen dữ dội kéo vào phòng, đóng cửa
khóa lại.

Trong
bong đêm không nhìn thấy bài trí trong phòng, bên tai “phanh” một tiếng vang
lên, Liễu Thủy bị dọa đến ngẩn ra, đột nhiên chỉ cảm thấy dưới chân hư không,
cả người đã rơi vào vòng ôm ấp của Tư Húc, bị Tư Húc ôm lấy bước vào trong
phòng.

“Tư
Húc, anh đặt em xuống!” Liễu Thủy ở trong lòng Tư Húc giãy dụa, đêm rất tối,
cái gì đều không thấy rõ ràng, Liễu Thủy cảm thấy thực bất an.

“Không.”
Vừa dứt lời, cũng đã nghe thấy thanh âm cự tuyệt của Tư Húc, trả lời thực sự
nhanh.

“Đặt em
xuống a a a a a a…….” Liễu Thủy kêu to, Tư Húc, anh rốt cuộc muốn làm gì?! Một
cỗ khẩn trương xa lạ cùng một chút sợ hãi khiến lòng Liễu Thủy bủn rủn.


“Quyết
không.” Tư Húc cự tuyệt, Liễu Thủy em nói buông tha cái gì cũng được, cũng chỉ
có em, anh không muốn buông tay.

“Tư
Húc, anh ác bá!” Thấy đối với hành vi bá đạo của Tư Húc không có biện pháp,
Liễu Thủy chỉ có thể hô to ác bá. Ở chung lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy
yêu nghiệt tức giận.

“Ngốc
như vậy lại càng thêm ác bá.” Khi căm giận, lại nghe Liễu Thủy kêu lên như vậy,
Tư Húc vốn là nhếch thần nhưng lại không tự giác vi câu, nhịn xuống tiếng cười
sắp tràn ra khỏi miệng, sợ thiện hạ trong lòng nghe thấy liền thẹn quá thành
giận. Suy nghĩ lại mọi chuyện đêm nay bỗng nhiên thanh minh, như thế nào lại
không biết Thủy Thủy là muốn khiêu khích chính mình, nhưng là thấy Liễu Thủy ở
trước mặt mọi người bày ra phong tình yêu mị cũng không tự giác tức giận.

Này đó,
vốn là nên thuộc về một mình Tư Húc, như thế nào có thể chia xẻ cho người khác?


nhiên là tuyệt đối không rồi.

Cho nên
mới như vậy đem người ôm lấy bước đi, hắn cái gì cũng không muốn quản không để
ý. Không có gì có thể so sánh với Liễu Thủy, không có gì, có thể khiến cho Tư
Húc dừng lại bước chân nhanh chóng đến bên Liễu Thủy.

Đang
giãy dụa vặn vẹo, phút chốc bị ném xuống, là giường?! Liễu Thủy còn không kịp
phân biệt, trong đầu còn đang hiện lên một khái niệm mơ hồ đã bị cái người vừa
ném mình xuống đè lên.

Yêu
nghiệt, thật nặng!

Liễu
Thủy nhịn không được rên rỉ thành tiếng. Không cần hiểu lầm, đây là bởi vì bỗng
nhiên bị đè nặng khiến hoảng!

“Tư
Húc……” Giãy dụa, vừa định nói cái gì, lời nói liền bị yêu nghiệt chặn lại. Liễu

Thủy lập tức rơi lệ, yêu nghiệt, không nên khi dễ người khác như vậy nha, em
không thể chết không minh bạch như vậy, em không thể bị anh bá đạo mang tới đây
ngay cả một lời giải thích cũng chưa nói đã bị đặt lên giường không thể động
đậy, em không thể luôn bị anh khi dễ bị anh áp bức, em càng không thể quên em
còn đang tức giận, em nhất định phải giữ vững lập trường không thể bị mê hoặc,
mà điều to lớn nhất, chính yếu nhất, quan trọng nhất chính là quan hệ của anh
cùng bạch cốt tinh kia còn chưa giải thích cho em rõ ràng a a a a a a………..

Dừng
tại môi Liễu Thủy nhấm nháp hương vị ngọt ngào, đảo loạn nhất trì xuân thủy (hồ
nước mùa xuân), khuấy đảo đến long trời lở đất, động tác mới từ từ lắng xuống,
bờ môi ôn nhuận nóng bỏng lướt qua chiếc cổ non mịn bóng loáng, đi xuống xương
quai xanh xinh đẹp của Liễu Thủy.

Tư Húc
luôn thực thích hôn lên xương quai xanh Liễu Thủy, cảm giác nơi đó giống như
hai cánh bướm, luôn vươn mình bay cao. Mỗi khi cùng Liễu Thủy trêu đùa hôn môi
thân mật, xương quai xanh đó, nhất định phải hôn tới!

“Tư
Húc, anh dừng lại….. không nên chạm nơi đó……” Môi rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, có
thể ra tiếng ngăn cản nhưng lời nói xuất ra cũng là như vậy vô lực yếu mềm, mỗi
lần bị Tư Húc hôn như vậy, Liễu Thủy lần đầu tiên tràn đầy chờ mong, hoàn toàn
không còn chút lý chí để suy xét.

Lý trí
a lý trí, ngươi rốt cuộc là cái gì? Liễu Thủy cần ngươi!

“Không
sờ nơi đó kia làm sao sờ?” Tư Húc tại xương quai xanh Liễu Thủy dừng lại, sau
đó, tiến đến bên tai Liễu Thủy khinh ngâm, cùng với một chút thở dốc kích tình
khó nhịn, hồn xiêu phách lạc, mười phần dụ hoặc.

Môi
thuận thế ở vành tai mẫn cảm của Liễu Thủy khẽ cắn, cảm nhận Liễu Thủy không
nhịn được run run. “A……” Tư Húc cười khẽ, thời điểm đụng vào nơi này, Thủy Thủy
luôn phản ứng đáng yêu như vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn đùa giỡn.

Ngón
tay thon dài xuyên qua vật liệu may mặc mỏng manh tiến vào da thịt non mềm của
Liễu Thủy, sờ soạng khắp nơi, sờ lên hai bờ ngực non dủ tròn trĩnh của Liễu
Thủy. “Là nơi này sao?” Tiếp tục khẽ cắn vành tai mãn cảm Liễu Thủy, Tư Húc
hỏi, thanh âm rất nhỏ rất nhẹ.

“Không…..”
Liễu Thủy thở hào hển lắc đầu, không phải nơi đó, không phải nơi đó, cũng không
phải….. Cô cũng không rõ ràng bản thân đang cự tuyệt cái gì, cô lại là muốn cái
gì, chỉ là lúc tay Tư Húc rời đi như ý nguyện, cảm thấy từng đợt hư không.

“Kia
nơi này thì sao?” Bàn tay Tư Húc thực nóng thực nóng, phút chốc đặt tại giữa

hai chân đang kẹp chặt của Liễu Thủy, bàn tay đặt vào nơi quần bò ngăn trở, hơi
hơi sử dụng lực.

“Ô…….”
Rên rỉ thành tiếng, Liễu Thủy xấu hổ, hai mắt nhắm nghiền, một bàn tay chặt chẽ
phủ lên bàn tay Tư Húc phía sau lưng, mặt khác, một bàn tay muốn nắm lấy bàn
tay Tư Húc đang đặt giữa hai chân tác loạn, ngăn lại.

Nhưng
là chỉ bằng một chút sức lực kia của Liễu Thủy, như thế nào có thể ngăn cản
nhiệt tình của Tư Húc? Vì thế, ý đồ ngăn cản kia nhẹ nhàng bị Tư Húc loại bỏ,
một lần nữa bị Tư Húc đặt xuống, Tư Húc thích Liễu Thủy ôm chặt thắt lưng hắn,
Tư Húc thích Liễu Thủy như vậy gắt gao dựa vào.

Tay Tư
Húc, lại quay trở về trên da thịt mềm mại, chung quanh dao động thăm dò, bờ môi
nóng bỏng một đường hôn xuống, cởi ra quần áo, trực tiếp hôn xuống bụng bằng
phẳng của Liễu Thủy, cảm xúc mát lạnh khiến cho Liễu Thủy không nhịn được rên
rỉ, né tránh chung quanh, cả người run lên.

Nhưng
dưới sự bá đạo chiếm lĩnh của Tư Húc, lại không thể trốn đi nơi nào.

Quần áo
hỗn độn, Liễu Thủy chỉ có thể ở dưới thần Tư Húc kiều mị thở dốc, kìm lòng
không được, nở rộ xinh đẹp.


Húc…..

Như vậy
khiến người ta không thể cự tuyệt, như vậy chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ không thể
không nghĩ cũng không có biện pháp không yêu thích Tư Húc, Liễu Thủy trầm mê
thật sâu…..

Áo đã
bị cởi ra, Liễu Thủy cảm giác được ngón tay thon dài của Tư Húc đã muốn đặt tại
khuy cài quần bò của mình, lặng lẽ chuyển động, từ đáy lòng bỗng nhiên dâng lên
cảm giác ngượng ngùng cùng kháng cự, Liễu Thủy quay đầu, đừng mở mắt đi.

Rất rõ
ràng nếu giờ phút này không ngăn cản, sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng là, Liễu
Thủy đã sớm xụi lơ, vô lực ngăn cản.

Trong
bóng đem, Tư Húc vùi đầu trong lòng mình, tiếng thở dốc nồng hậu ở bên tai,
càng ngày càng nặng…..

“Cô gái
cùng bước vào nơi họp lớp, là em gái anh, em gái ruột.” Sau đó, Liễu Thủy rõ
ràng nghe thấy Tư Húc nói như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.