Đọc truyện Người Hầu Hoàn Mỹ – Chương 58: 【 phiên ngoại 】 Quý Minh Tây & Lôi Y 2
Edit: Tira
Có lẽ, cảm giác được một người yêu thích một cách chấp nhất như vậy thật sự rất tốt.
Sau khi Lôi Y bị bệnh nặng, quan hệ giữa hai người cũng không hoàn toàn biến thành người xa lạ như trong tưởng tượng.
Ngược lại, cả hai vô cùng ăn ý ngậm miệng không nhắc tới chuyện ngày hôm đó nữa. Quý Minh Tây vốn là cao thủ trong chuyện này, Lôi Y thì lại càng thêm thận trọng giữ mồm giữ miệng. Cậu vẫn đi theo bên người Quý Minh Tây như cũ, trầm mặc lại rất an phận, tuyệt không nhiều lời một câu.
Nếu trước đây gặp phải tình huống này, với tính tình đại thiếu gia của Quý Minh Tây tất nhiên sẽ đem tình nhân này hoàn toàn ném ra sau đầu. Nhưng sự trầm mặc khó có được của Lôi Y lại làm Quý Minh Tây cảm thấy cậu không giống những người thường.
Mỗi một chữ ngày đó Lôi Y nói ra đều là thật lòng, Quý Minh Tây tất nhiên rõ ràng hơn bất cứ ai.
Cái loại yêu thích đơn thuần không có mục đích này làm Quý Minh Tây khó có được cảm thấy mới lạ.
Chưa từng có người nào dám nói ra loại câu nói muốn kết hôn cùng mình như vậy.
Hóa ra… cảm giác được một người yêu thích điên cuồng như thế này cũng không tồi.
Tất cả mọi người cảm thấy, dựa theo phẩm hạnh xưa nay của Quý Minh Tây, nói không chừng bất cứ khi nào y cũng có thể trực tiếp vứt bỏ Lôi Y tìm một đồ chơi mới. Nhưng điều làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc là, phần tình cảm đơn phương này giằng co qua một năm rồi lại một năm thế mà Lôi Y vẫn như cũ theo bên cạnh Quý Minh Tây.
Lâu đến mức tất cả mọi người theo bản năng đều cảm thấy Lôi Y đã biến thành vật sở hữu của một mình Quý Minh Tây.
Lúc nhắc tới Lôi Y, đại đa số mọi người đều mang theo một loại thái độ không có ý tốt. Bởi vì thân phận con riêng của cậu bây giờ lại thêm một ít điều tiếng trên lưng – một Omega không biết kiểm điểm.
Cũng không phải không có người muốn nhục nhã Lôi Y, trong đó có cả Alpha cũng có Omega, đa số Alpha khinh thường bởi vì Lôi Y chẳng qua chỉ là một Omega phóng đãng, có thể tùy ý khinh nhục. Còn hơn phân nửa Omega xa lánh cậu bởi vì trong lòng ái mộ Quý Minh Tây.
Cho dù là Alpha hay là Omega, có những suy nghĩ kia cũng chẳng có ai quan tâm. Nhưng một khi bọn họ biến suy nghĩ thành hành động, không thể nghi ngờ đều nhận lấy kết quả bi thảm.
Bởi vì Quý Minh Tây sẽ tự mình ra tay dạy dỗ bọn họ.
Loại kết quả này không khỏi làm người có chút suy nghĩ không thông, vốn chỉ là quan hệ tình nhân thôi, phản ứng như vậy là có ý gì?
Nhưng chuyện này hiệu quả cũng đã rõ ràng, từ sau vài lần kia, không còn ai dám tùy ý khinh thường nhục mạ Lôi Y.
Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, Quý Minh Tây đây sợ là chưa hết hứng thú với Lôi Y đâu…
Những ngày tháng đó trong lòng Lôi Y như thể phải dùng mỗi phút mỗi giây để trải qua, nhưng đối với Quý Minh Tây chẳng qua chẳng khác gì những ngày tháng bình thường.
Sau khi Lôi Kha mang theo người hầu nhỏ của hắn ngồi trên phi hành khí tới Thủ Đô Tinh, Quý Minh Tây cũng bắt đầu thu hồi tâm tình chơi đùa.
Ăn chơi trác táng là ăn chơi trác táng, nhưng thời điểm nào nên làm chuyện gì trong lòng y vẫn biết rõ ràng. Y luôn biết rõ trên vai mình phải gánh trách nhiệm gì. Chơi bời hơn hai mươi năm, cũng nên thu tâm rồi.
Lôi Kha rời khỏi chưa được vài ngày, Quý Minh Tây cũng ngồi lên phi hành khí đi tới Thủ Đô Tinh.
·
Lúc này Quý Minh Tây rời đi cũng không phải mang theo tâm tình sung sướng gì. Tuy rằng y không muốn thừa nhận, nhưng là xét cho cùng đúng thật là bởi vì Lôi Y.
Y không cảm gần đây mình quá mức tốt tính, cùng lắm chỉ là cảm thấy đáng thương cho Lôi Y nhiều năm si tình như vậy với mình mà cho cậu một chút công đạo thôi.
“Tôi sẽ tới Thủ Đô Tinh, chắc mấy năm tới đều sẽ ở nơi đó, về sau cậu đừng đi theo tôi nữa.”
Chỉ một câu đơn giản như vậy, thậm chí liền một câu từ biệt cũng chưa nói.
Lôi Y nghe xong trầm mặc một chút, nhưng vẫn gật gật đầu, nhẹ nhàng mà “Ưm” một tiếng.
Bình tĩnh mà tiếp thu, tựa hồ không có bất luận cảm xúc dao động nào.
Gần như trong nháy mắt, Quý Minh Tây bị loại cảm xúc an tĩnhq của Lôi Y chọc giận. Cho dù y biết mình thật sự không có gì lập trường gì để suy nghĩ như vậy, nhưng cái loại thói quen được đối phương thích theo quán tính trong khoảng thời gian ngắn chưa thể biến mất.
Không phải cậu ta thích mình sao? Không phải cậu ta yêu mình đến muốn chết sao? Bị mình đây chơi đùa nhiều năm như vậy bây giờ rốt cuộc lại vứt bỏ, không phải cậu ta nên khóc lóc thấu trời thấu đất hay sao? Cho dù không có phản ứng mãnh liệt như vậy, vậy cũng không nên tiếp nhận đơn giản, mày cũng không thèm nhăn như thế này chứ.
Thật giống như… người bị đùa bỡn là chính mình mới đúng.
Tay Quý Minh nắm chặt lại, ngay khi y gần như sắp bùng nổ trước mặt người này, y quyết tuyệt mà quay người lại, để lại cho Lôi Y một bóng dáng lạnh băng.
Mà Quý Minh Tây không biết, cho đến khi y đi qua chỗ ngoặt cuối đường, Lôi Y còn đứng ở chỗ cũ, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
·
Quý Minh Tây đã tới Học viện quân sự Chris ở Thủ Đô Tinh gần một tuần, nhưng tuần này cả người đều rơi vào trọng loại trạng thái áp suất thấp.
Loại cảm xúc bực bội này mãi đến có một ngày ở trên đường trong trường học ngoài ý muốn nghe thấy hai Alpha của Học viện y học viện nghị luận về một Omega mới rốt cuộc tìm được cách tan đi.
“Nghe nói tới từ Ni Đức Cách Lâm Tinh, hình như gọi là Lôi Y thì phải… lớn lên thật sự xinh đẹp, chỉ là không thích nói chuyện cho lắm.”
“Wow, họ Lôi sao, Lôi gia là danh gia vọng tộc ơ Ni Đức Cách Lâm Tinh đó!”
……
Thân thể hoàn toàn phản ứng trước đại não, khi Quý Minh Tây giật mình nhận ra mình đang làm cái gì, y đã đang đi về phía học viện y học rồi.
Cố tình cũng khéo, Quý Minh Tây mới vừa đi đến cổng Học viện y học liền thấy bóng dáng quen thuộc kia. Đối phương tựa hồ vừa mới kết thúc tiết học thực nghiệm, trên người còn l mặc trang phục thực nghiệm màu trắng.
Chỉ một tuần không thấy, nhưng tâm Quý Minh Tây lại mất tự nhiên rung động một chút.
Y nhìn những Alpha xung quanh đi qua người Lôi Y đều ân cần chào hỏi với cậu. Lôi Y không trả lời, nhưng cũng không phải không thèm để ý, chỉ mỉm cười lễ phép đáp lại.
Lòng dạ Quý Minh Tây đột nhiên bị một ngọn lửa vô danh chiếm cứ, chờ đến khi y phản ứng lại, đã thấy mình tiến tới phía trước nắm lấy cổ tay người kia.
Lôi Y có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ người trước mặt trong mắt nhất thời nổi lên một tia kinh ngạc.
Sắc mặt Quý Minh Tây rất kém, y căn bản là không thèm nói gì với Lôi Y mà trực tiếp kéo tay cậu một đường về tới chung cư của mình.
Cửa chung cư bị đóng lại thật mạnh, Quý Minh Tây một phen ném tay Lôi Y ra, lửa giận vô danh trong lòng y mấy ngày này rốt cuộc cũng tìm được chỗ phát tiết ra.
“Ha, chúng ta không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Hiện tại vì sao cậu lại còn theo tới?”
Khoé miệng Quý Minh Tây nhếch lên một đường cong đáng giận, lời nói mang theo ý trào phúng rõ ràng.
Nói xong câu nói kia, đột nhiên trong lòng Quý Minh Tây xuất hiện một cảm giác thống khoái chưa từng có. Y nhận ra, Lôi Y thích mình nhiều như thế nên sẽ không có khả năng có thể dễ dàng tiếp thu chuyện này. Ngày hôm ấy còn giả vờ bình tĩnh đến như vậy, hiện tại không phải lại vẫn theo mình tới đây sao.
Thời điểm Quý Minh Tây mang biểu cảm đắc ý và trào phúng nhìn người trước mặt đang hơi cúi đầu, Lôi Y lại chậm rãi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói một câu: “Anh hiểu lầm, tôi chỉ muốn tới Chris học tập mà thôi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Quý Minh Tây đã trở nên cực kỳ khó coi, y thậm chí tự mình đều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bản thân giờ phút này rốt cuộc có bao nhiêu vặn vẹo. Nhưng cố tình người trước mặt lại vẫn xem như không hề hay biết mà tiếp tục nói, “Anh không cần quản tôi, tôi…ưmm!”
Còn không đợi Lôi Y nói hết câu cậu đã bị Alpha kia mạnh mẽ áp lên tường, sau đó một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Bên trong nụ hôn của Quý Minh Tây mang theo hương vị điên cuồng, gần như sắp làm Lôi Y hít thở không thông.
Đáng lẽ cậu còn muốn giãy giụa thoát ra nhưng sau đó tựa hồ như lại suy nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên ngừng lại, sau đó ngoan ngoãn nhận mệnh nhẹ nhàng vòng ôm lấy cổ Quý Minh Tây.
A… Hoá ra bản thân mình lại đê tiện đến như vậy, đê tiện đến mức người kia thoáng cho mình một chút ngon ngọt, mình đã vội không ngừng mà dâng chính mình lên.
Nhiều năm như vậy đã tạo ra tính ỷ lại, trong khoảng thời gian ngắn muốn từ bỏ, nói dễ hơn làm?
Thấy người trong lòng ngực không giãy giụa nữa, Alpha mới vừa tràn đầy lửa giận rốt cuộc cũng hòa hoãn sắc mặt, động tác theo bản năng dần chậm lại, ôn nhu mà giữ lấy đối phương làm sâu thêm nụ hôn này.
Đêm hôm đó, không hề nghi ngờ Lôi Y ở lại chung cư của Quý Minh Tây.
Quý Minh Tây đã một tuần đều không được nhìn thấy Lôi Y, tuy rằng y không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng đúng thật là nhớ đến khó chịu.
Đến nỗi mà đây là tưởng niệm con người cậu hay là là tưởng niệm thân thể cậu, Quý Minh Tây không muốn miệt mài theo đuổi nữa.
Tối hôm đó y đè lên Lôi Y, tinh tế mà ma sát cậu, hoàn toàn không còn giống ngày thường điên cuồng đâm chọc. Y chỉ từng chút từng chút, một tấc một tấc mà đùa nghịch thân thể của đối phương, tận tình mà hưởng thụ cảm giác này.
Lôi Y trước nay chưa từng được Quý Minh Tây đối xử ôn nhu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng là tình triều khó nhịn, đến thanh âm đều biến đổi ngọt ngào.
Mà Quý Minh Tây lại như thể đã đào được bảo vật, Lôi Y phong tình vô hạn như vậy so với trước kia chỉ biết dịu ngoan thừa nhận càng làm cho y trở nên điên cuồng.
Buổi tối hôm đó Quý Minh Tây rất vừa lòng, y đột nhiên hối hận một tuần trước đã ra quyết định vứt bỏ Lôi Y.
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi quý đại thiếu gia mang theo một loại tâm tình ăn no thỏa mãn tỉnh lại, chờ đợi hắn lại chỉ có giường đệm lạnh băng.
Quý Minh Tây đột nhiên ngây ngẩn cả người.
·
Mấy ngày nay, Quý Minh Tây cảm thấy chính mình thật khác thường, y giống như là một oán phụ bị chồng vứt bỏ.
Y bắt đầu trở nên thất thần, không cách nào đem tâm tư đặt lên chuyện nên làm, ngược lại là mỗi ngày đều giống như một tên thần kinh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lôi Y.
Đặc biệt là khi y phát hiện Lôi Y thật ra rất có duyên với người khác phái, tâm tình liền càng trở nên trầm trọng.
Khi có Alpha đưa Lôi Y trở về chung cư Quý Minh Tây phá rối ngăn cản trên đường, khi Lôi Y phụ đạo bài tập cho bạn cùng lớp Quý Minh Tây cũng lấy cớ chặn ngang.
Thậm chí, y còn mặt dày đến nghe giảng ở Học viện y học. Không bao lâu sau người ở Học viện y học đều biết Quý Minh Tây khoa Thông tin cao cấp là bạn trai của Lôi Y.
Mà kỳ quái chính là, sau khi Quý Minh Tây nghe thấy tin đồn này lại đột nhiên vừa lòng mà nở nụ cười.
Nhưng sau đó nụ cười lại trở nên chua xót. Quý Minh Tây hít sâu một hơi, y rốt cuộc nguyện ý thừa nhận: Lôi Y với y mà nói thật sự đặc biệt.
Nhiều năm như vậy, vẫn luôn là người kia theo phía sau mình, đột nhiên có một ngày, khi cậu không theo đuổi mình nữa, người không bỏ xuống được ngược lại biến thành chính mình.
Quý Minh Tây cười khổ, y biết, đây là trời cao trừng phạt mình nửa đời đa tình.
Lôi Y tuy rằng không tiếp tục quấn lấy Quý Minh Tây, nhưng cũng không tỏ ra nhiệt tình với y. Mỗi lần sau khi làm xong chuyện ở chung cư của Quý Minh Tây, Lôi Y đều sẽ yên lặng mà đến phòng tắm tắm rửa sau đó rời đi.
Hai người không hề nhiều lời bất luận một câu nào với nhau, giống như là thật sự chỉ là một đôi tình nhân có quan hệ xác thịt.
Dần dần Quý Minh Tây bắt đầu nôn nóng, y thậm chí bắt đầu chủ động theo đuổi Lôi Y, dính lấy Lôi Y. Nhưng Lôi Y lại như cũ không hề dao động, điều phải làm thì vẫn làm, nhưng cái loại cảm xúc lạnh nhạt này, cũng có thể làm người nhận ra rõ ràng.
Rốt cuộc, sau một lần kích tình qua đi, Quý Minh Tây thật sự nhịn không nổi nữa, nhào lên ôm lấy eo Omega, tiến đến sau cổ ngửi vị tên tức tố trên người cậu, sau đó căng da đầu nói: “Lôi Y, chúng ta ở bên nhau đi.”
Nhưng là hắn vừa dứt lời, lại cảm nhận được rõ ràng thân thể người trong lòng ầm một cái cứng lại.
Y cảm giác được Lôi Y nhẹ nhàng bẻ ra ngón tay mình. Quý Minh Tây nhìn Lôi Y mặc từng món, từng món đồ vào, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn sâu vào mình, trong mắt tựa như có cảm xúc kích động.
Y nghe thấy cậu nói: “Quý Minh Tây, anh dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ ti tiện mà yêu anh cả đời như vậy?”
·
Từ sau lần đó, hai người cũng không có gặp lại. Mặc dù bọn họ vẫn ở cùng tòa học viện, nhưng lại như là hoàn toàn biến mất trong thế giới của nhau.
Mãi đến khi chiến tranh thắng lợi, Lôi Kha mang theo Mễ Lộ nhà hắn tới gõ cửa chung cư của mình, Quý Minh Tây mới đáng thương vô cùng cầm một chiếc áo khoác bị đuổi ra ngoài.
Dọc theo đường phố quen thuộc, không bao lâu, Quý Minh Tây liền đi tới phía dưới chung cư của Lôi Y, tâm tình của y đột nhiên trở nên bực bội, không còn cách nào bèn hút mấy điếu thuốc, nhưng cuối cùng vẫn là nhấc chân đi tới ấn vang lên chuông cửa nhà Lôi Y.
Qua thật lâu đối phương mới ra mở cửa, mấy ngày không thấy sắc mặt Lôi Y có điểm tái nhợt. Nhìn thấy người đến là y tựa hồ cũng không kinh ngạc quá nhiều, nhưng cũng quyết định không có ý sẽ mở cửa. Quý Minh Tây chột dạ nhìn cậu một cái, cuối cùng vẫn là căng da đầu nói, “Lôi Kha đã trở lại, ở tại chỗ của anh, anh chỉ lấy mỗi cái áo khoác đã bị đuổi ra ngoài. Xem anh đáng thương như vậy, em liền thu lưu anh mấy ngày đi.”
Đôi mắt xinh đẹp của phương đảo qua khuôn mặt y, cuối cùng vẫn không tránh được mềm lòng, duỗi tay mở cửa ra.
Quý Minh Tây cũng không chậm trễ, nhanh chân len vào trong chung cư.
Lôi Y tới phòng tắm tắm rửa, Quý Minh Tây liền nhân cơ hội đánh giá mỗi một góc phòng ở của Lôi Y, sau khi không phát hiện ra dấu vết khả nghi của người nào rốt cuộc mới yên lòng.
Lúc này Lôi Y mặc áo tắm dài đi ra, cũng không nhìn y, trực tiếp đi tới hòng ngủ đến sau đó đóng lại cửa phòng.
Quý Minh Tây nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn mặt dày đẩy cửa ra đi vào. Thấy người kia giờ phút này đang đưa lưng về phía mình nằm ở trên giường, y liền vội không ngừng mà trèo lên ôm lấy cậu từ phía sau.
Lôi Y cảm giác thấy người phía sau dán lên người bèn hơi giãy giụa một chút, nhưng Quý Minh Tây lại phảng phất giống như không nghe, không thấy, cố chấp vùi đầu tiến đến cần cổ của Lôi Y, sau đó tự quyết định nói, “Tiểu Y, em theo anh đã bao nhiêu năm?”
Lôi Y nghe được lời này cả người cứng đờ, nhưng cậu không lên tiếng. Quý Minh Tây cũng không bức bách cậu, chỉ tiếp tục nói, “Anh đếm… cũng phải đến mười năm rồi”
A… thế mà đã mười năm.
“Tiểu Y xem ra em thật sự rất thích anh đúng không, mười năm… ” Quý Minh Tây gắt gao ôm chặt Lôi Y, có chút thẫn thờ nói.
Lôi Y nghe được cả người lại khó chịu đến mức quả thực sắp phát điên, ngay khi cậu gần như sắp không nhịn nổi định tránh thoát khỏi lồng ngực của Quý Minh Tây, lại đột nhiên nghe thấy y nói, “Như vậy… Anh cũng tới chờ em mười năm được không? Không, hai mươi năm cũng có thể… Như vậy chúng ta sẽ hoà nhau… ”
“Kỳ thật… bao nhiêu năm anh đều nguyện ý. Chỉ cần, em đừng rời khỏi anh thì tốt rồi. Chờ ngày nào đó em hết giận, muốn phạt anh như thế nào đều được. Muốn đánh anh, đá anh, ta đều tuyệt đối không đánh trả. Sau khi bị em giải quyết xong, anh sẽ liền gọi đội ngũ phi hành khí xinh đẹp nhất cưới em về, em nói… có được không? Được không?”
“……”
Quý Minh Tây còn ở lải nhải, nhưng là người trong lòng từ đầu đến cuối đều không phản ứng một chút nào. Có điều y vẫn cảm nhận được thân thể cậu rõ ràng mềm xuống. Mãi đến cuối cùng, cảm giác ấm áp khi ôm người kia trong lồng ngực sinh ra cơn buồn ngủ, lại nghe tiếng hít thở ngắt quãng vang lên, Quý Minh Tây lúc này mới khẽ thở dài một tiếng, sau đó đem người trong lòng xoay lại. Quả nhiên, thấy được một gương mặt tràn đầy nước mắt.
Quý Minh Tây đau lòng hôn nhẹ lên khuôn mặt Lôi Y. Y biết, chính mình thật sự rất may mắn, Lôi Y không nói một lời, lại vẫn là mềm lòng. Cậu mềm lòng không phải bởi vì thương hại mình, càng không phải bởi vì cậu ti tiện. Chẳng qua là bởi vì, từ đầu đến cuối cậu ấy yêu mình quá nhiều.
Mà từ hôm nay trở đi, Quý Minh Tây cũng muốn dùng đồng dạng yêu thương đối xử với người trước mặt.
“Lôi Y, anh yêu em.”