Người Giám Hộ

Chương 38: Quan Bác Văn


Đọc truyện Người Giám Hộ – Chương 38: Quan Bác Văn

Sau kỳ học bù kết thúc thì kỳ nghỉ hè cũng chỉ còn lại mười ngày. 

Dư Sơ lâm nhét đầy sách vở bài tập vào trong ba lô, đây đều là tình yêu sâu đậm của các giáo viên.

Cắm đầu làm trong ba ngày, Dư Sơ lâm vẫn đang choáng váng lăn lộn trong đống bài tập bị Lương Chu mang tới công ty.

Đây là lần đầu tiên Dư Sơ Lâm bước chân vào trong khu vực công tác của Lương Chu,  cảm giác… rất mới lạ. Không giống như không khí nặng nề nghiêm túc của các công ty khác, công ty giải trí Vinh Quang là một công ty có bầu không khí làm việc rất linh hoạt, thỉnh thoảng bên đường còn có thể nhìn thấy nghệ sĩ ăn mặc thời thượng đi qua.

Hôm nay vừa đúng là ngày thứ hai, buổi sáng công ty có hội nghị thường kỳ, Lương Chu là chủ tịch nên không thể không tham gia, việc hắn không thể chuẩn bị chuyên tâm đưa em trai mình đi phim trường chơi thật sự là khó chịu. Nhưng cho dù là khó chịu thì việc làm vẫn phải làm. Hắn chỉ cố gắng kiềm chế, dàn xếp em trai ở trong văn phòng rồi đi thật nhanh tới phòng họp.

Dư Sơ Lâm ngốc một mình ở trong văn phòng rộng lớn, hắn thở dài, lại lấy bài tập từ trong ba lô ra, đẩy hết đống đồ ăn vặt ở trên bàn ra và lại múa bút thành văn. Bài tập mang đến rất ít nên chỉ nửa giờ sau, Dư Sơ Lâm ngẩng đầu, xoa bóp cổ và tay hơi nhức mỏi, cất bài tập rồi lại tiếp tục phát ngốc.

Hắn thật ra cũng nhận thấy gần đây cảm xúc của anh trai mình có chút nôn nóng… Tuy rằng trên mặt sẽ không nhìn thấy.

Là vì chuyện ở công ty sao? Chẳng lẽ tin tức truyền thông loạn đưa lần trước còn chưa có qua đi?

Tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của hắn, hắn lại dọn dẹp chút đồ ăn vặt có chút loạn lại rồi mới lần nữa ngồi xuống, nói: “Mời vào.”

Tiến vào không phải là thư ký mang nước trái cây mà là Quan Bác Văn với ánh mắt bát quái lập lòe.

Dư Sơ Lâm nhìn từ trên xuống dưới ông chú thành thục mới vừa bước vào, hắn cảm thấy có chút quen mắt, thắc mắc: “Ngài là? Lương chủ tịch đang đi họp, Ngài có thể trở lại tìm anh ấy sau.”

“A, Lương Chu không ở đây.” Quan Bác Văn cười cười, tự nhiên nghiêng người ngồi xuống sường ghế sô pha Dư Sơ Lâm đang ngồi, ném một viên kẹo chocolate vào trong miệng, hàm hồ nói: “Tôi ở đây chờ cậu ta là được rồi, đúng rồi, tôi là Quan Bác Văn, cậu là Tiểu Dư đúng không, tôi nghe Lương Chu và Lăng Xuân đều có nhắc tới cậu thường xuyên.”

Quan Bác Văn? Dư Sơ Lâm trừng lớn mắt, hắn tuy rằng không chú ý tới tin tức giải trí, nhưng đại danh Quan Bác Văn thì hắn vẫn biết đến, bây giờ lại đối mặt nhìn… Quả nhiên người nhìn trên ảnh và ngoài đời có già hơn một chút… Cũng đúng, cẩn thận tính toán, người ta cũng sắp bốn mươi tuổi, không thể bảo dưỡng hình tượng như lúc mới chỉ hơn hai mươi ba mươi tuổi, đây cũng là rất bình thường.


“Cảm thấy tôi so với trên ảnh già hơn đúng không?” Quan Bác Văn nhướng mày, đứa nhỏ này thật có ý tứ, biểu tình tuy không có gì biến hóa, nhưng cảm xúc đều đã viết hết lên trong mắt, nhìn rất chững chạc già dặn, sống chung rồi mới biết không phải là người ngây thơ…Tính tình thật sự mẫu thuẫn.

Dư Sơ Lâm vội thu hồi tầm mắt, có chút lúng túng nói: “Xin chào, vừa rồi thật thất lễ… Mẹ tôi rất thích xem phim ngài diễn, bà là fan của ngài.”

“Vậy sao? Bà ấy thích bộ phim nào?” Quan Bác Văn thấy hứng thú, hắn vốn chỉ định qua đây tiếp xúc với người em trai ẩn tàng của Lương Chu, nếu người ta đã mở ra đề tài thì hắn tự nhiên liền vui vẻ.

“Mẹ tôi thích nhất là bộ phim “Mai Lạc”, tôi cũng có xem qua một hai lần.” Dư Sơ Lâm khi nói tới mẹ mình thì thần sắc thả lỏng rất nhiều, “Mẹ tôi đều cất giữ các bộ phim khác của ngài, đáng tiếc khi tới thành phố B tôi không mang theo.”

“Là bộ phim kia sao, lại nói tiếp, bộ phim kia là bộ phim đầu tiên mà tôi và cha cậu Lương Trì tiên sinh hợp tác sau khi tôi mới xuất đạo đấy, cha cậu rất chiếu cố tôi.” Quan Bác Văn không nghĩ tới sẽ là bộ phim này, hắn nhíu mày suy nghĩ, cười nói: “Cậu là mười sáu tuổi đi, bộ phim kia giống như cũng giống với tuổi của cậu, xem ra tôi thật sự đã già rồi.”

Dư Sơ Lâm không nghĩ tới đạo diễn của bộ phim kia cư nhiên là Lương Trì, nhất thời cảm giác trong lòng có chút kỳ diệu, cười cười đáp: “Ngài nói đùa.”

Quan Bác Văn thấy hắn đối đáp  biết tiến biết lùi, thái độ cũng nhiệt tình thêm vài phần: “Cái gì mà ngài với không ngài, tôi và anh trai cậu đều là bạn bè, không cần khách khí như vậy, ừm.. Nhưng bối cảnh không thể loạn, vậy thì gọi là chú đi.”

“Chú Quan.” Dư Sơ Lâm rất biết nghe lời, ấn tượng của hắn với Quan Bác Văn cũng không tệ, người ta giờ lại còn là trụ cột của Vinh Quang, lại nhìn có quan hệ không tệ với anh trai mình, về công về tư, hắn cũng nên có quan hệ tốt với người ta.

“Tiếng “chú” này thật khiến tôi thấy vui sướng.” Quan Bác Văn dịch sát ngồi xuống bên cạnh hắn, thân mật nói: “Nếu đã gọi một tiếng chú, vậy mọi người đều là người trong nhà, tới đây tới đây tới đây nào, chúng ta phải tâm sự thật tốt.”

“Vâng!” Dư Sơ Lâm chớp chớp mắt, biểu hiện khôn khéo.

Hai người đều cố ý muốn quan hệ thân thiết với đối phương, cho nên nói chuyện cũng rất thuận lợi.

Chờ khi Lương Chu kết thúc hội nghị thường kỳ trở về văn phòng thì chính là nhìn thấy cảnh tượng Quan Bác Văn kề vai sát cánh với Dư Sơ Lâm, trên bàn toàn là trà nước trái cây nước hoa quả các loại, túi đựng đồ ăn vặt vứt loạn trên mặt đất.

“Tốt.” Dư Sơ Lâm chớp chớp mắt, biểu hiện ngoan ngoãn.


“Sao lại thế này?” Hắn đen mặt nhìn về phía Quan Bác Văn vốn không nên ở chỗ này, trong mắt thể hiện rõ sự chất vấn.

Dư Sơ Lâm đang thoải mái nghe Quan Bác Văn cười nói vui vẻ kể về những chuyện khi ra ngoài quay phim, vừa thấy Lương Chu đen mặt đi vào thì lập tức nghẹn lại, phụt ra tiếng cười: “Anh, chú Quan vừa mới kể việc anh ở nước ngoài bị một ông chú đầu bếp ở đoàn phim điên cuồng theo đuổi, là thật sao? Không nghĩ tới tư tưởng ở nước ngoài lại cởi mở như vậy.”

Chuyện một ông chú đầu bếp ở đoàn phim theo đuổi là việc có thật, Lương Chu nghẹn lời, ánh mắt lạnh buốt như lăng trì nhìn Quan Bác Văn: “Anh sao lại chạy tới công ty, nhàn nhã như vậy, vậy mau an bài giết thời gian với mấy người bạn hữu nghị đi, được không?”

Quan Bác Văn lắc đầu, toàn bộ thân thể dựa trên người Dư Sơ Lâm, giả vờ oán thán: “Ông chủ vô nhân tính, áp bức giá trị thặng dư người già, trung niên, cẩn thận bị xã hội khiển trách, cậu nói có đúng không, Tiểu Dư?”

Dư Sơ Lâm vẫn đắm chìm ở tiết mục “lãng mạn” “ông chú đầu bếp theo đuổi mỹ nam tử”, nghe vậy lắc đầu nói: “Anh trai cháu mới không bị khiển trách, anh ấy chính là mỹ nam tử ông chú đầu bếp đều thích, mọi người sao có thể nhẫn tâm khiển trách.”

“…”

Lịch sử đen tối! Tuyệt đối là lịch sử đen tối! Cố tình lịch sử đen tối này lại bị cái tên gia hỏa e sợ thiên hạ không loạn Quan Bác Văn nói cho Sơ Lâm biết.

“Quan, Bác, Văn!” Hắn xiết chặt hồ sơ trong tay, cả người đằng đằng sát khí.

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, cậu hai ngày nay cảm xúc quá thất thường, chỉ đùa có chút thôi, cậu nhìn Tiểu Dư không phải nghe rất vui vẻ sao.” Quan Bác Văn tỏ vẻ đầu hàng, cả người lập tức ngồi thẳng, bĩu môi: “Đừng có không thú vị như vậy, cẩn thận Tiểu Dư ghét cậu buồn tẻ đấy.”

Thấy hắn rời khỏi người em trai nhà mình, sắc mặt Lương Chu cũng đẹp một chút, nhưng trong lòng cũng gõ lên tiếng chuông cảnh báo. Lại nói tiếp … Hắn hình như đúng là không có thú vị, Sơ Lâm lại đang tuổi quậy phá, có thể sẽ không thích tính cách nặng nề của mình không?

Hơn nữa, Sơ Lâm mới vừa rồi đúng là cười rất vui vẻ…

Sát khí trên người Lương Chú biến mất một chút, mày nhăn lại, vẻ mặt trầm tư.


Phản ứng này rất có ý tứ.

Quan Bác Văn nhướng mày, khụ khụ,  bóc một viên kẹo từ trên bàn ném vào trong miệng, đứng dậy nói với Lương Chu: “Anh tới là muốn nói cho cậu hay, phim nhựa sắp chế tác xong, chắc khoảng mười ngày đến nửa tháng nữa sẽ tiến hành tuyên truyền, cậu sớm chuẩn bị đi, chúng ta có khả năng phải xuất ngoại ngây ngốc một đoạn thời gian đấy.” Nói xong, quay đầu vẫy vẫy tay với Dư Sơ Lâm, sau đó lắc lư đi ra cửa.

“Tạm biệt chú Quan.”

Chờ cửa văn phòng đóng lại một lần nữa, Dư Sơ Lâm đứng dậy đi tới trước mặt Lương Chu, nhấc tay quơ quơ trước mặt hắn: “Anh ơi, anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Lương Chu bắt lấy hắn tay, mày vẫn cứ nhăn, có chút do dự nói: “Sơ Lâm… Em có cảm thấy anh nói quá ít hay không?”

“… Anh à, anh đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?” Dư Sơ Lâm chớp chớp mắt, tùy ý hắn nắm tay mình, đầu thì thân mật chọc lên bờ vai hắn: “Em cũng đâu có cảm thấy anh nói ít đâu, chẳng lẽ anh sẽ ghét bỏ em không hoạt bát sao?”

“Sẽ không.” Mày hắn khẽ buông, hắn phát hiện mình đúng là có chút nghĩ nhiều, liền buông tay Dư Lâm ra, xoa xoa mái tóc của đứa nhỏ: “Có đói không, hôm nay họp có chút lâu khiến em nhàm chán rồi. Tí nữa chúng ta cùng đi ăn cơm, buổi chiều anh sẽ mang em đi nhìn phim trường.”

“Không đói bụng, em đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt.” Dư Sơ Lâm có chút ngượng ngùng, hắn ngày thường cũng không thích ăn vặt, nhưng hôm nay lại cùng ăn với Quan Bác Văn một đống lớn.

Lương Chu quét mắt liếc nhìn một đống giấy đồ ăn vặt, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Dư Sơ Lâm: “Lần sau đừng ăn nhiều như vậy, bằng không sẽ không ăn được bữa chính nữa. Hôm nay nói chuyện thật sự rất vui vẻ với Quan Bác Văn sao? Cả hai đều nói chuyện gì vậy?” Hắn khom lưng dọn đồ ăn vặt còn thừa ở trên bàn, thuận miệng hỏi.

“Chỉ tùy tiện tâm sự chút thôi, nhưng chú ấy nói rất nhiều chuyện thú vị về thời gian hai người đi quay phim, còn nói lúc anh ở nước ngoài, chưa từng đi quán bar hay quán ăn đêm linh chơi chơi đù, mỹ nhân đến gần anh cũng không hề để ý tới, chú ấy đoán anh nhất định vẫn là… Khụ, con gà tơ.” Dư Sơ Lâm nhớ tới thần sắc bỡn cợt của Quan Bác Văn, nhịn không được quay đầu cười trộm.

Anh hắn giờ cũng đã hai mươi tư tuổi, ngày thường cũng không có thân mật quá với người nào, cẩn thận nghĩ lại, anh hắn không phải thật sự đúng là con gà tơ … chứ…

Lương Chu đang dọn bàn ngừng động tác, tay nắm chặt, sắc mặt càng đen.

Quan! Bác! Văn!

Khi Trương Khiêm và Triệu Tri cùng tới ăn cơm trưa lại càng ảnh hưởng thế giới hai anh em khiến tâm tình Lương Chu  càng trở nên kém. Hắn rất hối hận vì sao hôm nay lại mang Sơ Lâm tới công ty, một đám bạn bè đồng nghiệp đều không có kẻ nào khiến người bớt lo.


Dư Sơ Lâm hiểu thêm về một mặt khác của anh trai nhà mình thì lại càng thêm vui vẻ, khi ăn cơm với Trương Khiêm còn được nghe về thời học đại học của Lương Chu mà càng thêm hứng phấn thích thú. 

Lương Chu thấy thế, sự không vui trong lòng cũng giảm bớt, lời nói ngăn cản Trương Khiêm ở bên miệng cũng nuốt xuống.

Được rồi, chỉ cần em trai hắn vui vẻ thì đều tốt.

Sau khi nghỉ ngơi sau bữa ăn, Lương Chu lái xe dẫn Dư Sơ Lâm đến một phim trường đang quay cảnh quảng cáo công cộng.

Vinh Quang khoảng thời gian trước bị Vinh Hoa bôi đen đến gay gắt, hiện tại đang cố gắng gây dựng lại hình tượng chính diện của mình, lần này hợp tác quay quảng cáo công cộng với đài Triêu Đình chính là một trong số đó.

Phong cảnh quay quảng cáo công cộng là ở một công viên lớn, diễn viên đều là già cội nhiều kinh nghiệm, ngoài ra còn có mấy người trẻ tuổi. 

Nhân viên công tác hiện trường đang làm việc say mê khí thế ngất trời, Lương Chu và Dư Sơ Lâm tới cũng không gây chú ý tới quá nhiều người.

“Là quay cho mùa thu diễn sao?” Dư Sơ Lâm nhìn diễn viên ở giữa sân ăn mặc tay áo châm dệt sam(1), cảm giác có chút mới lạ: “Chủ đề quảng cáo công cộng lần này là gì vậy anh?”

“Ông lão yêu thương.” Lương Chu trả lời, nhân viên cách đó không xa cũng đã chuẩn bị ô dù che nắng tốt cho hắn, chỉ vào camera nói: “Đóng phim điện ảnh và phim truyền hình đều tương đối dài, nhưng quảng cáo công cộng thì rất ngắn, dễ quay phim, ít lời thoại.”

“Như vậy ạ?” Dư Sơ Lâm có chút thất vọng, hắn còn nghĩ rằng có thể nhìn thấy bộ dáng oai phong uy nghiêm của mấy diễn viên cơ… Nhưng phần tâm ý này của anh trai hắn cũng khiến hắn vô cùng thỏa mãn và vui vẻ.

Lương Chủ vẫn luôn chú ý tới hắn liền tự nhiên nhận ra hắn thiếu sự hăng hái, vì vậy Lương Chứ đành dừng lại chuyện giới thiệu công cụ quay phim, trầm tư một lúc sau mới nói: “Lần sau anh sẽ đưa em tới phim trường thật sự, có cảnh đánh nhau, loại này tương đối xuất sắc.”

Tâm tư nhỏ của Dư Sơ Lâm bị nhìn thấu, có chút quẫn bách, hắn cảm thấy mình thật sự tùy hứng khiến anh trai hắn phải lo lắng, vì vậy lắc đầu nói: “Chờ có cơ hội đi ạ, lên năm hai chương trình học của bọn em rất gấp, kỳ nghỉ hè, nghỉ đều đều phải học bù, cũng không có thời gian chú ý tới thứ này thứ nọ.”

Sao có thể ngoan như vậy chứ…  Mặt mày Lương Chu dịu dàng, hắn giơ tay sờ sờ đầu của hắn, nói: “Công viên này rất lớn, em khó có dịp tới đây, hay cùng đi dạo đi.”

“Vâng.”

P/s: (1): Nguyên văn là: 袖针织衫: Là 1 loại phụ trợ cho quần áo, cũng có khi là áo lông, có tính chất hơi mát. (Theo baidu, thực ra baidu viết khó hiểu quá, nhưng theo mèo thì nó là phụ trợ trang phục, giống như đồ trang sức, hoa văn trên quần áo các loại mà thôi)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.