Đọc truyện Người Giám Hộ Ưu Tú – Chương 1
Edit: Hạ Tuyết Thiên
“Diêm Minh” là tập đoàn đứng hàng đầu trên thế giới, kinh doanh đủ các ngành các nghề, trong đó làm người ta biết đến nhiều nhất là họ kinh doanh lời nhất trên thế giới, mở ra trung tâm “Diêm hoàng điện”. Tuy nhiên muốn trở thành thành viên thì phải vượt qua cuộc khảo sát nghiêm ngặt. Không nghĩ tới là bán hàng dưới đủ hình thức lại làm cho họ trở nên giàu có, vì vậy lợi nhuận hàng năm hết sức cao, Diêm Minh chủ yếu thu nguồn vốn mà thôi.
Trừ việc biết một số điều trên, còn lại không một ai biết về nó.
Thật ra thì Diêm Minh chia làm 4 chi nhánh, trải rộng khắp nơi trên thế giới, phụ trách khống chế tổ chức ngầm các nước, cũng cùng Hắc bang giữ vững mật thiết liên lạc để củng cố thế lực.
Có kinh doanh thành công làm hậu thuẫn về kinh tế, hơn nữa có bối cảnh máu mặt, làm cho tiền tài khổng lồ của Diêm Minh những năm gần đây có tăng không giảm, càng làm cho hắc bạch hai nhà nể mặt ba phần.
Cây to thì đón gió, nên có khối người mơ ước cạnh tranh với Diêm Minh là dĩ nhiên, nhưng gần một nửa cũng chỉ dám nói không dám làm, hơn nữa người lãnh đạo Diêm Minh làm việc thần bí, muốn ám toán cũng không dễ dàng như vậy, cho nên đa số người tình nguyện đem thời gian để tranh giành kinh tế với kẻ ngang hàng tương đối thực tế hơn một chút.
Vẫn sẽ vài kẻ không dây thần kinh, nguyện ý lấy thân thử nghiệm, khiêu chiến thế lực Diêm Minh, tự mình xui xẻo còn chưa tính, lại còn liên lụy tới người khác, thảm hại thật.
Tương tự như hôm nay, vốn là tổng bộ Diêm minh luôn vắng vẻ lại vì phải dọn dẹp vài kẻ chập mạch mà xuất hiện một tốp người, chỉ thấy ngồi ở ghế trung tâm một người đàn ông, toàn thân tràn ngập hơi thở tà mị, khí thế vương giả, không khó đoán được hắn chính là tổng giám đốc đời thứ hai Diêm Minh – Diêm La.
Ngồi ở hai bên trái phải theo thứ tự là kẻ so với thiếu nữ còn đẹp hơn, anh ta lại còn để một bộ tóc dài đen nhánh Diêm tuấn – em hai, một người còn lại tiêu sái phi phàm Diêm Lệ – em gái út, cho dù cô để tóc dài nhưng người ta vẫn cảm giác giống như đàn ông. Hai người dáng ngoài quỷ dị, khí chất làm cho người ta nhìn sơ qua sẽ nhận lầm giới tính, nhưng bọn họ lơ đễnh, không chấp.
Đứng sau lưng Diêm La, còn có một cô nhi là không rõ lai lịch Diêm Vệ, anh đảm nhiệm bảo vệ tính mạng của tổng giám đốc, có thể nói khuôn mặt anh tuấn không có một tia cảm tình, khí chất có mấy phần tương tự giống Diêm La
Đại sảnh trừ vài kẻ vừa nêu trên, còn có ba đứa trẻ không biết tên đứng trên mặt thảm, phải nói là mặc người chém giết mới đúng, bởi vì bọn họ đều là cô nhi, ba mẹ đã chết trong vụ xử lý mấy kẻ tâm thần phân liệt.
hai trong số ba đứa trẻ ấy, có mặt giống nhau như đúc, vẻ mặt tinh quái chính là cô chị Hướng Dương Hi, một người có nụ cười rực rỡ là em trai Hướng Dương Diễm. cha mẹ hai người là người dưới trướng của Diêm Minh, ngày hôm qua cả hai vì bảo vệ Diêm Minh mà mất mạng, để lại hai chị em song sinh gần bảy tuổi không người nào chăm sóc, trách nhiệm này dĩ nhiên là rơi trên đầu Diêm Minh.
“Các vị, hôm nay đem mọi người triệu tập tới nơi này, chính là muốn dàn xếp mấy đứa trẻ đây. Có ai muốn nhận nuôi chúng thì mời. . . . . .” khuôn mặt và khí chất chuẩn, người đàn ông này có thể coi là sư gia mở miệng nói, làm phòng khách vồn yên tĩnh lại huyên náo ầm ĩ.
Hắn là Diêm Định Sinh, một trong tứ đường ” đường” Đường chủ, cũng là em trai Diêm La. Nói hắn coi như là sư gia, vì hắn trong ngoài đều nham hiểm không ai bằng, ngoài việc quản lí việc của phân bang,niềm yêu thích lớn nhất chính là hãm hại người ta đến sống chết không rõ ràng. Nói”sống chết không rõ ràng” , có thể là cắt đứt lưỡi để họ không nói chuyện được, cho dù là một đứa trẻ 7 tuổi, hắn cũng không bỏ qua.
“Hừ! Cha mẹ tôi vì Diêm Minh mà hy sinh mạng sống, hiện tại chị em chúng tôi lại phải chờ người khác nhận nuôi, thật không công bằng!” Ngắt lời Diêm Định Sinh là cô gái bé nhỏ xinh đẹp 7 tuổi Hướng Dương Hi.
“A? Vậy cháu có ý kiến gì?” Diêm Định Sinh mặc dù trong lòng rủa nhóc gần chết, ngoài mặt cười hì hì hỏi ngược lại.
“Chúng tôi muốn tự mình chọn!” Hướng Dương Hi đắc ý tuyên bố.
“À. . . . . . Không thành vấn đề, trừ chú ra, còn lại ai cũng có thể chọn đó!” Diêm Định Sinh cười hòa ái dễ gần . So với trò chơi căt lưỡi, thì bây giờ hắn càng muốn biết ai sẽ xui xẻo nhận mấy tên tiểu quỹ này đây.
“Có thật không? Vậy cháu muốn chọn hắn!” tay nhỏ bé của Hướng Dương Hi chỉ vào một người, đó chính là người ngồi bên cạnh Diêm La – Diêm Tuấn.
“A?” Diêm Định Sinh nhìn về phía kẻ xui xẻo bị chỉ định. Hắn ta gương mặt vẫn không biểu tình. . . . . .
“Không sao.” Diêm Tuấn khóe miệng hơi mỉm, coi như là đồng ý sự chỉ điểm của cô gái.
“Vậy bé trai này thì sao?” Diêm Định Sinh quay đầu nhìn Hướng Dương Diễm, tò mò hắn sẽ chỉ vào kẻ nào, nhưng mà hắn không kioj chỉ ai cả, đã bị chị hắn chỉ “giúp” luôn.
“cháu chọn chú kia, còn em cháu thì chọn cô kia!” Hướng Dương Hi chỉ cô gái một bên.
“Tại sao?” Thằng bé trai vẫn có nghi vấn .
“Bởi vì bọn họ cũng là sanh đôi, chị chọn người anh trai, em chọn người em gái, về sau chúng ta có thể sinh rất nhiều cặp sanh đôi đấy!” Hướng Dương Hi ân cần dạy bảo em trai, câu chuyện này làm cho toàn bộ người bên cạnh mắt choáng váng.
Tiểu quỷ này hóa ra là đang chọn “giống” sao? Còn nữa, bé gái này nhìn chỗ nào mà bảo bọn Diêm Tuấn là anh em song sinh?
Mọi người khó hiểu nhìn cô gái nhỏ đang tràn đầy tự tin , chỉ thấy bé trai bên người cô khờ dại cười với Diêm Lệ, tất nhiên là hoàn toàn đồng ý lời dạy của chị mình.
Ai! Thôi! Nếu như lý do điên rồ này có kẻ tin tưởng thì cần gì phảilàm sáng tỏ đây?
“Ợ. . . . . . ý của cháu là. . . . . .” bọ dạng Diêm Định Sinh rõ ràng là chờ xem kịch vui, cười hì hì hỏi Diêm Lệ.
“Tùy ý đi!” Diêm Lệ nhún nhún vai, đồng ý nhận thức nuôi bé trai cười đến rất lóe sáng.
“Vậy thì có thể nói là song hỷ lâm môn nhá! Ha ha!” Diêm Định Sinh cười vui vẻ, ánh mắt nham hiểm của hắn xoay tròn khắp cả phòng, cuối cùng nhìn đứa trẻ còn lại, “Ơ kìa! Đây là rắc rối rồi!”
Bị hắn. . . . . . Không, phải nói là bị mọi người nhìn chằm chằm chính là cô gái nhỏ khóc sụt sùi, nước mắt trong suốt không ngừng rơi trên má đỏ ửng, làm mọi người cảm thấy trìu mến, sao lại là một rắc rối nhỉ?
“Chúng ta cần gì phải nuôi nấng con của kẻ phản bội? Để cho nó tự sanh tự diệt cho rồi!” Trong thính đường lại bắt đầu ầm ĩ , tất cả đều là bởi vì thân phận của cô gái mồ côi──con một kẻ phản đồ.
Tại cha cô phản bội khiến Diêm Minh mất đi nhiều thủ hạ tin cậy, lại làm cho hai chị em Hướng Dương Hi mất cha mẹ.
Dù sao đi nữa thì Diêm Minh cần gì phải xử lý việc này , nhưng Diêm Định Sinh lại mang bé đến đây, nguyên nhân còn không phải là bởi vì tên kia lại muốn quấy phá sao. Cô bé này có lẽ là một rắc rối, nhưng đối với người kia mà nói có lẽ không phải vậy. . . . . .
“Ta muốn cháu bé ấy!” giọng nói lạnh lùng trầm ổn từ trong miệng Diêm La truyền ra.
Không biết do hắn ít nói, hay là bởi vì lời hắn nói ra, tóm lại, trong đại sảnh bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một chiếc kim rơi xuống cũng nghe thấy được.
“Tại sao? ! Như vậy quá nguy hiểm!” Rốt cục có người nhắm mắt gây cản trở, nói ra nghi ngờ của nhiều tại đây.
Đúng vậy! Kẻ ngốc nào muốn nuôi dưỡng con gái của phản đồ? Tuy tổng giám đốc không cần những kẻ ngu ngốc, nhưng nuôi hổ không thể không đề phòng!
“Nếu như một cô bé sáu tuổi cũng có thể uy hiếp ta, vậy các cậu cũng nên chuẩn bị đổi chủ đi?” Diêm La lạnh lùng ném ra một câu nói, lập tức chặn lại mọi chất vấn.
Mà quyết định của hắn cũng làm cho Diêm Vệ không mở miệng không được: “Như vậy về sau tôi sẽ bảo vệ bé ấy.” Nói là bảo vệ, nhưng thật ra là đề phòng tương lai cô sẽ gây bất lợi đối với Diêm La.
“Không, ta nhận nuôi là được.” Diêm La mặt không chút thay đổi, khoát khoát tay, lại hỏi.”Cậu không phải là cũng có một nhóc tì cần xử lý sao? Nghe nói là sinh viên năm hai?”
“Đúng vậy.” Nói đến cô gái mới vừa nhận nuôi, trong mắt Diêm Vệ từ trước đến nay luôn lạnh lùng, lại xuất hiện một đạo ánh sáng kỳ dị.
“Oa! Ngay cả sát thủ cũng nuôi trẻ, thế giới này thật sự thay đổi rồi!” Quang minh chính đại nghe lén Diêm Định Sinh gặp chuyện lạ, oa oa kêu to.
Một lần “truyền thanh” của hắn làm mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra là các nhân vật tai to mặt lớn đang lưu hành mốt “Nuôi trẻ con” đây mà!
Tâm hồn cô
Hòa tan lâu dài băng giá trong lòng của hắn
Xa lạ ấm áp tràn ngập suy nghĩ trong lòng. . . . . .
“Ô. . . . . . Ô. . . . . .”
Tiếng cô gái khóc khẽ phá tan sự yên lặng trong nghĩa trang, nhanh chóng bị tiếng huyên náo lấp đi.
Rất rõ ràng, nơi này đang cử hành một cuộc tang lễ, vốn nên trang nghiêm túc mục , nhưng mà trừ cô gái ra, những kẻ khác lại nói chuyện với nhau rôm rả.
“Trời ạ! Không nghĩ Tử Yên cứ như vậy mà đi, để lại cô con gái một người đơn côi, thật đúng là đáng thương. . . . . .” |
“Đúng vậy! Nếu không phải là mấy năm trước vợ ông ta không biết tại sao rời nhà trốn đi, thì hiện tại nhỏ này còn có người mẹ để dựa rồi không!”
“Ơ! Vậy vợ ông ta tại sao đột nhiên rời đi? Hỏi Tử Yên thì ông ta không nói. . . . . .” Biểu tình của kẻ nói lời này không giống quan tâm, mà giống đang tám chuyện.
“Ây trời! Chuyện đó liên quan gì, quan trọng nhất bây giờ là làm như thế nào để nuôi nấng cô bé kia?” Một người chỉ vào cô gái khóc thút thít ôm lấy bia mộ.
Lời này vừa nói ra, làm cho khung cảnh nhất thời lạnh xuống.
“Tôi thì không được! Mặc dù tôi là bác ruột của cháu ấy, nhưng nhà tôi không thể nuôi thêm một đứa bé nữa!” Lập tức nói lên là một người đàn bà.
Bà ta là bác ruột của cô bé, là người hết sức khôn khéo mưu mô, khôn khéo đến mức có thể đem toàn bộ tài sản của chồng đặt dưới danh nghĩa của mình, cho đứa con duy nhất đi học tại trường học tư nhân với học phí cao ngất ngưỡng, ở trong biệt thự, chạy Mercedes-Benz, chung quanh lại nói mình hoàn cảnh nghèo khó, chính là muốn họ hàng khỏi tới cửa vay tiền.
Cho nên, khi bà không đồng ý nhận nuôi cô gái, họ hàng cũng có một chút hiềm khích, vì giữ hòa khí nên mọi người đem lực chú ý đặt trên người Bác hai của cô bé.
“Nhìn tôi làm gì? Ban đầu Tử Yên trị bệnh bằng hoá chất, tôi đã cho hắn mượn tiền! Hiện tại hắn đã chết, món nợ coi như xóa bỏ, nhưng muốn tôi nhận nuôi con gái hắn, tôi không làm được!”
Người đàn ông trung niên giải thích, nhận được sự đồng tình của vợ mình, hai vợ chồng lập tức đẩy rắc rối này cho người khác.
“Ồ! Chị dâu có một đứa con cũng nuôi nấng khổ cực như vậy, huống chi chúng ta có hai đứa trẻ! Nếu như vậy, không bằng để cho chú út nhận nuôi đi, chú út lại không có gánh nặng gia đình mà. . . . . .”
Chỉ thấy người đàn ông kia vội vàng lắc đầu từ chối: “tôi cũng không nuôi được! Thân tôi còn chưa lo nổi, lấy cái gì nuôi cháu nó?”
Những người liên can bắt đầu mi một lời, ta một câu đùn đẩy trách nhiệm, mặc dù bọn họ có quan hệ thân thích với người đã khuất kia, nhưng không ai không muốn rước lấy rắc rối cho mình, dĩ nhiên là đẩy sạch sẽ trơn bóng .
Đang lúc mọi người giằng co thì đột nhiên, giọng nam lạnh như băng truyền đến, làm đông lại không khí của hiện trường lúc bấy giờ, mọi người không khỏi tò mò nhìn về phía đấy.
“Để cho tôi tới nhận nuôi cháu!” môi mỏng lần nữa mở ra.
Gã mặt mũi tương đối anh tuấn, giọng nói cũng hết sức khách khí lễ độ, nhưng cả người tản ra hơi thở âm trầm, làm cho mọi người không khỏi một hồi lạnh run.
“Cậu. . . . . . Cậu là ai a?” Bác cả của cô bé lúng ta lúng túng nghi vấn. Mặc dù âm thầm may mắn có người chịu nhận “Phiền toái” kia, nhưng cũng phải lên tiếng hỏi lai lịch của hắn mới là trách nhiệm của người làm chú làm bác chứ!
“Bạn của Tử Yên, Diêm Vệ.” Nam tử trả lời mặc dù rất khách khí, nhưng không mấy thân thiết, dọa mọi người liên tiếp cười khan, không dám hỏi nữa.
“À. . . . . . thì ra là bạn của Tử Yên. . . . . . Vậy thì chúng ta an tâm. . . . . .” Họ hàng máu mủ hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là sợ hãi.
Diêm Vệ? Diêm Vệ là ai?
Một nhóm người mi nhìn ta, ta nhìn mi, trong mắt tràn đầy nghi ngờ đối với người áo đen này, nhưng cũng không dám lên tiếng dị nghị.
Mặc dù không rõ lai lịch người đàn ông trước mặt, nhưng nhìn mặt thế kia cũng biết là người không dễ chọc, đừng nói là đối nghịch với hắn.
Dù sao có người nguyện ý nhận nuôi là tốt rồi, về phần hắn có hay không chăm sóc đúa cháu kia. . . . . . Sẽ chờ thời gian khác nói thì tốt hơn.
“Các vị đồng ý như thế sao?” trên mặt Diêm Vệ thoáng qua một tia khinh thường.
“À. . . . . . Đúng vậy, đúng vậy!”
Mọi người liền vội vàng gật đầu như băm tỏi, giống như là sợ hắn đổi ý, lập tức chỉ hướng thân thể gần Mộ Bia.
“Cháu là con gái Tử Yên!”
Diêm Vệ đi về phía trước, bóng dáng cao lớn che phủ lên cô gái một bóng râm lớn, khiến tiếng khóc lóc thoáng dừng lại.
Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ bất ngờ chống lại cặp mắt sắc bén.
“Chú đã đến. . . . . .” Hiển nhiên cô gái biết hắn.
Hai người nhìn nhau một lúc, thời gian giống như dừng lại, cho đến khi Diêm Vệ vươn tay, thanh âm cũng ôn nhu, “cháu đồng ý cùng sống với chú không?”
cặp mắt cô gái ngừng rơi lệ, ngưng mắt nhìn hắn, lại nhìn bàn tay to lớn trước mặt, sau giây sau,cô đem tay của mình nhẹ nhàng đặt lên. . . . . .
Lúc sáng sớm, Diệp Nhi Linh mở mắt, nhìn trần nhà mà sững sờ .
Chỉ chớp mắt, cô ở cùng Diêm Vệ đã hơn ba tháng.
Diêm Vệ là bạn của cha cô, cô gặp hắn tại bệnh viện mấy lần, cũng biết hắn thay cha cô trả toàn bộ nợ nần. Trong lòng của cô đối với hành tung thần bí hắn dĩ nhiên là tràn đầy cảm kích cùng sùng bái, cho nên lúc ban đầu, hắn muốn mang cô đi đâu, ngay cả một tia do dự cô cũng không có.
Cùng hắn sinh hoạt mấy ngày nay, luôn tự tại thõa mái, hắn giống như người anh cả che chở bao bọc lấy cô, thậm chí vui lòng cho cô biết thân phận sát thủ của hắn.
Cô hiểu được đó là một loại tín nhiệm ── đối với hắn mà nói là tín nhiệm khó có được, cho nên hắn rất quý trọng.
Khi cô lâm vào tình trạng khủng hoảng nhất, hắn đã vươn tay giúp cô, cho cô một cuộc sống tốt đẹp. Mà mình chỉ là một tên học sinh trung học bình thường, không thể làm gì to lớn cho hắn được. Cho nên, cô ít nhất phải để cho hắn sau khi về đến nhà có thể có được sự nghỉ ngơi chân chính, tuyệt đối không thể làm hắn phiền phức điều gì.
“Linh ──”
Đồng hồ báo thức mà tối hôm qua cài đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Nhi Linh , cô bước xuống giường, rửa mặt vệ sinh cá nhân, sau đó đến phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người.
Phụ trách ăn uống của Diêm Vệ do cô kiên trì mới được, lúc trước cô tưởng rằng cuộc sống sát thủ rất cực khổ, muốn ăn cơm vào thời gian nhất định là chuyện không thể nào.
Không nghĩ tới thói quen cuộc sống của anh vượt quá tưởng tượng của cô, bất luận là đi ngủ trễ, thì hôm sau anh vẫn có phương pháp rời giường để cùng cô ăn bữa sáng.
Trừ lần đó ra, anh mỗi ngày đều về đến nhà vào lúc chập tối, sau đó cùng nhau ăn cơm tối, thỉnh thoảng hỏi thăm cô về tình hình học ở trường, tự nhiên nhận mình là người giám hộ.
Thật ra mà nói, thấy một”Sát thủ” làm việc và nghỉ ngơi bình thường như vậy, đúng là làm người ta khó có thể tin, nhưng việc này lại làm cô cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù bọn họ hầu như chỉ có lúc ăn cơm mới nhìn mặt nhau lâu lâu, nhưng thái độ tự nhiên nhẹ nhõm của anh khiến cô cảm thấy bớt dị nghị, cô thậm chí cảm thấy cùng anh gặp mặt, nói chuyện phiếm là thời gian vui nhất trong ngày.
Chẳng qua, cô rất ít thấy anh cười, đây là chỗ mà cô cảm thấy tiếc nuối nhất. Anh đẹp như vậy, cười lên sẽ đẹp hơn chứ. . . . . .
“Trời ạ! Suy nghĩ lung tung làm gì nữa. . . . . .” Diệp Nhi Linh tự cốc đầu mình, vì ý tưởng kia cảm thấy rất buồn cười.
“Sáng sớm muốn tự làm khổ mình không tốt đâu!”
giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau, đương nhiên là Diêm Vệ.
Như thường ngày, một thân mang áo đen quần đen, anh không phải mới rời giường còn buồn ngủ, thấy mái tóc đen bóng ẩm ướt là biết anh mới tắm xong.
Diệp Nhi Linh vẫn hay tò mò về tủ quần áo của anh, có phải tất cả đều đen thui không, bởi vì cô chưa từng thấy anh mặc bộ đồ màu khác nào lên người cả.
Tuy là sát thủ, cũng không nên đem mình làm cho u ám thế chứ? Còn có, mái tóc ướt dầm dề thế cũng không được sấy khô, rõ là. . . . . .
“Chú sao không sấy tóc đi?” Diệp Nhi Linh cau mày nhìn anh, cảm thấy rất bất mãn.
“Không có gì.” Vẻ mặt vô vị, anh nhún nhún vai.
“Sao lại không có gì? Tắm xong thì tóc nhất định phải sấy khô! Nếu không về già sẽ bị đau nửa đầu đó!” Diệp Nhi Linh nhăn chặt đôi lông mày nhỏ nhắn, có chút căm tức.
Thân thể của mình cũng không chiếu cố tốt, rõ là. . . . . .phù!
Cô thở dài một cái, đến phòng để quần áo, cầm tấm khăn tắm để lên vai anh, thận trọng nói: “Lau khô đi. Nếu không sẽ bị cảm đấy.”
Anh không nói gì, lấy khăn tắm mở ra, trùm trên tóc, sau đó chậm rãi lau nhẹ.
Nhìn anh “Nghe lời” như vậy, Diệp Nhi Linh mới an tâm trở về phòng bếp để dọn ra bữa ăn sáng, không chút để ý đến tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt của anh.
Sau giờ học, Lý Quân Nghi lập tức vọt tới bên cạnh Diệp Nhi Linh, lắc tay cô, bộ dạng hết sức phấn chấn.
“Nhi Linh, sau khi kết thúc kì thi, chúng ta cuồng hoan được không?”
“Cuồng hoan?” Diệp Nhi Linh nhẹ nhíu mày, nhìn người bạn tối đang hưng phấn.”Cuồng hoan”, là từ để cho sinh viên năm hai nói ra ư?
“Trời ạ! Thứ cuồng hoan mà tớ nói chính là. . . . . .”
“Đừng lắc nữa! Lý Quân Nghi! Xương của Nhi linh cũng sắp bị bà mập như cậu lay đến chuẩn bị giải tán hết rồi đấy!” Thô két giọng nam từ sau lưng hai cô gái vang lên, lời nói đùa cợt tức thành công làm lực chú ý của hai cô tản ra.
“Bà mập ư? ! Cậu có thấy bà mập nào giống người xinh đẹp như tớ chưa?” Lý Quân Nghi trừng mắt.
Người kia chính là bạn cùng lớp – Giang Quân Ngạn, khuôn mặt được cộng thêm tư chất nổi trội, thân phận đáng kể, làm cậu ta từ khi nhập học đã trở thành nhân vật máu mặt, trước mặt mọi người cậu luôn là duy trì hình tượng tao nhã lễ độ, chỉ khi đối mặt với Lý Quân Nghi thì lúc nào cũng sắc bén.
“Hừ! Mấy từ này mà cậu cũng nói được, nói vậy ở nhà cậu chắc không mua gương rồi!”
“Nhà cậu mới không có gương á! Không! căn bản cậu là người có mắt không tròng! đại mỹ nhân đứng ở trước mặt cậu, lại trở thành bà mập, tớ nghĩ cậu nên đo thị lực đi!” Lý Quân Nghi giận đến cắn răng nghiến lợi, không cam lòng yếu thế đáp trả mấy câu.
“A! Hạ nhân thị lực cực kì tốt, làm phiền ngài phí tâm. Ngược lại, đề nghị ngài đi về mua gương, để tránh lần sau nói năng loạn xạ, làm trò cười cho người trong nghề” Giang Quân Ngạn có vẻ rất rỗi rãnh.
Lại làm cho sắc mặt Lý Quân Nghi càng thêm xanh mét.
Hai người ‘mày tới tao đi’, không ai nhường ai, Diệp Nhi Linh ngồi một bên xem cuộc chiến cũng không nói chen nửa câu nào, đang lo lắng có nên hay không cản lại, thì một người con trai gọi cô.
“Nhi Linh, bọn họ lại bắt đầu nữa à?” Nói chuyện là Triệu Lợi, nếu Giang Quân Ngạn làn da trắng noãn thư sinh, thì cậu này có màu da ngăm ngăm, có vẻ tục tằng nhiều, mà thành thích của cậu ta lúc nào cũng cầm cờ đi trước, biểu hiện hết sức xuất sắc.
“Ừ! Tớ hoàn toàn không muốn tham gia, đang định trở về chỗ ngồi.” Diệp Nhi Linh cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Ừ!” Triệu Lợi gật đầu một cái, cũng tính toán trở lại chỗ ngồi của mình.
“Không cho phép đi!”
Hai kẻ kia trăm miệng một lời gọi lại bọn đang định chuồn kia.
“A. . . . . . Các cậu xong rồi ư?” Triệu Lợi giả bộ lễ độ hỏi thăm hai kẻ mặt đỏ tía tai kia.
“Hừ!”
Hai người bị tức giận hừ một tiếng, coi như tranh chấp vừa rồi kết thúc.
“Tớ không thèm so đo với kẻ mắt nhỏ này!” Lý Quân Nghi làm mặt quỷ với Giang Quân Ngạn, lại lôi kéo tay Diệp Nhi Linh tiếp tục lắc, “Có được không vậy! Thi xong cuồng hoan cũng đúng mà!”
“Cậu tính toán『 cuồng hoan』thế nào đây?” Diệp Nhi Linh cảm giác khốn hoặc. Sinh viên năm hai có thể cuồng hoan thế nào?
“Ngày cuối cùng thi xong! Chúng ta sẽ đi ăn cơm! Rồi đi hát, các cậu thấy được không?”
“Tốt thì tốt, nhưng rất nhàm chán.” Giang Quân Ngạn rõ ràng là cố ý khiêu khích, quả nhiên chọc cho Lý Quân Nghi khó chịu, hé ra cái miệng nhỏ nhắn trề môi.
“Cậu. . . . . . Hừ! Nếu nhàm chán thì đừng tới!”
“Tôi sao có thể không đi được? Lỡ Nhi Linh và Triệu Lợi nhàm chán đến ngủ thiếp đi, ai biết cô có thể hay không. . . . . .”
“Tôi sẽ không như thế nào hả? Cậu nói đi!” Lý Quân nghi tức giận tới mức giơ chân.
“Tôi làm sao biết được chứ? Cho nên mới phải đi theo phải nhìn!” Giang Quân Ngạn đáp lời ngay.
“Ghê tởm! Các cậu nhìn đi! Cậu ta lại bắt nạt tớ kìa!” Lý Quân Nghi nói không lại, liền than oán với người bên cạnh.
Triệu Lợi làm như không nghe thấy, thẳng quyết định, “Vậy thì quyết định ngày đó thi xong đi ăn cơm rồi ca hát là được”
“Ơ. . . . . . Nhưng tớ còn phải về nhà làm cơm tối! Không thể ở đó quá lâu!” Diệp Nhi Linh nói. Kể từ khi cô cùng Diêm Vệ sống cùng nhau, trừ khi đi học, cô đều ở trong nhà, không ra ngoài nửa bước! Nếu như cô không có về nhà làm bữa ăn tối, không biết hắn có thể tự lo liệu cho mình không. . . . . .
“Nhưng chỉ một bữa cơm thôi mà! Chú cậu là người lớn như thế rồi, sẽ tự mình giải quyết được!” Lý Quân Nghi cau mày.
“Không được đâu!” Diệp Nhi Linh lắc đầu một cái, kiên trì phải về nhà làm cơm tối. Lời nói như thế không sai, nhưng
Cô không muốn để Diêm Vệ một mình ăn cơm, ai biết chú ấy có bỏ bữa hay không chứ?
“Oh! Thật đáng ghét!”
“Ha ha! Ai bảo cô mị lực không bằng người giám hộ của cậu ấy nha!” Giang Quân Ngạn không sợ chết trêu cợt Lý Quân Nghi.
Không nghĩ rằng Lý Quân Nghi cũng thuận thế nhận lấy, “Ô oa! Nhi Linh có sắc quên bạn kìa!”
“Trời ạ! Đừng nói lung tung nữa! Hắn là chú của tớ đấy!” Diệp Nhi Linh sắc mặt hồng thấu, lắc đầu phủ nhận. Vì sao lại đỏ mặt, chuyện này thì không ai biết, tóm lại cái đề tài này làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Đúng rồi! Làm sao có thể? Hai cậu đừng nói lung tung .” Trầm mặc thật lâu Triệu Lợi đột nhiên mở miệng giúp, mặc dù khẩu khí rất lơ đãng, lại có chút lộ ra không vui.
“Nhưng người giám hộ của Nhi Linh lại kém chúng ta không mấy tuổi, không phải sao? Nhi Linh nếu thích hắn cũng không kỳ quái! Dù sao không có quan hệ máu mủ mà!” Lý Quân Nghi phản bác.
Một phen nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Nhi Linh lại càng hồng thêm, mà ngồi bên không can hệ Triệu Lợi thần sắc không khỏi căng thẳng.
Giang Quân Ngạn nhìn hai người kia một tý, sau đó khoát khoát tay kết thúc đề tài, “Được rồi! Đề tài xa quá rồi đấy, trước hết tạm định vậy đi!” Dứt lời, hắn trở về chỗ ngồi của mình, để lại ba người không thể không tản ra.
“Này! Người anh em, cậu có phải thích Nhi Linh phải không?” Giang Quân Ngạn cười nhìn vẻ mặt buồn buồn không vui của bạn, giọng nói có chút hài hước.
“Chớ nói lung tung! Tớ không có. . . . . .” gương mặt Triệu Lợi đỏ lên, ai chẳng biết là không đánh đã khai.
“Nếu coi tớ làm anh em thì đừng gạt tớ, tớ sẽ không nói cho ai!”
“Cậu nói những điều này có ý gì?”
“Không có gì đâu! Chẳng qua là cảm thấy đời người thật ngắn, mà thời gian là sinh viên lại càng ngắn hơn. Chẳng lẽ cậu mang theo buồn bực mà tốt nghiệp à?”
“Nếu không thì có thể làm gì? Lỡ nói ra, lỡ cơ hội làm bạn cũng không được , vậy thà cư như bây giờ cũng tốt.” gương mặt Triệu Lợi không thể làm gì, hoàn toàn không giống thường ngày đắc ý và phấn chấn.
“Ha ha! Đây chính là điển hình của người đang yêu mà!” Giang Quân Ngạn khóe miệng nhạo báng.
“Này! Cậu dám cười tớ! Chính cậu cũng thầm mến Lý Quân Nghi mà!” Triệu Lợi không cam lòng yếu thế phản kích lại.
“Đúng vậy! Nhưng tớ rất nghiêm túc cùng cô ấy bồi dưỡng tình cảm nè!” gương mặt Giang Quân Ngạn toát ra đắc chí vừa lòng.
“Bồi dưỡng tình cảm? Tớ chẳng thấy như vậy?” Triệu Lợi nghi ngờ hỏi. Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt thì cãi nhau, nuôi dưỡng tình cảm cái khỉ gì?
“Không phải cậu nhìu thấu rồi ư? Toàn trường cũng biết hết rồi mà!”
“Này! Ý cậu nói tớ chậm thông tin hả? Cần ăn đòn không?” Triệu Lợi giơ giơ hai quả đấm trước mắt tên kia, vẻ mặt đe dọa.
Giang Quân Ngạn rất biết thời, lập tức nói sang chuyện khác, “Được rồi! đừng nhắc chuyện của tớ nữa. Cậu thật không muốn nói cho Nhi Linh biết ư?”
Triệu Lợi nghe vậy, mặt quả nhiên như đưa đám.”Muốn nói thế nào? Lỡ làm hỏng thì sao bây giờ?”
“Phải đợi đến không khí nồng cháy, ánh đèn sáng dịu!”
“Không khí nồng cháy, ánh đèn sáng dịu?”
“Dù sao thì còn lâu mới tốt nghiệp, từ từ bồi dưỡng tình cảm đi! Ví dụ như thường xuyên hẹn cô ấy đi chơi, nếu đột ngột nói với cô ấy, chỉ sợ cô sẽ bị dọa chạy mất dép!”
“Nhưng. . . . . . Cậu cũng thấy đấy, cô làm cái gì cũng lo lắng cho người đàn ông ở nhà kia đầu tiên, có thể hẹn hò được ư?”
“Ừ. . . . . .. . . . . .” Giang Quân Ngạn nhẹ nhíu mày, đột nhiên vỗ đùi một cái, “Đúng rồi! Hẹn hò sẽ bị từ chối, vậy thì tạo cơ hội nhỏ đi!”
“Cơ hội nhỏ?”
“Mệt quá. Không sao, sắp đến thời gian nghỉ trưa rồi, tớ sẽ cố giúp cậu!” Giang Quân Ngạn trừng mắt nhìn cậu bạn, rất có lòng tin.
“Ừ. . . . . .” Triệu Lợi nhìn bóng lưng kia, trong đầu có rất nhiều dấu chấm hỏi.