Đọc truyện Người Hầu của Ác Quỷ – Chương 9: Người hầu
Cô giúp bác đầu bếp chuẩn bị bữa tối. Sau khi dọn ra đủ đĩa, dao, muỗng và nỉa cho thiếu gia và cậu chủ, cô tiếp tục vô sơ chế nguyên liệu làm bánh. Đình Phong rất hảo ngọt, ngày nào cũng ăn ít nhất một món bánh do cô làm mới chịu đi ngủ. Hầu tên này riết quen, cũng may hồi trước cô từng làm trong một tiệm bánh nên biết chút chút.
Cộc cộc
Cô đứng trước phòng làm việc của hắn như bình thường.
– Vào đi.
An Nhi đẩy cửa, nhẹ giọng:
– Thiếu gia, bữa tối đã xong. Ngài đi tắm rồi xuống dùng bữa.
– Ừ. – Mắt hắn vẫn quét lia lịa trên từng xấp giấy.
Khi vừa định đi, hắn gọi lớn:
– A khoan đã!
Cô đứng lại.
– Cô ăn chưa? – Hắn hỏi.
– Thiếu gia, theo luật thì người hầu không được phép ăn cùng chủ nhân. – Như hiểu được ý hắn, cô ôn tồn giải thích.
– Có cần nghiêm túc như vậy không? Cô cũng siêng phết đấy! Còn chịu khó đọc luật nữa cơ. – Hắn gãi gãi đầu.
– Dĩ nhiên, thưa ngài. – Cô mỉm cười.
– Chủ nhân nói thì người hầu phải nghe. Cô đọc đến luật đó chưa? – Đình Phong cười đắc ý.
-…
Thật hết nói nổi tên thiếu gia đê tiện này. Hắn đứng dậy, rời bàn làm việc, khoác vai cô.
– Nào xuống ăn thôi!
An Nhi thoát khỏi vòng tay của hắn, giọng lạnh tanh:
– Tôi còn phải gọi Lục cậu chủ nữa, ngài cứ đi trước.
Cô cúi người chào hắn rồi nhanh chân đi ra. Trên đường tới phòng Lục Duy, cô thở hắt, vỗ vỗ vào đôi má đỏ lựng của mình. An Nhi, mày thật là giỏi. Bị như thế mà vẫn giữ được nét mặt đó đúng là sở trường của mày. May mà hắn không phát hiện, phù. Phản ứng rất tốt, rất tốt, biểu cảm khuôn mặt thật chính xác. Nét lạnh lùng chắc vẫn còn giữ. Đình Phong thiếu gia, anh thật thích trêu người.
– Cậu chủ, bữa tối đã sẵn sàng, cậu có thể tắm rồi xuống ăn. – Cô lễ phép.
– Cám ơn.
Lục Duy đang ngồi thơ thẩn trong căn phòng rộng mà trống, nghe thấy tiếng của An Nhi, cậu buông một câu rồi cười. Tuy khuôn mặt và chiếc răng nanh của quỷ dữ vẫn còn nhưng nụ cười đó vẫn rất ấm áp, đẹp mê hồn.
Cô có thân là người hầu nên bao giờ cũng phải ăn sau khi chủ nhân đã dùng bữa. Đình Phong vốn thích cô nên không để cô làm vậy, mặc dù An Nhi không đồng ý, các giai nhân làm việc trong đây cũng chẳng có vẻ gì là ghen tỵ với hành động quá lố của hắn.
Đôi chân trắng nõn bước vào bồn. Nước nhiễu xuống sàn. Ấm nóng, hơi nước tỏa lên, màu nước chuyển thành xanh do muối tắm. Mái tóc dài mượt mà buông thõng. Cô khẽ nhắm mắt.
An Nhi mặc lên người bộ đồ hầu như bình thường. Nó không quá cầu kỳ, lại rất giản dị, mặc vào cũng dễ dàng, không vướng mắc, thậm chí là thoáng mát. Cô chải lại mái tóc đã được sấy khô rồi xuống dưới nhà. Hai vị chủ nhân sắp ăn xong, cô vào bếp, lấy ra món bánh ngọt làm tráng miệng đã được chuẩn bị từ trước trong tủ lạnh, để nguội. Pha trà cho chủ nhân, các thao tác đều thuần thục và điêu luyện. Mọi thứ đã xong, cô cho vào cái khay trắng viền đồng, đem ra ngoài. Đặt khay xuống, cô tiếp tục rót trà vào tách cho Đình Phong, sau đó tới Lục Duy.
– Thiếu gia, ngài… – Vừa mở miệng hắn đã kéo cô lại.
– Tối nay ta sẽ đi dạo phố cùng với Lục Duy.
– Vâng, để tôi nói với ông quản gia chuẩn bị xe… – Cô ngửa đầu ra sau nói với hắn.
– Không, ta muốn đi bộ.
– Vâng, tôi sẽ chuẩn bị y phục cho ngài…
– Cô cũng phải đi cùng ta. – Hắn bắt đầu khó chịu.
– Vâng, tôi sẽ…
– Này! – Hai người cùng đồng thanh. Lục Duy vẫn lặng lẽ ăn phần bánh ngọt của mình.
– Sao? – Hắn tròn mắt.
– Không phải ngài cũng có ý muốn nói ư? – Cô cũng tròn mắt lại nhìn hắn.
– Được rồi, ta nói trước. Cô đừng có mở miệng ra là chuẩn bị chuẩn bị được không? – Đình Phong cáu lên, xoay hẳn người lại về phía cô.
– Ngài cũng thế. Sao cứ lúc tôi đang nói thì ngài cứ ngắt lời hoài vậy? Ngài không thể để tôi nói hết câu được sao? – Cô giật cánh tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm của hắn, cũng xoay người lại.
Đình Phong cãi bướng, đập mạnh tay xuống bàn, làm cho tách hồng trà thơm ngon mà Lục Duy định uống đổ ra. An Nhi cũng chẳng thua kém, nhưng vì chân của hắn va phải chân cô khiến cô ngã lên người hắn, kéo theo chiếc khăn trải bàn, thế là đi đời nhà ma cái bánh ngọt, lúc này anh chàng Lục Duy sắp khóc. Cô vội đứng dậy, thoát khỏi hắn. Hai người tiếp tục cãi nhau qua câu đùa của Đình Phong bảo cô hậu đậu.
– Hai người có thôi đi không! Còn cãi nữa là tôi đè cả hai ra mà hút cạn máu đấy! – Lục Duy đứng phắt dậy, dùng toàn bộ sự tức giận bộc phát trong người đập cái bàn vô tội, mắt rơm rớm nước.
Đình Phong và An Nhi im lặng. Phải rồi, cậu ta vẫn là quỷ mà…
– Bây giờ, hic, bây giờ cái bánh của tôi không còn là nguyên hình của nó nữa rồi…! – Cậu run run tay, run cả giọng, xót xa.
– Cậu chủ, cậu có thể dùng phần bánh của thiếu gia. – Cô cười tươi, đẩy đĩa bánh hắn vẫn chưa động vào cho Lục Duy.
– Thật không? – Cậu tươi rói, mắt long lanh.
– Ưm, dĩ nhiên rồi. – Cô gật đầu.
– Cái gì mà dĩ nhiên rồi…?! – Hắn tức – Đó là phần của tôi mà!
– Kệ thiếu gia. Vì ngài đã làm hỏng phần của cậu chủ nên ngài phải bồi thường chứ? – Cô lạnh giọng.
– Đúng đúng! – Lục Duy chêm vào, tay múc lia lịa cái bánh, còn khuyến mãi thêm cái gật đầu.
Đình Phong ấm ức quay mặt đi. Cô ta thật là đáng ghét…!
– Có một cô người hầu như vậy thật là tuyệt ha~ – Lục Duy mơ màng, vẻ mặt biểu cảm sự vui sướng khi được ăn món ngon. Bỗng, cậu như nghĩ ra điều gì đó, nhìn cô – A! Hay là cô lập khế ước với tôi đi?
Nghe vậy, cả hắn và cô đều hết hồn. Đình Phong vội xua tan cái suy nghĩ trẻ con đó của thằng em. Luồn hai cánh tay qua vùng eo nhỏ của cô kéo cô ngồi phịch xuống trên đùi mình, không cho cô rời khỏi hắn, bĩu môi:
– Không được, cô ta đã là người hầu của anh rồi! Anh đã lập khế ước với cô ấy trước! Không nhường cho em đâu!
– Thiếu gia, thả tôi ra. – Cô đỏ mặt vùng vẫy nhưng hắn quyết không buông, dựa cái cằm của mình lên vai cô, siết chặt hơn.
– Xì…, em không thèm nữa! Không thèm tranh người hầu với anh đâu. – Cậu bĩu môi trẻ con, ngả người vào chiếc ghế lưng cao. – Em sẽ tự kiếm được thôi!
– Lục Duy, mười bảy tuổi đầu rôi mà cứ như con nít ấy! – Hắn cười.
– Còn anh thì sao! Mười tám tuổi đó, là mười tám tuổi đó! Hành động của anh còn trẻ con hơn nữa! Đúng rồi, cô tên gì? – Cậu đưa mắt sang cô.
– Phong An Nhi, thưa cậu chủ.
Cô không vùng khỏi hắn nữa, mặc xác cái tên biến thái đó. Hắn thích mùi hương của cô. Hơi ấm của cô. Thật không hối hận vì đã chọn cô làm người lập khế ước cùng.