Đọc truyện Người Hầu của Ác Quỷ – Chương 24: Bí mật của vị tiểu thư ấy (p1)
CÔNG CHÚA SÁT NHÂN
• • •
– Đình Phong ca caaaaaaaaaaaaaaaaaa
~Andrea nhào tới ôm chầm lấy hắn ngay khi cánh cửa vừa được mở. Hắn gỡ hai cánh tay đang vòng qua cổ mình của cô ra, giọng lạnh lùng:
– Andrea, bỏ ra. Anh không có tâm trạng cho em lúc này.
– Ơ? Sao vậy? – Nó tròn mắt.
– Bác quản gia vừa mới mất hôm qua.
– Sao anh không báo với em ! – Nó hốt hoảng – Em sẽ…
Sập !
Hắn đóng cửa phòng mình lại. Con bé phồng má tức giận. An Nhi hiểu tâm trạng hắn lúc này, cô nói với Andrea:
– Tiểu thư, xin cô đừng trách thiếu gia. Hẳn cô cũng biết, đối với ngài ấy, bác quản gia quan trọng như thế nào mà?
Nghe lời giải thích đó, nó cũng bớt giận hơn. Nhún vai, nó gọi lớn:
– Lục Duy ! Anh mau xuống đây cho em “ngắm” cái nào !
Trên lầu, cậu mệt mỏi rả rời tè tè bước xuống. Chân váy xền xệt lê theo sau lưng. Chiếc vương miệng công chúa nhỏ xinh được cài trên bộ tóc giả màu vàng cam xoăn tít. Khuôn mặt điển trai được đánh phấn, son môi, kẻ mắt và làm đủ trò khác.
– Lục Duy, sao hôm nay anh cũng thất sắc như thế? – Andrea lo lắng hỏi.
– Mệt. – Cậu thả đúng một từ.
– Tại sao lại mệt?
– Vì anh… bị con mụ béo nào đó đè lên người, xém chết rồi đấy em biết không ! Trời ạ, ả còn chu ra cái môi dày đặc, *ọe* son ơi là son…, đỏ chét hơn con bọ chét luốn ấy !
– Cậu chủ, theo như em nhớ thì bọ chét đâu có màu đỏ ạ? – Min nghiêng đầu hỏi.
– Thì… máu nó màu đỏ ! – Cậu cố sửa.
– Chứ máu người không đỏ ạ?
– Thôi thôi, không cãi với em nữa.
…
Trong lúc mọi người nói chuyện rôm rả bên ngoài, căn phòng Đình Phong vẫn không một tiếng động.
Hắn thu dọn lại kỷ niệm của bác quản gia và mình, cho chúng vào chiếc hộp các-tông. Bỗng thấy một chiếc khăn gói lại cái gì đó, tò mò, hắn mở ra xem. Các nút thắt không đẹp và rất chặt, hệt như không muốn cho ai biết cái bí mật ẩn giấu bên trong nó vậy. Tấm vải thô màu chàm, bạc màu, cũ kỹ, hắn đã để đâu đó trong ký ức mà đến giờ mới nhớ ra, đến nỗi khiến nó bị bụi bám.
Diêm?
Và…
Vỏ nhựa?
Có hai thứ khó hiểu hắn thấy sau khi mở cái khăn kia. Khẽ nghiêng đầu lấy làm lạ, mắt hắn nhìn chăm chăm vào chúng, cố moi móc cái bí ẩn ở đấy. Đột nhiên, một tấm vải nhỏ rơi xuống. Có lẽ nó được kẹp đằng sau hai món kia. Ở phía mép có hơi cháy một chút nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến phần bên trong. Nó trông như bị mắc lại bởi vật thể nào nhọn hoặc cũng có thể là một nhánh cây do chạy vội quá.
Có gì đó ửng ửng sáng trong đầu hắn.
Có gì đó thật quen thuộc.
Có gì đó…
Hắn vỡ lẽ. Một chút.
Mười bốn năm trước, vào cái ngày mà nhà hắn bị thiêu rụi. Ngọn lửa của tử thần ấy, hắn chưa một lần đào sâu vào. Có lẽ do con người tạo ra. Ngọn lửa không phải xuất phát từ tự nhiên.
Diêm…
Đã tắt. Do một ai đó…
Vỏ nhựa…
Nó đến từ một chiếc thùng rỗng. Chất liệu mà bác tài xế nhà hắn vẫn thường dùng để đựng xăng…
Và…
Mảnh vải này.
Nó màu hồng, phủ ren; trông như của một chiếc váy dành cho búp bê, hay…
Con nít?
Và hắn cũng chợt nhận ra, cũng chính ngày đó, hắn CÓ-HẸN-VỚI-TIỂU-THƯ-ANDREA.
o O o
– Đình Phong, con mau lại đây ! – Người đàn ông gọi đứa con nhỏ tới từ phòng đọc sách.
– Dạ? – Lập tức, đứa nhóc chạy đến ngay.
– Con có nhớ tiểu thư Andrea không?
– Là ai ạ? Con có quen không?
– Có chứ ! Con không nhớ em ấy à? Con bé nhỏ hơn con ba tuổi, nó hay ôm gấu bông và dễ xấu hổ lắm ấy !
– À… là vị tiểu thư mà dì Hanra hay bế ạ? Hình như nó còn chẳng biết đi. Cứ suốt ngày nằm trong lòng mẹ ! Con không thích.
– Coi vậy thôi mà nó biết đi đấy ! Vậy là giỏi rồi, mới có một tuổi mà? Con hồi đó phải đến hai ba tuổi mới biết đi !
– Lâu vậy á?? – Cậu nhóc kêu lên.
– Chứ gì nữa! – Ông bật cười – À, vào vấn đề chính đi. Hôm nay cha nhắc đến em ấy bởi vì lát nữa nhà ta sẽ có hẹn với gia đình bên đó.
– Để làm gì ạ?
– Đình Phong, sau này con sẽ cưới con bé nhé? – Ông cố làm nét mặt dịu dàng nhất có thể.
– Cưới là gì? Sao con phải cưới em ấy?
– Tiểu thư Andrea sẽ là vị hôn thê của con. Hãy ghi nhớ điều này.
…
Đến đó, hắn không thể nhớ thêm bất kỳ thông tin nào nữa. Giờ nghĩ lại, hắn còn không thể tin mình đã lập hôn ước với tiểu thư khi hai đứa chỉ mới bốn và một tuổi. Hắn còn nhớ… đến chiều họ mới tới nên trước đó hắn có ra ngoài chơi một chút, với bác quản gia và chiếc tàu lửa bằng gỗ của mình. Hình như đó cũng là thời điểm mà Andrea tới?
Nhưng… hắn không nhìn thấy vị tiểu thư ấy đâu.
Cha mẹ cho phép hắn đi với điều kiện phải về nhà đúng giờ để tiếp khách.
Đúng giờ. Đúng thời điểm. Đúng khoảnh khắc đó. Đôi chân hắn ngừng lại, trước đám cháy – ngọn lửa hận thù của thần chết, cơn nóng bủa vây lấy thân thể mềm yếu và nhỏ nhắn của hắn. Và khi ấy… hắn đã NHÌN THẤY một bóng người.
– Ai đó đã mỉm cười…
Tiếng thì thào làm hắn khẽ giật mình, quay lại. Ra là cô người hầu, Phong An Nhi.
– Tại sao cô lại nói thế? – Hắn hỏi lại.
– Tôi đã nhìn thấy… một chút quá khứ của ngài, thưa thiếu gia. – Cô bước hẳn từ mép cửa vào trong – trong khoảng thời gian tôi bị ngất.
– Tại sao cô cam đoan rằng đó là quá khứ của tôi? Nhỡ chăng đó chỉ là một giấc mơ hay gì đó? – Hắn nheo mắt lại. An Nhi cảm thấy hắn chưa bao giờ nghi ngờ cô nhiều như lúc này, chắc là nói về chuyện quá khứ đã khiến hắn đau lòng rất nhiều. Một sự mất mát quá lớn.
– Thiếu gia, tôi chỉ cho là vậy. – Cô hít một hơi sâu rồi thở nhè nhẹ ra – Nếu như ngài định cho đó là một giấc mơ, thì đối với ngài sẽ chỉ là như vậy. Thế thì trong “giấc mơ” ấy, tôi đã nhìn thấy một cậu bé, có cha, có mẹ, họ đều vui vẻ ngồi bên nhau trong căn phòng ấm áp tràn ngập tình thương yêu. Sau đó, vì một lý do nào đó mà cậu bé kia xin phép cha mẹ cho ra ngoài chơi, và bác quản gia kiêm người giám sát cậu đã đi theo cùng. Từ đầu đến cuối không thấy ông ta rời cậu nửa bước; với cái thân thể già yếu thì ở hồi kết bác ấy không thể chạy kịp với đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi. Và cảnh tượng trước mắt kia, là một rừng lửa.
Tim hắn như ngừng đập. Chưa ai… chưa ai biết rõ về quá khứ hắn như thế này, ngoại trừ bác quản gia, nhưng khả năng ông ấy kể cho cô nghe là con số “0”, bởi vì từ lúc cô chuyển tới làm quản gia cho hắn thì bác ấy đã nhập viện từ lâu, khi ấy vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Chẳng nhẽ hắn phải ép mình tin đó là thật? Rằng cô đã nhìn thấy quá khứ hắn?
An Nhi nói tiếp:
– Lúc người quản gia ôm đứa trẻ vào lòng để tránh thảm cảnh ấy, tôi đã nhìn thấy ai đó. Chỉ như một cái bóng, nhỏ bé vô cùng. Với hàng tá que diêm đã tắt dưới chân, và những cái thùng rỗng, tôi cho người ấy đã đốt căn biệt thự của ngài. Còn nữa, theo những gì tôi cố thấy, thì cái bóng chỉ vừa với một đứa trẻ sơ sinh đang đứng, hoặc một, hai tuổi, hoặc đại loại thế. – Cô nhún vai – Nhưng có điều… – An Nhi ngập ngừng một lát – Người đó có vẻ là một vị tiểu thư…, và lúc đó, cô ấy… đang mỉm cười, một nụ cười đầy mãn nguyện.
– Tại sao cô nghĩ đó là một vị tiểu thư?
– Ừm…, ngài xem, với chất liệu vải thế này thì chỉ có nhà giàu mới mua được. – Cô tiến gần hơn, chỉ vào mảnh vải nhỏ trên tay Đình Phong. Hắn nắn nắn thứ thô ráp đó, với kinh nghiệm kiểm tra trang phục của quý tộc như hắn thì lời cô nói quả nhiên là đúng, chỉ thắc mắc sao An Nhi lại biết trong khi cô chưa từng chạm vào.
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng hắn. Trong đầu hiện đang nghĩ tới một khả năng mà hắn không ngờ tới.
Dù không muốn tin điều An Nhi nói là sự thật, nhưng cũng không thể phủ nhận việc ấy quá khớp.
“Hôm ấy nhà hắn có hẹn với gia đình tiểu thư Andrea”
“Giấc mơ về một góc quá khứ…”
“Con bé trong bộ váy đang nở nụ cười man rợ”
“Que diêm… tắt”
“Những chiếc thùng nhựa rỗng, đựng xăng?”
…bác quản gia, đã giấu tất cả.
Chẳng nhẽ ông ấy không muốn hắn biết? Ông ta sợ rằng nếu biết, hắn sẽ không thể tin vào bất cứ ai, chỉ vì sau khi ông đổ bệnh, hắn chỉ còn nhà tiểu thư Andrea là người thân duy nhất?
Trong lúc mọi suy nghĩ của hắn rối như tơ vò thì từ ngoài cửa, vang lên tiếng vỗ tay khe khẽ. Bước vào cùng tiếng gót giày đều đặn.
Giọng nói trong trẻo tựa thiên thần vang lên, mang theo chút mỉa mai.
– Chúc mừng. Chị An Nhi, không ngờ chị có thể biết được đến mức đó.
Cả hai giật mình quay lại.
Andrea?