Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Chương 21: Vẽ em bằng màu nỗi nhớ


Đọc truyện Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân – Chương 21: Vẽ em bằng màu nỗi nhớ

Vừa
tỉnh ngủ, ánh mặt trời đã muốn chiếu vào trong phòng, Tư Húc, Bỉ Ngạn, còn có
hoa hậu giảng đường mỹ nhân, thế giới này, thật sự là khắp nơi tràn ngập kinh
hỉ, tùy thời khiến cho người ta kinh ngạc không nói lên lời!……

Cuối
tuần liền như vậy trôi qua, vẫn là hoa hoa lệ lệ trôi qua, trong đầu Liễu Thủy
bống nhiên hiện lên thân hình xơ cứng bộ mặt cứng ngắc ánh mắt quang mang tùy thời bắn ra tia sắc lạnh của
Nghiêm lão sư môn triết học bắn lên người mình……. Đánh cái rùng mình, ổ chăn ấm
áp phút chốc lạnh đi vài độ.

Hoa hậu
giảng đường mỹ nhân……. ở trong trò chơi lại kết hôn.

Đương
nhiêm lão công của hoa hậu giảng đường mỹ nhân, Lưu Quang Dực, là một người
không sai.

Phong
Tiêu Hề đối với lão công của hoa hậu giảng đường mỹ nhân, Lưu Quang Dực tuyên
bố truy nã………

Tiếp
theo, Bỉ Ngạn lên thế giới tuyên bố phản truy nã……….

囧.

Bỉ Ngạn
này tiểu hài tử.

Lại
khiến cho hắn một phen náo nhiệt.

Thế
giới lại vô thanh suốt ba giờ.

Ba giờ
a a a a a a!!!…….

Một cây
kim rơi xuống đều có thể nghe thấy, hít thở cũng không ai dám ra mặt, Bỉ Ngạn,
ngươi đây là phải ra tay thôi?……

Làm náo
động cũng không cần làm ra như vậy nha!!!…….

Chờ thế
giới rốt cuộc lâm vào tình trạng điên cuồng, trước mắt Liễu Thủy tất cả đều là
cuồng loạn! Cuồng loạn! Cuồng loạn!……..

Liễu
Thủy nhìn đến hoa cả mắt, không kịp thấy rõ ràng bất kỳ một cái tin tức nào, đã
nhanh chóng nhảy lên một cái mới thay thế sau đó lại có cái mới, trong trường
hợp hỗn loạn như vậy người nào phát điên mới phí hơi thừa lực phát biểu, thời
khắc mấu chốt, bàn tay không an phận đã muốn vuốt ve đầu, tùy thời chuẩn bị……..
xõa tóc!!!!!!!!!

…………….
Hiện tại ta không nhìn thấy các ngươi, ta tìm không ra các ngươi, ta ngược
không được các ngươi, ta tự ngược có thể đi a a a a a a!!!!!…………

Xem ra
tốc độ cũ vĩnh viễn không thể so với tốc độ mới, làm cho tâm tình Liễu Thủy đối
với chuyện này vô cùng “quan tâm” cùng “tò mò” phi thường uể oải, phi thường
giận dữ, phi thường muốn đem cái người đầu sỏ không ai dám đắc tội kia cuồng
trảm một phen.

Cuối
cũng rốt cục cũng trôi qua, nhưng là cũng đã tốn hơn nửa giờ!…….

Nguyệt
lão gia gia đã muốn đưa hoa hậu giảng đường mĩ nhân cùng lão công Lưu Quang Dực
tiến vào động phòng.

Mọi
người tham gia hôn lễ đã đều tự tản ra về nhà làm ruộng, quét rác, ra ngoài
giết người phóng hỏa.

Liền
ngay cả con cua lớn trên Nguyệt Quang đảo kia cũng đã bị mỗ nam tử nhàm chán

gian nịnh (gian trá, nịnh nọt) xoa nắn chèn ép chìm xuống biển mấy trăm thước a
mấy trăm thước!…..

………….

Thế
giới, này rốt cuộc còn muốn hưng phấn tới khi nào a??????????

Liễu
Thủy trầm mặc.

Cuối
cùng, Liễu Thủy rốt cục không thể chịu nổi đánh ra mười vạn câu “Vì cái gì”.

Anh làm
như vậy rốt cuộc là vì cái gì a vì cái gì????……..

Bỉ Ngạn
hài tử, chưa từng gặp thời điểm ngươi gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ,
anh không phải nên trưng ra bản mặt đáng yêu vô hại vô hạn tươi cười tùy ý chèn
ép khiến người ta nhảy dựng sao? Hôm nay như thế nào lại diễn vai anh hùng như
vậy?

Là mị
lực của hoa hậu mỹ nhân quá kinh người? Một kẻ đứng nhìn từ xa như anh cũng
không thể thoát?…..

Là chú
rể cũng đồng dạng cho anh 300 tiền lì xì? Cho nên trên thực tế anh nhận hối
lộ?…..

Cũng là
anh hôm nay ăn nhầm bậy bạ? Tư dưng trở nên bất bình thường?……..

Loại
hành vi này của anh khiến cho lòng Thủy Thủy phát lạnh a phát lạnh.

Chờ a
chờ……….

Chờ a
chờ………

Thời
điểm này Liễu Thủy đã hoàn toàn buông tha tìm hiểu vì cái gì lại thành ra như
vậy, toàn tâm toàn ý muốn lôi đầu tiểu hài tử đang chơi đùa với con cua kia về
nhà giáo huấn.

Trong
vô vàn bận rộn, một bảng chữ từ đâu hiện ra, bốn chữ.

“Hắn
thực nhàm chán.”

Thủy
Thủy có thấy cũng không để ý tới nháy mắt bị hóa thạch, đánh ra chữ xong lại
tiếp tục chơi đùa với con cua.

Coi như
loại chuyện này không phải do ta muốn làm, ta cũng thật vô tâm, ta thực sự
không cố ý. Trên thế giới, thật sự rất nhiều người điên cuồng gây sự, mọi người
đều điên hết rồi, chỉ còn mình ta còn bình thường.

…………

……. Hắn
thật nhàm chán.

……….
Ngươi cũng rất tẻ nhạt?

………..

Lại
nói, Nguyệt lão gia gia, khi nào thì ngươi có thể cho ta một lão công bình
thường?………….

………….

Mang

theo túi xách đi trên đường, Liễu Thủy vì bi thảm của bản thân mà âm thầm rơi
lệ.

Ngươi
nói hảo hảo một cái cuối tuần, một cái cuối tuần cũng chỉ có hai ngày a hai
ngày, vì cái gì ba người trong phòng kia có thể an ổn nằm trong ổ chăn ngủ như
lợn chết không bị hai nhân cách, kiên trì, điện thoại nháo tỉnh, mà chính bản
thân cũng chỉ có thể nhận điện thoại của yêu nghiệt sau đó bất bình chạy ra bên
ngoài.

Nguyên
bản còn muốn hảo hảo nằm trên giường một chút nữa, cho dù ngủ không được nhưng
nằm cũng tốt lắm nha, Tư Húc, ngươi này ác ma!…..

“Thủy
Thủy, anh cảm thấy không thoải mái, em mau tới đây, địa chỉ là XXXXXX” Lời nói
của yêu nghiệt còn hiện rõ trong đầu, Liễu Thủy hận cắn răng.

Anh còn
không thoải mái? Nhớ rõ ngày hôm qua thời điểm còn trong nhà người nào đó, cái
người hiện tại cảm thấy không thoải mái nhưng là sinh hoạt như cũ vẫn thật vui
vẻ đâu, đáng thương Liễu Thủy, không cẩn thận chú ý một chút đã bị hôn bị ôm,
ngắn ngủi một ngày cũng đã bị yêu nghiệt kia huấn luyện thành ra khả năng thích
ứng siêu việt đâu.

Này làm
sao có thể là Tư Húc thiên thần, bị lừa, đều bị lừa lạp lạp lạp lạp
lạp!!!…… Ma quỷ.

Anh
không thoải mái?…… Không gọi thầy thuốc, gọi em anh liền thư thái sao?…..

“Thủy
Thủy, anh nhớ em.” Cuối cùng, yêu nghiệt lại chêm vào một câu. Không nghĩ rời
đi ổ chăn ấm áp, Liễu Thủy đang muốn cự tuyệt, sau đó…… bị những lời này hoàn
toàn đánh bại. Tư Húc, anh!!!!!!!!

Em lại
quên, nhìn em thống khổ chính là khoái hoạt của anh. Rơi lệ……..

Cố tình
em dù biết rõ cũng không thể cự tuyệt, càng thêm rơi lệ……

Nhìn
tòa nhà cao tầng thoạt nhìn thực quý giá trước mặt, Liễu Thủy lập tức tiến vào.

Đẩy cửa
vào, là một đại sảnh thực khí khái, Tư Húc, là có vai trò gì trong này? Liễu
Thủy lắc đầu, không biết!!!……..

“Tiểu
thư? Xin hỏi ngài tìm ai?” Một giọng nữ ngọt ngào gọi Liễu Thủy đang bị chìm
trong trạng thái mê hoặc.

“Tôi
tìm Tư Húc.” Liễu Thủy quay đầu, nhìn tiểu thư xinh đẹp trước đại sảnh, rất nhỏ
giọng đáp.

……….

Sau
đó…….

Thủy
Thủy rất khách khí bị mời đến phòng chờ ngồi.

…………


Húc……. Không phải ai muốn gặp đều có thể gặp , 囧.

Không
nghĩ gọi điện thoại cho Tư Húc, Liễu Thủy liền ngoan ngoãn ngồi tại phòng chờ,
theo trong túi xách lấy ra một quyển tiểu thuyết, bắt đầu đọc. So sánh với các
thiếu nữ đã sớm chờ đợi ở xung quanh, ánh mắt luôn hướng về phía cầu thang đại
sảnh chờ đợi, Liễu Thủy có vẻ phá lệ thanh thản.


Tư Húc,
không phải em không đến, em đến đây, nhưng là anh đang công tác, công tác quan
trọng người không phận sự miễn vào, em không vào được, cho nên, chỉ có thể ở
bên ngoài này chờ anh, em đã đến, em thực sự đã đến, anh nhất định phải tin
tưởng em……. Liễu Thủy mặc niệm. Sau đó, càng thêm yên tâm thoải mái đọc sách.

Hiện
tại là 10 giờ sáng, ngồi hai giờ, tin tưởng nàng nhỏ bé, Tư Húc nhất định quay
đầu liền quên, chỉ cần chờ đến 12 giờ, vừa đến giữa trưa, Tư Húc còn không có
tìm cô, là có thể giải thoát trở về ăn cơm, ngủ nướng tiếp, hắc hắc….. Liễu
Thủy cảm thấy may mắn, âm thầm cười trộm.

“Tư Húc
thật sự là ở bên trong sao? Ta chờ đã lâu, một chút động tĩnh cũng không có…..”
Một giọng nói nữ sinh ngọt ngào đáng yêu từ từ truyền vào tai Liễu Thủy.

“Ân, ta
cũng đợi đã lâu, buổi sáng 9 giờ nơi này mở cửa ta đã tới rồi đâu.” Lại một
thanh âm truyền đến, nghi hoặc.

“Ta rất
thích hắn, rất thích hắn, siêu thích, có thể thấy mặt hắn một lần cũng không
uổng!!!” Nhu thuận kiều nhỏ cũng là mang theo hết sức kích động phát ra.

“Ta
cũng vậy……”

“Ta
cũng vậy……..” Rất nhiều thanh âm phụ họa.

…………..

Nghe
mọi người thảo luận, Liễu Thủy đầu càng cúi thấp, thầm nghĩ rống to, các ngươi
đều sai rồi lạp lạp lạp lạp!!!!!!! Tư Húc là cái đại ác nhân, hắn là yêu nghiệt
a yêu nghiệt.

Bất đắc
dĩ, vì an toàn tính mạng của bản thân, chỉ có thể làm như chính mình đang là
một bụi hoa, bên tai một trận gió thổi qua, một trận lại một trận, không để ý
toàn bộ không để ý, cô không có nghe, cô cái gì cũng không có nghe a a a a a
a!!!!………….

Tư Húc,
quả nhiên là Tư Húc của mọi người. Nhiều người thích như vậy, nhiều người ái mộ
như vậy. Tư Húc như vậy, một Tư Húc hoàn mĩ như thần tiên, lại có ai biết, kỳ
thật hắn chính là đại phôi đản đâu!!!!!!!!!

Yên tâm
thích đi, lớn mật ái mộ đi, Tư Húc hắn…… thật sự tốt lắm!!!!!!!!!

Liễu
Thủy vùi đầu, tiếp tục đọc sách.

10 phút
trôi qua……..

20 phút
trôi qua……….

Nửa giờ
trôi qua……….

Người
trong phòng chờ ngày càng nhiều, thế cho nên không có dư thừa chỗ ngồi, rất
nhiều người liền đứng, thanh âm thảo luận, tiếng cười, một mảnh hỗn loạn. Ba nữ
nhân tạo thành một cái chợ, kia nơi này, phòng chờ nho nhỏ tề tụ mấy trăm nữ
nhân, này tương đương bao nhiêu cái chợ a???………. , 囧.

Mà ở
đại sảnh, cửa thang máy mở, vẫn như cũ không có xuất hiện cái thân ảnh mà mọi
người đang chờ đợi. Mọi người thật nói không lên lời thất vọng a thất vọng.

Liễu
Thủy đọc sách càng xem càng mê mẩn càng xem càng say mê, đến nỗi điện thoại có
người gọi đến reo vang inh ỏi nhưng cũng không hề phát giác. Rôt cục, bị tiểu
mỹ nhân hảo tâm bên cạnh khẽ huých, mới hoảng ngộ (hoảng loạn nhận ra)…… điện
thoại reo!!!!!!!

“Honey,
honey……”

“Honey,
honey……”

Không
ngừng reo không ngừng reo vang.

Là……….
Tư Húc.

Ô

ô……….. Liễu Thủy rơi lệ, Quả nhiên kia yêu nghiệt Tư Húc làm sao có thể dễ dàng
quên mất…….

Nhận
điện thoại.

“Em như
thế nào còn chưa có tới?” Thanh âm giận dữ từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Em đã
sớm đến.” Nhìn quanh trái phải, tuy là thanh âm hồi đáp nho nhỏ, Liễu Thủy nói
rất đúng lí hợp tình. Ác bá!!! Trong lòng thầm oán.

“Nhưng
là nhân viên lễ tân không cho em vào.” Vội vàng trả lời bổ sung. Không có ai
chê mệnh mình quá dài, thời khắc mấu chốt, Liễu Thủy vẫn thực thức thời.

“…………”
Qua hồi lâu, điện thoại đầu dây bên kia không nói tiếng nói, không biết có phải
hay không bị Liễu Thủy khiến cho tức giận đến nội thương.

“……..
Anh xuống dưới phòng chờ gặp em một chút đi.” Thấy đầu dây bên kia hồi lâu
không nói, không chịu nổi không khí nặng nề như vậy, tâm Liễu Thủy bất quy tắc
nhảy lên, kinh hãi a kinh hãi. Bất đắc dĩ, nghẹn ra một câu như vậy. Ô ô………. Tư
Húc, em đầu hàng còn không được sao?!!……..

“Em
chờ.” Nói hai chữ, Tư Húc liền dập máy.

Chờ??…..
, 囧.

Chờ đến
khi nào??……

……..
Anh sẽ không chính mình chạy tới đi???!!!……. Liễu Thủy tim đập càng nhanh,
Tư Húc, em không cần trở thành cái đinh trong mắt của toàn thể phụ nữ, bị trăm
ngàn ánh mắt cừu hận bắn chết, trăm ngàn lần không cần a a a a a a a……………

Càng
nghĩ càng kinh hãi, Liễu Thủy đứng lên, đi ra bên ngoài.

Ai ngờ
còn chưa đi tới cửa, liền thấy một chàng trai trẻ tuổi nhã nhặn đứng trước cửa,
gọi to tên Liễu Thủy.

Liễu
Thủy vừa nghe, liền vui vẻ, ha ha.

Sau đó
liền không nhìn ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của đám con gái, tâm tình thật là
sung sướng, đi theo người này tiến đến thang máy riêng…….

Bất
luận là ai, chỉ cần không phải Tư Húc liền tốt!……..

Ai ngờ,
vừa mới đi đến cửa thang máy, Liễu Thủy liền bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ kéo vào,
kinh hãi quay đầu, Tư Húc…….

Còn
không có kêu ra tiếng, môi đã muốn bị bao trụ.

Nhìn
cửa thang máy chậm rãi khép lại, chỉ kịp khiến Liễu Thủy người đứng trước cửa
thang máy mang theo nụ cười xa lạ cùng nghe thấy tiếng hét chói tai hỗn loạn
không đồng nhất…….

Không
cần tùy tiện cùng người xa lạ nói chuyện….. Bị mỗ yêu nghiệt hôn tới mờ mịt,
một câu như vậy chậm rãi hiện ra trong đầu……….

Tác giả
nói ra suy nghĩ: đến đây, ^_^

Còn có
a a a a a a………..

Q đàn
có một cái 87920102

Hoan
nghênh mọi người tiến vào tán ngẫu…….. Nói tán ngẫu gần đây lười nhác a lười
nhác!!……

Tán
ngẫu có thêm động lực….. Hoa tươi, vỗ tay…… Nhiệt liệt hoan nghênh~~~~~~~……..

TĐHS:
chả hiểu gì cả, xin lỗi *cúi đầu*. Tác giả thật………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.