Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 391Q.3 -


Đọc truyện Người Giám Hộ Vô Lại – Chương 391: Q.3 –

“Nhưng mà. . . . . .”
“Nhưng mà cái gì? Nhưng mà anh của anh sẽ khổ sở sao? Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà! SUSAN, đời này của em, thật xong đời, thật sự tính toán hao tổn cuộc đời trên thân anh của anh sao?”
Sắc mặt của Dạ Huyền Phỉ, đột nhiên biến đổi một cái, mặc dù như cũ làm cho người ta nhìn không hiểu, bộ dạng lưu manh này của hắn, rốt cuộc coi là cái gì. . . . . . nhưng thật là người nhìn không hiểu sao? Hay là căn bản không muốn hiểu?
“Được rồi, tạm ngừng, chúng ta không nói đề tài này nữa OK? Mỗi lần nói đến đề tài này, giữa hai chúng ta, nhất định sẽ có một người không thoải mái, chuyện như vậy, thật không cần thiết!”
“Em cũng không muốn! Nhưng mỗi lần em. . . . . . Kiềm chế không được!”
Tình cảm bị đè nén quá lâu, chắc chắn sẽ có thời điểm biến dạng, hơn nữa có lúc cũng chắc chắn sẽ không muốn đè nén thêm, cũng được, cũng được, coi như hết! Hắn ngầm thở dài một cái, cố gắng để cho trạng thái của mình trở lại lúc ban đầu!
“Không sao! Em hiểu rõ anh vì tốt cho em, em cũng biết rõ em hao tốn tâm tư trên người anh ấy là vô ích! Nhưng giống như anh nói, Dạ ~~ em cũng không khống chế được!”
Cười khổ với Dạ Huyền Phỉ một phen, Dạ Huyền Phỉ bất đắc dĩ lộ ra vẻ mặt khổ sở, cũng như thường ngày, kéo cô vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô!
“Kẻ ngốc, không có ai để cho em chịu đựng, khi em ở trước mặt anh, không cần ngụy trang!”
“. . . . . . Dạ!”
“Cũng không cần thiết nói cho anh cảm động, Susan, đã nói với em từ lâu rồi, ở trước mặt anh, là chính mình là tốt rồi! Không có ai để cho em mệt mỏi như vậy, hiểu chưa?”
“Ừ! Em hiểu rõ!”
“. . . . . . Đứa ngốc!”
“Em không ngốc! Nếu em ngốc, Mang thiếu cũng sẽ không để cho em sống ở Dạ Sa giúp anh!”
“Còn nhắc?”

Đối với cô mà nói, quên anh trai, có thật sự khó khăn như vậy hay không? Trong lòng rất buồn bực!
Hơn nữa phụ nữ đều ngốc như vậy sao? Biết rất rõ ràng không thể nào, hắn cũng nghĩ mãi mà không rõ, cô rốt cuộc còn cố chấp như thế làm gì!
“A, được rồi, được rồi, không nói nữa, đi thôi, em đã nói rồi, không để cho anh của anh biết chuyện này, vậy em cũng không hồi báo, nhưng mà bất kể như thế nào, vẫn phải thu thập thông tin, sau này nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cũng xử lý tốt một chút!”
“Được! Nếu lần này em nghe anh, như vậy anh dĩ nhiên cũng nghe em!”
Cười cười, hắn đem rượu đỏ bên trong ly cao cổ uống sạch, sau đó kéo cô, rời khỏi quầy rượu!
Thời điểm đi ngang qua bên cạnh A Khải, trong đôi mắt Dạ Huyền Phỉ, vẫn thoáng qua một tia khinh bỉ, một người đàn ông, nếu như yêu như vậy, yêu không có tôn nghiêm, vậy cũng không bằng không yêu, hoặc là nói, không bằng không nên sống trên thế giới này!
Hắn sẽ không xin xỏ tình yêu. . . . . . Tuyệt đối không! Cho dù thích người đang ở bên cạnh mình. . . . . .
“Dạ, biết không? Hắn đã hành động rồi!”
“. . . . . . Ai?”
“Giả bộ ngu cái gì? Anh còn không biết là ai sao? Đương nhiên là lão Đại chân chính của J! Hắc Long lần này không thông minh, xem ra hắn thật sự nổi giận!”
Đồng hồ đeo tay công nghệ tiên tiến nhất, mỗi ngày đều không ngừng phản hồi cho cô tin tức mới nhất, mà lúc này đây, lại có một tin tình báo mới!
“Ha, đó không phải là vừa đúng sao? Vừa lúc có kịch vui để xem, không phải là một việc chuyện tốt hay sao?”
“. . . . . . Xin anh, nếu như bị hắn tra được, là người của hắc K, như vậy không thể nói một hai câu đơn giản như vậy nữa! Có thể sẽ sống mái với nhau!”
Sau khi lên xe, Susan nhức đầu xoa đầu của mình, trong lòng một hồi căm tức, những chuyện bạo lực này, tựa hồ cũng chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết! Nếu như hai đại bang phái này sống mái với nhau, như vậy đoán chừng xong đời. . . . . . Đánh chính diện, tuyệt đối sẽ tử thương vô số!

“Mặc kệ đi, càng thêm một chuyện tốt, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hai hổ đánh nhau, tất có một bị thương! Tùy bọn họ đấu thế nào, chỉ cần chúng ta không tham dự vào thì OK rồi! Được rồi, cười một cái cho anh xem, anh thật sự không thích dáng vẻ em cau mày!”
“Tình huống này, rất khó bật cười!”
Sau khi xe chạy, Susan tiếp tục chuyên tâm phân tích tin tình báo, nhìn cô như vậy, Dạ Huyền Phỉ cũng không nhịn được lắc đầu!
Người phụ nữ này dường như vẫn luôn như vậy, trước kia chưa biết anh trai, trong thế giới của cô, cũng chỉ có những số liệu kia, không ngừng phân tích tình báo, đầu não quả thật không có tình cảm giống như máy tính!
Mà sau khi biết anh trai, trong thế giới của cô, có thêm anh trai, cũng không quản những thứ khác, cũng không có thêm một ví trí còn trống nào khác sao?
Ai ~~ thở dài a, ngửa mặt lên trời thở dài!
————————-
Thân thể Phong Thiên Dục, sau một tuần, bác sĩ xác định không có vấn đề gì, cũng có sự đảm bảo của bác sĩ, cho nên Hàn Bối Bối mới có thể đồng ý để cho hắn bắt đầu xuống giường đi lại!
Hơn nữa bữa tiệc lần trước Cát Văn Huệ nhắc tới, cũng đang được từ từ chuẩn bị!
Dĩ nhiên, mở par­ty không chỉ bởi vì hắn khỏe lại, chủ yếu là giới thiệu lại thân phận của Bối Bối, hơn nữa để cho mọi người hiểu được quan hệ của hai người!
Cát Văn Huệ nói không sai, trong công ty, thật ra vẫn có rất nhiều người thích Bối Bối! Những điều này hắn đều nhìn ra!
Hơn nữa xin lỗi, hắn là một người đàn ông có tham muốn giữ lấy tương đối mạnh, nếu là người phụ nữ của hắn, như vậy dĩ nhiên không cần thiết chia sẻ cho người khác, hơn nữa bất kể như thế nào, Bối Bối. . . . . . Không được, hắn không nhịn được, ánh mắt của người đàn ông khác nhìn cô!
Cô. . . . . . Là của hắn!
“Này này, Phong Thiên Dục! Cái người này sao không nghe lời? Không phải nói để cho anh nghỉ ngơi sao? Chuyện trang trí, giao cho em và Vương tẩu là tốt rồi!”

“Anh lại không có vấn đề gì, hiện tại bác sĩ không phải đã nói qua sao? Thân thể của anh không sao. Em không để cho anh nhúc nhích, thân thể của anh cũng sắp gỉ rồi!”
“Vậy cũng không cho phép, anh ngoan ngoãn ngốc ở một bên cho em, còn tới nữa, em sẽ không khách khí với anh!”
Party hôm nay chia làm hai tăng, tăng đầu diễn ra ở Phong gia, mọi người tận tình chơi đùa, rồi sau đó sau khi cơm nước no nê, mọi người sẽ tới KTV hoặc quán bar, tóm lại đã an bài tốt!
“Đừng như vậy, Bối Bối, em nói như vậy sẽ khiến anh cảm thấy bản thân anh rất rảnh rỗi, cảm thấy không biết phải làm sao, để cho anh giúp một tay đi!”
“Cũng không có gì cần giúp đỡ, chỉ là trang trí một chút thôi, anh đừng nhúng tay vào, anh đi nghỉ ngơi đi!”
“. . . . . . Bối Bối!”
“Ngoan, nghe em, nếu đi nghỉ sẽ có phần thưởng!”
“Phần thưởng gì?”
Mặc dù nhân viên trong công ty, đã lục đục chạy tới, hơn nữa trực tiếp tiến vào trong nhà, chào hỏi Phong Thiên Dục và Bối Bối, nhưng mà sau khi bọn họ gật đầu một cái, cũng không quá quan tâm!
Không có biện pháp, hai người kia gần đây ngọt ngào có chút ngấy, trong mắt họ, cũng chỉ có nhau mà thôi! Cho nên. . . . . . Hắc hắc, có một số việc có thể hiểu!
“Ừ. . . . . . nụ hôn của Hàn Bối Bối, có được hay không?”
“Woa ~~ nghe không tệ, nếu anh nói muốn, như vậy bây giờ anh phải ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế sa lon chứ?”
“Ừ hứ!”
“Tốt lắm, đến đây đi, cho em hôn!”
Hắn ôm hông của cô, trực tiếp ôm cô vào trong ngực mình, rồi sau đó để cho môi cô ấn lên mặt hắn một nụ hôn, hắn mới cam tâm tình nguyện rời đi!
Sau khi hắn xoay người, Hàn Bối Bối cố ý làm động tác muốn đạp cho hắn một cước, khiến cho cả đám người cười rối rít!

Nhưng mà cô không quan tâm. . . . . . Mà hắn không cần quay đầu lại, cũng hiểu chuyện gì xảy ra. . . . . . Vừa vặn, hắn cũng không quan tâm, cô cùng thế giới của hắn, cho tới bây giờ đều không để ý ánh mắt của người khác!
Hắn cũng sớm chuẩn bị xuống Địa ngục xong rồi, không phải sao? Huống chi. . . . . . Chỉ cần có cô ở nơi đó, như vậy liền tuyệt đối không phải là địa ngục!
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt, cũng càng thêm rực rỡ, càng thêm đẹp mắt. . . . . .
Trong góc, một người phụ nữ nào đó, bởi vì một màn ấm áp này, sắc mặt trở nên có chút dữ tợn! Quả đấm gắt gao nắm chặt, cơ hội. . . . . . Tới, chính là tối hôm nay rồi. . . . . . Tuyệt không bỏ qua!
Cùng hắn nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút hiệu quả rồi, mặc dù là lợi dụng một người đàn ông khác, nhưng mà chỉ cần có thể giữ chân Phong Thiên Dục, vậy thì bất kể như thế nào, chính là đáng giá! Là để cho cô cảm thấy thỏa mãn!
Phong, Phong, thật sự rất yêu cảm giác ở bên cạnh anh, cho nên tại sao có thể buông tay? Tại sao có thể để cho anh rời khỏi em? Tại sao có thể để cho chúng ta kết thúc?
Không, không phải vậy, giữa chúng ta, vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc, bắt đầu từ buổi tối hôm nay. . . . . Giữa chúng ta sẽ có thêm một khởi đầu mới!
Ánh mắt của cô, gắt gao tập trung vào hắn đang an tĩnh ngồi trên ghế sa lon, cả ánh mắt cùng khuôn mặt đều tràn đầy không thể rời bỏ. . . . . .
Rõ ràng, Hàn Bối Bối cũng rõ ràng cảm giác được cái gì, theo phản xạ xoay đầu lại nhìn một chút, ai cũng không thấy, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, tiếp tục suy nghĩ. . . . . .
Thật rất kỳ quái, mặc dù không cần quay đầu lại, cũng biết ánh mắt Dục, vẫn luôn bám theo cô!
Nhưng mà vì sao. . . . . . Vì sao cảm giác, ngoại trừ ánh mắt của Dục còn có một người, đang ngó chừng cô, cũng tựa hồ đang ngó chừng Dục. . . . . .
Mặc dù rất buồn bực, mặc dù rất khó hiểu, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là buổi tiệc hôm nay!
Đèn màu trong nhà cũng trong giây lát sáng lên, khi tất cả chuẩn bị xong xong, Hàn Bối Bối rốt cuộc hưng phấn nhảy tới bên người Phong Thiên Dục!
Mà hai người bọn họ lại là chủ nhân của bữa tiệc này, cho nên lúc mở màn, dĩ nhiên cũng phải là cô và hắn ra sân trước, hắn tức thời giới thiệu thân phận của Bối Bối, sau đó là quan hệ của hai người, mặc dù cũng rất nhiều người tiếc hận, nhưng có nhiều người tới chúc phúc hơn!
Dù sao Bối Bối đối với bọn họ mà nói, mặc dù đẹp, nhưng mà bọn họ cũng đều hiểu, người phụ nữ như cô bọn họ không với nổi, trên người cô có một cỗ khí chất cao quý, không phải ai muốn có, liền có thể có!
Đồng dạng, nếu là người phụ nữ của ông chủ, như vậy còn muốn tranh giành cái gì? Người sáng suốt, đương nhiên là vỗ tay chúc phúc rồi, tuyệt đối không có con đường thứ hai có thể lựa chọn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.