Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 75: Hoàng Hôn Khuất Bóng Đợi Đêm Tan 7


Bạn đang đọc Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính – Chương 75: Hoàng Hôn Khuất Bóng Đợi Đêm Tan 7


Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hôm nay Thụy Ngữ Các lại trở nên chật như nêm cối, các đệ tử chen chúc nhau muốn tiến vào bên trong.
“Ta đã xếp hàng từ đêm qua nhưng không ngờ rằng nay vẫn không vào được.” Một đệ tử thở dài, “Thiên nhân của Ngũ Tông Sơn, ái đồ của Vô Nhất Tiên Tôn, có lẽ ta cũng không thấy được.”
“Nghe nói mấy ngày trước Văn Uyên Tiên Tôn và đệ tử Thanh Phong lại đến Dạ Vực tìm Dạ Mị cho các đệ tử luyện tay, thật đúng là tùy hứng.”
“Ngươi thì biết cái gì, Văn Uyên Tiên Tôn vốn đã muốn quyết chiến với Dạ Mị từ lâu rồi.

Nhưng từ đợt càn quét lần trước, bọn chúng lại rúc càng sâu về Dạ Vực, sống chết không chịu ra.

Văn Uyên Tiên Tôn là đang ép bọn cầm đầu Dạ Mị phải ló ra, một lưới bắt hết.”
“Ầy, Dạ Mị chúng cũng thật là đáng thương.

Vốn tưởng rằng Vô Nhất Tiên Tôn đi rồi, ai ngờ ái đồ của ngài càng hung hăng hơn, đến đường sống cũng không để lại một cái.”
“Nói tới việc này, bên ngoài truyền nhau chuyện Văn Uyên Tiên Tôn hạ sát Vô Nhất Tiên Tôn, liệu có phải là thật không?”
“Nói bậy!” Mấy đệ tử lập tức bác bỏ.
“Hai người họ cực kỳ thân mật, năm đó Vô Nhất Tiên Tôn vì nắn thực thể cho Văn Uyên Tiên Tôn mà thiếu ân tình khắp nơi, trên Tiên Vực có ai mà không biết, có ai còn không hiểu?”
“Còn nữa, từ khi Văn Uyên Tiên Tôn tiếp quản Thanh Phong, liền đổi Tùng Đường thành Niệm Vi Đường, còn chưa đủ chứng minh tình cảm sâu nặng của họ sao?”
“Vả lại, nếu Văn Uyên Tiên Tôn thật sự hại Vô Nhất Tiên Tôn người, làm sao tông chủ có thể để ngài trở thành tông chủ tiếp theo của Ngũ Tông Sơn chứ?”
“Mấy người các ngươi chỉ nghe được một phần thôi.

Bên ngoài đồn đãi chính là, Vô Nhất Tiên Tôn bị Dạ Mị làm hại, trên người có ác chủng không thể giải trừ.


Sau khi ngài để lại truyền thừa cho ái đồ, liền tự mình kết liễu.

Đây là Tề Bạch Nguyệt cái gì cũng biết nói đấy, chắc chắn là thật.”
“Nhưng quả thật Vô Nhất Tiên Tôn rất biết nhìn người, bồi dưỡng ra Văn Uyên Tiên Tôn, có thể coi là tạo phúc cho Tiên Vực.”
“Ta thấy Văn Uyên Tiên Tôn ác hơn Vô Nhất Tiên Tôn nhiều.” Một đệ tử áo xanh mặt đầy đau khổ, “Các ngươi là không biết chứ, từ khi Văn Uyên Tiên Tôn trở thành phong chủ, đệ tử Thanh Phong chúng ta không còn rảnh rỗi được chút nào nữa, tu luyện không dám nghỉ ngơi.

Còn gặp bình cảnh ấy à, Vô Nhất Tiên Tôn nhất định sẽ cho chúng ta ra ngoài dạo chơi, còn Văn Uyên Tiên Tôn trực tiếp kéo một đám vào Dạ Vực đồ sát Dạ Mị, Dạ Mị không dám ra thì đi tìm yêu thú.

Đến nỗi những yêu thú kia vừa thấy áo xanh là vắt chân lên cổ chạy, chạy còn nhanh hơn cả ta ngự khí.”
“Nghiêm sư xuất cao đồ, hiện tại thực lực của Thanh Phong các ngươi là mạnh nhất trong các phong còn gì.

Tất cả đệ tử mới tới ai chả muốn vào Thanh Phong.” Một đệ tử áo vàng trong giọng nói đều là hâm mộ, “Nghe nói tu vi Văn Uyên Tiên Tôn bây giờ đã đứng đầu Ngũ Tông Sơn, ngay cả tông chủ cũng không bằng!”
“Chờ Văn Uyên Tiên Tôn thành tông chủ rồi là các ngươi có thể trải nghiệm cảm giác dầu sôi lửa bỏng của chúng ta nha.” Đệ tử áo xanh cười khổ, “Ta thấy không bao lâu nữa đâu.”
“Lại nói, thủ đồ của Vô Nhất Tiên Tôn, Quân Dật Nhiên ấy.

Hình như lâu rồi cũng không rời núi, Quân gia cũng yên tĩnh kỳ lạ.”
“Từ sau khi Vô Nhất Tiên Tôn chết, Quân gia đã im hơi lặng tiếng rồi.

Các chi nhánh Tụ Bảo Các cũng trao đổi bảo vật và bán tống bán tháo nhiều thứ, không biết đang suy tính chuyện gì.”
Một đám đệ tử tụ lại bàn tán rôm rả, bỗng nghe một tiếng hô dài, “Văn Uyên Tiên Tôn đổi chỗ giảng dạy!”
“Ở đâu thế?” Lập tức có mấy tiếng hỏi thăm.
“Nghe nói là ở trước ngoại điện, nơi đó rộng rãi!”
Các đệ tử lại ùa ra như ong vỡ tổ chạy về phía ngoại điện, trước Thụy Ngữ Các chẳng mấy chốc đã vắng vẻ.
Một nam nhân vận y phục đỏ cùng đạo lữ sóng vai, hài lòng cười với nhau rồi bước vào Thụy Ngữ Các.

“Sư huynh, sư huynh chờ ta với!”
Một đôi sư huynh đệ cũng vội vã chạy tới, bên hông là túi thơm Thùy Vân Hoa đong đưa.
Trong Thụy Ngữ Các, đổ bóng lên bức bình phong là một thân ảnh lờ mờ.
Mọi người lục tục đi vào, tùy ý nằm ngồi vô cùng thoải mái.
Lâm Dung Vi vẫn luôn ôm lấy Lãnh Văn Uyên từ sau lưng, khi y mơ mơ màng màng chợt thấy nơi quen thuộc, không khỏi giật mình tỉnh táo lại.
Lãnh Văn Uyên đẩy cánh cửa Thụy Ngữ Các ra, mặt không cảm xúc từng bước một đi lên án kỷ.
Dược Tôn? Cặp phu phu Phượng Hoàng? Còn có hai sư huynh đệ bán túi thơm, y nhớ mang máng hình như là Thẩm Tửu.

Ngay cả Tề Bạch Nguyệt cũng ở đây, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, bên hông là một viên dưỡng hồn châu.
Lâm Dung Vi từ trên lưng Lãnh Văn Uyên nhảy xuống, vuốt vuốt y phục, cho dù đang là hồn phách y vẫn muốn giữ gìn hình tượng.
Lãnh Văn Uyên lặng lẽ rủ đầu, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên cạnh bàn, sau khi ngồi xuống mới bắt đầu hỏi thăm.
“Việc Lãnh mỗ nhờ các vị làm, liệu có tin tức gì không?”
Thanh âm trầm thấp của nam nhân đã hoàn toàn trưởng thành đầy quyến rũ, Lâm Dung Vi ngồi ở bên vẫn luôn dõi theo hắn, trong mắt mang ý cười.
“Lãnh huynh.” Tề Bạch Nguyệt là người đầu tiên đứng dậy, chắp tay thi lễ với Lãnh Văn Uyên, “Tại hạ đã bắt được người tung tin đồn, là người của Đông Phong bày mưu tính kế.”
Lãnh Văn Uyên hờ hững gật đầu, Tề Bạch Nguyệt ngồi xuống ngay ngắn, một tay vân vê dưỡng hồn châu, đặt bên môi hôn hôn theo thói quen.
Nam tử y phục đỏ thẫm gõ nhẹ lên mặt bàn, ôm đạo lữ Phượng Hoàng nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, “Lãnh huynh, tại hạ và Dược Tôn đã thăm dò con đường luân hồi một lần nữa, vẫn không thấy khí tức của Vô Nhất Tiên Tôn.”
Dược Tôn ở một bên gật đầu phụ họa, giơ lên hồ lô uống một hớp rượu.
“Những nơi Lãnh huynh dặn dò chúng ta chú ý ở Du Long Sơn vẫn luôn treo chiêu hồn đăng nhưng đến nay vẫn không thấy hồn phách của Vô Nhất Tiên Tôn.” Thẩm Tửu đứng dậy thông báo, nhìn về phía sư đệ nhà mình, “Sư đệ ta mỗi ngày đều qua xem, cũng chưa từng thấy.”
Lãnh Văn Uyên rủ mắt, không có chút biểu cảm gì như thể đã quen.

Lâm Dung Vi nhìn hàng mi như rẻ quạt của hắn, liền nhoài qua sờ một chút.
“Có lẽ ngươi cần tới Trọng Nhẫn Sơn.” Giọng Phục Bạch Thành vang lên từ sau tấm bình phong, “Quân gia có chút khác thường.


Sau khi sư thúc mất, Quân Dật Nhiên quá im hơi lặng tiếng, không giống như việc hắn sẽ làm.”
Lãnh Văn Uyên giương mắt, nghiêm túc gật đầu.
Lâm Dung Vi chớp mắt khó hiểu, vốn dĩ trong nguyên tác sau khi Vi Sinh Huyền Dương chết, Quân Dật Nhiên đúng là chẳng buồn quan tâm, không ngờ hiện tại vẫn là vậy.
“Thanh Phong tạm thời giao cho tông chủ, bản tôn cần đi một chuyến.” Lãnh Văn Uyên nhanh chóng đứng dậy nhưng bị một thiếu niên lạ mặt níu ống tay áo lại.
“Lãnh thúc thúc, xem ta nè!” Thiếu niên đắc ý xoay người, trong nháy mắt ánh đỏ lóe lên, thiếu niên hóa thành một thân bạch y, dung mạo thanh lãnh như vầng trăng sáng.
Lâm Dung Vi sững sờ, đây chẳng phải là dáng vẻ của Vi Sinh Huyền Dương sao?
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên cứng lại ngay lập tức, nắm tay siết chặt bên người.
“Thằng nhóc này!” Phượng Hoàng cuống quýt đứng dậy kéo thiếu niên về sau lưng, liên tục nói xin lỗi với Lãnh Văn Uyên.
“Nó rất quý Vô Nhất Tiên Tôn nên mới học biến thành hình dáng tiên tôn, Lãnh huynh đừng tức giận!”
Hắn quay đầu lại, biểu tình lại đạm nhạt như cũ, không nói một lời liền rời khỏi Thụy Ngữ Các.
“Thằng nhóc thối tha!” Nam tử đứng dậy gõ một cái vào đầu thiếu niên, hận rèn sắt không thành thép, “Ngươi nhất định phải gây chuyện mới được à!”
“Không phải Lãnh thúc thúc rất nhớ tiên tôn sao? Con chỉ muốn giúp thúc ấy vui vẻ hơn thôi mà.” Thiếu niên oan ức ôm đầu, “Đã nhiều năm lắm rồi con không thấy Lãnh thúc thúc cười, thúc thúc rất đáng thương nha.”
“Hầy.” Dược Tôn thở dài thườn thượt, thả hồ lô rượu xuống, mắt nhìn xa xăm, “Đều là số mệnh cả!”
“Có tin đồn bên ngoài nói tông chủ muốn thoái vị, liệu là thật sao?” Lúc này Tề Bạch Nguyệt đang trò chuyện với tông chủ.
“Đúng… Ta có ý đó.” Phục Bạch Thành mệt mỏi thở dài, “Sư thúc không còn ở đây, Lãnh Văn Uyên đảm nhiệm tốt hơn bản tông chủ, ta cũng không còn lý do gì để khổ thủ Ngũ Tông Sơn.”
“Thì ra là như vậy.” Tề Bạch Nguyệt lấy ra một ngọc giản, cẩn thận ghi chép lại.
“Các vị, có muốn mua túi thơm không?” Tiểu sư đệ của Thẩm Tửu cầm ra mấy cái túi rao bán cho mọi người, “Khi Vô Nhất Tiên Tôn và Văn Uyên Tiên Tôn cùng nhau du ngoạn đã từng ghé qua Du Long Sơn, khen không dứt lời với túi thơm này, mua gần trăm cái!”
“Hừ.” Phục Bạch Thành hừ lạnh một tiếng, “Nhất định là Lãnh Văn Uyên đòi sư thúc túi thơm, sư thúc mềm lòng liền mua cho hắn.”
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, vẫn duy trì hình dạng Vi Sinh Huyền Dương mua một túi thơm, lại tung tăng chạy khỏi Thụy Ngữ Các.
“Đừng có biến lung tung!” Phượng Hoàng không ngăn được hài tử nhà mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóc con va phải một thanh niên ngân bào.
Chỉ là ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngây tại chỗ.
“Tiên- tiên tôn?” Thanh niên đầy vẻ không dám tin.
Thiếu niên tay chân luống cuống nhìn đối phương, tuỳ tiện nhét túi thơm vào tay người ta, nhanh chóng biến về thành cục lông đỏ lao khỏi sơn môn.
Thanh niên do dự một chút, nắm chặt túi thơm vội vàng đuổi theo.
Lâm Dung Vi nhàn đến phát chán, lại vòng tay qua cổ Lãnh Văn Uyên tựa vào trên lưng hắn.

Y cúi đầu nhìn phát quan chỉnh tề của hắn, rất muốn nghịch cho rối một chút.

Một đường này Lãnh Văn Uyên vẫn luôn trầm mặc, có lẽ bị thuật hóa hình của nhóc con chạm đến sâu trong đáy lòng nên càng có vẻ mất tinh thần.
Lâm Dung Vi đau lòng hôn lên sườn mặt Lãnh Văn Uyên, tiếc là nhiều năm qua như vậy, vẫn là không thể chạm được tới.
Trở lại chốn xưa, dưới chân Trọng Nhẫn Sơn vẫn hoang vu, chữ khắc trên tấm bia đá lại không mờ đi chút nào.
Lãnh Văn Uyên ngửa đầu nhìn mây mù trên núi, không mảy may để ý gia quy Quân gia mà trực tiếp niết quyết lên núi.
Lâm Dung Vi không thể làm gì hơn là chậm rãi bay lên, Trọng Nhẫn Sơn cao vời vợi, y hao hết sức lực mới lên tới đỉnh núi, theo khí tức Lãnh Văn Uyên mà bay vào bên trong Quân gia.

“Nghe đồn xương đầu Mộng Điểu có thể luyện thành thần khí Bách Chuyển Phù Sinh, có thể khiến người chết sống lại, thậm chí đảo ngược luân hồi.” Giọng Lãnh Văn Uyên xa xa truyền tới, Lâm Dung Vi vểnh tai lên, nhanh chóng đuổi theo.
“Không sai.”
Thanh âm Quân Dật Nhiên hơi khàn khàn nhưng vẫn không giảm khí phách mai tuyết.
“Gia phụ muốn luyện thành thần khí giúp gia mẫu hồi sinh.

Đáng tiếc đã bỏ lỡ thời gian, vì thế gia phụ gặp bạo bệnh, cuối cùng ngã xuống.” Ngữ khí Quân Dật Nhiên kiên định, “Ta nhất định sẽ không bước vào vết xe đổ của gia phụ, bằng mọi giá phải đưa sư tôn trở về!”
“Có được ắt có mất.” Lãnh Văn Uyên bình tĩnh dị thường, “Nếu sư tôn sống lại, người sử dụng thần khí sau khi chết sẽ không cách nào vào luân hồi, tất rơi vào Bắc Mang, cả đời không thấy ánh mặt trời.”
“Tất nhiên ta biết rõ.” Quân Dật Nhiên cười nhạt, “Đệ tử cam tâm tình nguyện.”
“Đưa cho bản tôn.” Lãnh Văn Uyên chìa tay ra, trong ánh mắt dấy lên một chút hy vọng, “Ngươi đã dùng hơn nửa Quân gia để luyện thần khí, bản tôn không thể lại để cho ngươi mất đi tư cách luân hồi.

Nếu không sư tôn tỉnh lại nhất định sẽ thấy bất công với ngươi.”
“Vật này là của Quân gia, sư đệ còn kiên quyết cướp sao?” Quân Dật Nhiên không mảy may xao động, “Sư đệ tự ý xông vào trọng địa Quân gia, hiện tại lại muốn cướp thần khí Quân gia, thực quá đáng tột cùng!”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại vẫn còn khoảng 30.000 chữ, (phần hiện đại chiếm khoảng 10.000), sau đó chúng ta sẽ nói tạm biệt với nhau.
Tui sẽ rất nhớ mọi người, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui tới tận bây giờ.
Ngày mai up chương mới mọi người nhớ để lại cmt nha, tui sẽ cảm tạ bằng một bao lì xì nè.

(Tới trước được trước nha.)
Xin cảm ơn lần nữa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.