Đọc truyện Người Hầu của Ác Quỷ – Chương 7: Cùng loài
– Cũng nên cảm ơn tôi đi chứ?
Có một giọng nói lạ từ cánh cửa. Cô hướng ánh mắt ra. Còn hắn thì lập tức xoay người, tung ra một cú đấm.
Bộp!
Những ngón tay đỡ lấy nắm đấm của hắn. Cô giật mình. Đình Phong sao vậy? Chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn đã ngả ra cười, rồi người kia cũng cười theo. Thế là cả hai như bạn lâu năm không gặp, ôm nhau, vỗ lưng rồi cười thành tiếng.
– Thiếu gia, người này là? – Cô ngơ ngác.
– Là bạn của hắn, tôi là Lục Duy, đồng thời cũng là người đã cứu cô ban nãy.
Cậu trả lời thay hắn. Lúc này cô mới để ý, cậu ta… có mái tóc màu bạch kim, và đôi đồng tử đỏ, như lần đầu gặp thiếu gia. Hắn nhìn cô, giới thiệu:
– Cô thấy đấy, Lục Duy cũng là ác quỷ như tôi. – Hắn nhún vai.
– Anh trai, anh không ngại nói ra điểu đó sao? – Lục Duy đẩy tay hắn.
– Không sao. Quên chưa kể với em, đây là người hầu của anh, là người anh đã lập khế ước.
– Ra là anh đã có người để lập khế ước rồi… – Cậu nói với vẻ sầu não.
– Từ từ từ, đợi đã đợi đã. – Cô giơ hai bàn tay ra ngăn cuộc trò chuyện, rồi ngẩng lên, nhướn mày – Hai người vừa nói…”anh trai”?
– Ừ, là anh em kết nghĩa. – Lục Duy bá cổ Đình Phong.
Cô ồ một tiếng. Nhưng nhanh chóng lấy lại các câu hỏi còn vướng mắc của mình.
– Sao anh biết tôi? – Cô hơi nghiêng đầu.
– Lúc mưa, tôi là người đã va vào tay cô làm mấy hộp trà rơi xuống. Tại tôi nên cô mới phải lao ra đường và xém bị xe tông đấy, thật xin lỗi. – Cậu cúi đầu.
– Không sao không sao – Cô xua tay – Dù sao anh cũng đã cứu tôi mà? Ơ, khoan. Không phải anh đã hiện nguyên hình là quỷ để cứu đấy chứ?
– Yub!! – Cậu trả lời siêu tỉnh.
Cốp! Hắn vung tay rồi hạ xuống mục tiêu là đỉnh đầu của Lục Duy.
– Ui da… – Cậu ôm đầu.
– Sao dám hiện nguyên hình! – Đình Phong mắng.
– Chứ lúc đó nếu em không hiện nguyên hình có mà trời mới cứu được cô ta! – Lục Duy cãi lại.
Hai người kia im lặng, được một hồi, cậu nói tiếp:
– Với lại, ngay từ đầu em đã là ác quỷ rồi, sẽ không thành người được cho tới năm tròn mười sáu tuổi khi chưa lập khế ước, anh không biết sao? Năm nay em mười bảy tuổi rồi đó!!!
Câu cuối cậu gào lên. Tội nghiệp thằng bé, cô và Đình Phong lắc đầu xót xa. Cô cũng mười sáu tuổi rồi chứ có ít đâu…, thế mà vẫn chui vô lớp của hắn ngon lành.
– Nhắc mới nhớ, – Cô reo lên – Lúc tôi gặp Lục Duy thì hình như cậu trùm kín mít nhỉ?
Cậu gật gật đầu.
– Sao em không kiếm ình một con người để lập khế ước? Ai cũng được mà? – Đình Phong hỏi.
– Em cũng muốn lắm chứ… Nhưng tổ cha cái ông quỷ thần nào lập ra cái luật kỳ quặc này! – Cậu hùng hồn – Gì mà ác quỷ không được ra ngoài vào ban ngày chứ! Gì mà chỉ chiều xuống ác quỷ mới có thể đi lại chứ! Lại còn phải núp dưới bóng râm, không được đi tới chỗ có ánh nắng mặt trời! Làm người ta thật bực mình! Hừ! – Lục Duy giậm mạnh chân xuống sàn, người hừng hực khí thế.
Chậc…, thằng nhóc…!