Đọc truyện Người Hầu của Ác Quỷ – Chương 16: Hạnh phúc
… Hồi ấy, hai bé Đình Phong và Andrea đã được gắn duyên mệnh rằng sẽ trở thành vợ chồng của nhau do các bậc cha mẹ đặt ra. Hai đứa nhỏ chơi từ năm hai tuổi, lại rất thân với nhau. Năm ấy, tập đoàn của cha mẹ Andrea hợp tác với tập đoàn cha mẹ Đình Phong, hai bên làm ăn rất thuận lợi. Nhưng chỉ sau hai năm, thì nhà của Đình Phong bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ xót lại một đứa trẻ ngây thơ bốn tuổi và bác quản gia hiền lành.
Làm sao một thằng nhóc có thể điều hành cả một công ty lớn như thế ?
Phải, ngoại trừ tiểu thư Andrea, An Nhi, Min, cả ông quản gia và Lục Duy ra thì hầu như không ai biết đến việc hắn – là một ác quỷ.
Bởi chính Andrea, cô gái có đầy đủ mọi thứ, từ cha mẹ, gia thế đến tiền tài, của cải, vật chất, nhan sắc, không thiếu một món gì, lại đang có một người quản gia là hiện thân của ÁC QUỶ !
o O o
Sáng, những tia nắng rọi qua tấm rèm cửa sổ mỏng. Đình Phong từ từ mở mắt, lấy tay che sự chói của nó. Bỗng thấy gì nặng nặng bên tay phải, lại có cảm giác ấm nóng. Hắn bất giác nhìn sang.
Và…
– ANDREAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!
Hắn hét ầm lên. Phải, nó, cô tiểu thư Andrea đáng kính đang-nằm-trên-tay-hắn CỘNG ôm-hắn !! Nó bướng bỉnh dụi dụi đầu vào hắn. Đình Phong đổ mồ hôi hột nhiều như tắm. Mặt bắt đầu tái lại, răng cắn lập cập vào nhau, cảm thấy thật là ớn lạnh. Hắn đã từng ôm An Nhi, nhưng chưa một lần được cô ôm lại thế nên… giờ hắn mới hiểu cảm giác ÔM LẠI là như thế nào! Da gà, da vịt, da heo, da bò dựng hết cả lên. Do sợ quá, hắn vùng tay ra khỏi đó, nhảy phốc tới cửa sổ, cách chiếc giường hắn cũng chẳng xa mấy. Ép sát tấm lưng ướt nhưng rắn chắc vào tường, hằn trừng mắt nhìn con bé phía trước đang lồm cồm bò dậy. Nhỏ dụi mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ:
– Ca ca, anh làm sao vậy? Mới sáng sớm đã ầm ĩ…
– Em còn dám hỏi thế à!!! Sao em lại ngủ ở đây!!! TRÊN GIƯỜNG ANH !! TRÊN TAY ANH !!!
– Thì có gì đâu, chẳng qua là… – Nhỏ chu môi, mắt nhìn sang hướng khác trông rất ư là VÔ TỘI – Tại hôm qua á, trong lúc người hầu của em còn đang “trang điểm” cho anh á, tự nhiên… anh ngất hà!
“Trang điểm” ??? Hắn bỗng nhớ lại chuyện buổi trưa hôm ấy, buổi trưa đầy mồ hôi nước mắt nước miếng nước máu của hai chàng trai trẻ đã hi sinh trên con đường đi đón vị tiểu thư xinh đẹp tàn ác một cách ngây thơ, trẻ con, vô (số) tội…
Đình Phong, trong lúc còn la hét thảm thiết vì bị bốn tên vệ sĩ đô con cơ bắp cuồn cuộn giữ chặt hai tay hai chân, chờ cô hầu trước mặt đánh phấn HỒNG, son môi ĐỎ CHÓT, tô màu mắt XANH DA TRỜI, và… đeo mi giả (cong vút vùn vụt) thì hắn đã ngất ngay khi có mùi nước hoa hiệu Bồn Cầu (cái này cô ấy lấy nhầm =]]] ) xịt vào tai, xẹt qua mũi hắn. Lúc ấy, cô nghĩ cậu thiếu gia đẹp trai chỉ giả vờ, và với kinh nghiệm 2 tháng trang điểm của mình, cô lấy từ trong giỏ ra… một cái lăn *ách (?!) Lục Duy bấy giờ đã chết lên chết xuống hơn chục lần, nay lại thấy có cơ hội, liền la lên:
– Đình Phong “ngủm” rồi bà con ơi !!!!
Cứ xem đây như lấy công chuộc tội đi anh nhé, cậu xót xa nhìn anh mình, mắt chảy nước miếng, à lộn, nước mắt, thông cảm cho người anh xấu số nhìn không còn là nguyên hình của NAM NHI PHONG ĐỘ LẠNH LÙNG…
o O o
Cô tiểu thư Andrea chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, miệng mỉm cười ngây thơ nhìn hắn ngỡ ra vấn đề.
– Với lại… – Hắn hạ giọng, lạnh lùng, trầm trầm.
– Hửm? – Nhỏ nghiêng đầu.
– SAO EM LẠI LÀM PHÒNG ANH RA NÔNG NỖI NHƯ THẾ NÀY !!!!!!
…(Máy quay quay cảnh toàn bộ căn phòng)…
ÈN ÈN !!!
“Wow, mọi người nhìn xem, đây là phòng ngủ riêng của thiếu gia Dương Đình Phong nổi tiếng ! Trông nó thật là dễ thương đúng không? Đình Phong, cho tôi hỏi, anh có định qua Thái Lan phẫu thuật giới tính không?” – Cô dẫn chương trình phỏng vấn hắn.
Bẹp !!
Và anh ấy chỉ lạnh lùng đạp cô ta dẹp lép hơn cái dép(-_-lll). Gạt mọi hình ảnh trên sang một bên trước đi đã, e hèm, dừng cái tưởng tượng của mấy người lại đi, mệnh lệnh từ ta đấy.
(Lại…)giấy dán tường… màu hồng phấn !! Hình trái tym, teddy, babie, mẹ ơi, xem con có đang mơ không, con tuyệt đối không phải con gái mà ! Còn nhồi thêm mấy con búp bê to đùng vào nữa ! Từ từ, trở lại với câu chuyện đã…
– Em làm sao? – Nó bướng bỉnh, (cố tình) làm ra vẻ không hiểu hắn nói gì.
-Đừng có giả nai !
– Thì… tại vì…, trong lúc anh ngủ, em chỉ muốn trang trí lại căn phòng này cho anh thôi mà… – Nhỏ nũng nịu.
– Mau đem vứt hết giấy dán tường, thú bông, búp bê, và… – Hắn bỗng khựng lại. Mặt tái mép, miệng không thốt nên lời.
– Sao vậy? Ca ca?
– Gi-giường anh…
– À, em thấy cái giường kingsize cũ màu trắng đơn giản quá nên em thay cái mới ! Anh yên tâm, cái này cũng kingsize đấy, khác màu thôi. Mà giờ anh mới để ý hả? Như anh thấy đó, màu hồng này không phải rất đẹp sao? Anh xem, có cả tấm rèm giường và mền màu hồng nữa này. Trời ơi, đẹp không cơ chứ, cái giường công chúa này đắt lắm đó. Còn có cả gối hình trái tim màu đỏ, xung quanh viền ren nữa, xem đi, cái mền chấm bi màu hồng cánh sen này, dễ thương ghê cơ chứ !…
Hắn gồng mình. Cơn bực tức đã lên tới cực đỉnh. Gân nổi từ mặt xuống chân. Cơ bắp nổi lên. Trông anh ấy sẽ rất là phong độ nếu không… mặc cái áo tay ngắn buộc dây nơ và chiếc quần soọc phồng phồng đã được thay hôm qua cho thoải mái để ngủ… (-_-lll). Khói xì lỗ tai, núi lửa phun trào, hắn tuôn ra một tràn:
– @#$%^&҂@#$%^&҂@#$%^&҂@#$%^&҂@#$%^&҂@#$%^&҂ !!!! – Rồi kết lại một câu – Cút ngay cho anh !!
Con bé như chú mèo con tội nghiệp bị bỏ rơi, cụp hai tai lại, mắt giương lên nhìn chủ, nó long lanh vô tội vạ, cầu xin sự tha thứ từ hắn. Nhưng, phũ phàng thay, hắn chỉ đáp lại cái vẻ đáng yêu ấy bằng một cái phẩy tay cùng câu nói:
– Vô ích thôi, anh “chai” rồi. Với lại…, không phải hôm nay em sẽ về sao? Mau sửa soạn đi chứ?
Thế rồi Andrea lê từng bước chân nặng nề ra cửa phòng. Bỗng, hắn ngoắc ngoắc tay ý bảo nó lại, nhỏ mừng rơn, lon ton đến chỗ hắn:
– Trước khi về, ĐEM-HẾT-ĐỐNG-NÀY ra khỏi đây đã !
Nhìn từ dưới lên, mặt hắn hằm hằm đáng sợ, trông nham hiểm vô cùng, sự tàn ác không mất đi trên khuôn mặt lạnh lùng đó (hic, sẽ men hơn nếu không nhờ bộ đồ ngủ in hình con khỉ trên áo 😡 và… cái quần ! ).
– Thôi, để đi cho nó đẹp ! – Nhỏ lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý không muốn.
– Không!! – Hắn hậm hực giậm chân – Và em còn phải làm cho nhà của anh TRỞ-VỀ-NGUYÊN-HÌNH nữa! Nếu không xong thì em đừng hòng đặt chân ra ngoài !
– Ô kê, không sao không sao, em ở đây với anh đến cuối đời cũng được mà ! – Nhỏ nhảy cẫng lên vui sướng, định vòng tay qua cổ ôm hắn thì…
Bộp !
Nguyên một bàn tay năm ngón ịnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Bấu xém chặt, trừ trường hợp xịt máu ra thì không có gì gọi là nguy hiểm (-_-lll) ! Vẫn cái khuôn mặt đen thùi lùi, hắn ấn chặt móng tay hơn, mắt trừng lên đầy vẻ đe doạ, đôi môi tách ra, nhấn mạnh từng chữ:
– DỌN không thì CHUYỆN-CƯỚI-HỎI coi như không tồn tại !
Vừa dứt câu, mặt con bé tối sầm lại, móc cái bộ đàm (nãy giờ không biết để ở đâu) ra, nói với giọng đều đều:
– Trương Dũng, mau cho người dọn sạch phần trang trí của ta, về.
Liếc nhìn hắn một cái, nó le lưỡi trẻ con rồi bực dọc rời ra khỏi phòng.
Yaaaaaaaaaayyyyyyyyyyyyyy !!! Hôm nay cô ấy sẽ về! Đình Phong và Lục Duy cười thầm, hai người phải cô gắng lắm mới không để lộ ra ngoài. Nhưng vẫn cúi mặt xuống để không ai thấy nét sung sướng trên khuôn mặt của mình.
– Tạm biệt nhé ! Tiểu thư Andrea – Min đứng nuối tiếc vẫy vẫy tay với cô gái ngồi trong xe – Bữa nào lại đ…
Pặc !
Lục Duy nhanh tay bịt miệng nhỏ lại. Vì sự an nguy của con trai trong cái nhà này, tuyệt đối không thể để Andrea đến thêm một ngày nào nữa. Phải, chính cô ta, người hủy diệt giới tính của đàn ông thời nay, chỉ cần một cái “trang điểm” khủng bố loài người ấy là đủ để ấy thằng dở hơi không qua Thái Lan phẫu thuật giới tính rồi.
An Nhi đứng cạnh, khúc khích cười. Andrea vẫy tay đáp lại hai người sau đó quay sang hôn gió với Đình Phong. Hắn cảm thấy từng đợt sống lưng bỗng nhiên lạnh ngắt, rùng mình một cái. Từ cái tràng hôn gió đầy mãnh liệt của nhỏ, hắn thấy một chùm trái tim lộng lẫy sắc màu bay về phía mình. Rút xoẹt thanh kiếm ra, hắn chém chết cái trí tưởng tượng vớ vẩn của mình (vâng, là hư cấu thôi ạ..)