Bạn đang đọc Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính – Chương 62: Mộng Phi Độ Tuyết Vương Tóc Mai 4
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên dịu dàng, ghép vòng ngọc xong lại cẩn thận bọc vào khăn tay, cất trong nhẫn trữ vật, dọn dẹp xong hết mới nhàn rỗi nhìn thẳng vào cái gọi là thanh kiếm có thể phá cả ngũ hành kia.
“Tiểu tử, tên ta là Đoạn Tình Kiếm, có duyên phận cực lớn với ngươi.”
“Đoạn Tình Kiếm?” Lãnh Văn Uyên hơi cau mày, “Ngươi có liên quan đến Đoạn Tình Tơ?”
“Thông minh lắm.” Đoạn Tình Kiếm tự hào, “Chỉ có người điều khiển được Đoạn Tình Tơ mới có thể làm chủ nhân của ta.”
Lãnh Văn Uyên bình tĩnh dị thường, “Trên người tại hạ chỉ có một nửa Đoạn Tình Tơ, là phế phẩm.”
“Tất nhiên ta biết, bởi vì một nửa còn lại đã là thân kiếm của ta.” Đoạn Tình Kiếm hơi nghiêng thân qua, để Lãnh Văn Uyên thấy rõ.
“Nhưng ta chưa luyện thành chỉ vì thiếu một nửa Đoạn Tình Tơ kia, chỉ cần ngươi đưa nó cho ta, ta sẽ nhận ngươi làm chủ.”
Lãnh Văn Uyên quan sát thân kiếm từ trên xuống dưới, như đang suy nghĩ xem rốt cuộc có đáng giá hay không.
“Tiểu tử, đừng có coi thường ta.” Đoạn Tình Kiếm lơ lửng trong lửa, cảm thán không thôi, “Ta hấp thụ linh khí đất trời một phương, tự sinh ra linh trí, đã tôi luyện vô số năm tháng trong lửa.
Vì muốn ta trở thành tiên khí hùng tráng vượt bậc, kẻ chế tạo ra ta lấy thân tuẫn kiếm.
Những năm qua thân ta tuy ở đây nhưng ta vẫn không ngừng suy nghĩ, đi tới đâu, làm việc gì, phúc chí tâm linh*, cuối cùng căn nguyên vạn vật cũng đã phản hồi ta.
Vậy nên linh trí ta đã vượt qua thế giới này, thấy những thứ khác hẳn với các ngươi, vạn vật đều vô nghĩa.
Mà thế giới chúng ta đang ở, người người đều là tạo nên từ bút mực.”
(福至心灵: phúc đến thì lòng cũng sáng ra- khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.)
Lãnh Văn Uyên rất bình tĩnh, không đáp lại dù chỉ vài chữ.
Người người đều là bút mực tạo nên? Hoang đường đến cực điểm!
“Ngươi không tin ta.” Đoạn tình thân kiếm thoáng qua một tia huyết quang, chiếu lên Lãnh Văn Uyên.
“Ngươi tên Lãnh Văn Uyên, có thuần linh thể trời cao ban cho.
Văn chương trên người ngươi đã bị thay đổi, vốn dĩ năm năm trước ngươi phải bị dị hỏa cắn nuốt thể xác, chuyển thành quỷ hồn, nhưng lại bình yên đến tận bây giờ.
Còn có một đạo lữ gắn bó vô cùng.”
Lãnh Văn Uyên ngước mắt, nhìn thẳng vào Đoạn Tình Kiếm.
“Ta nói không sai chứ?” Đoạn Tình Kiếm trong lòng có dự tính.
“Không sai.” Hắn thản nhiên đáp lại, “Ngươi còn có thể thấy được gì?”
“Giao Đoạn Tình Tơ cho ta, sau khi nhận ngươi làm chủ nhân, ta sẽ nói tất cả những gì ta thấy.” Đoạn Tình Kiếm dẫn dụ hắn.
Lãnh Văn Uyên lấy Đoạn Tình Tơ từ trong tay áo, do dự một chút.
“Chuyện này có liên quan tới đạo lữ của ngươi.” Đoạn Tình Kiếm đâm rất chính xác vào tử huyệt của hắn.
Lãnh Văn Uyên ngẩng đầu, không còn chút do dự nào ném Đoạn Tình Tơ vào trong lửa, ánh mắt sâu xa, “Nói!”
Ngọn lửa bùng lên, nửa đoạn Đoạn Tình Tơ chậm rãi nhập vào thân kiếm, Đoạn Tình Kiếm hài lòng thở dài, “Đạo lữ ngươi cũng không phải là người phàm, là người từ thế giới khác tới.
So với ta có lẽ y còn rành hơn, đã biết thân thế tương ngộ của ngươi từ lâu, sẽ trải qua những việc gì.”
Lãnh Văn Uyên sững sờ, mím chặt môi.
“Y đối xử tốt với ngươi có lẽ là thật tâm.
Nhưng ngươi phải hiểu rõ một điều, y đã sớm nắm rõ quỹ đạo số mạng cuộc đời ngươi, biết được ngươi là chân mệnh thiên tử.
Y cũng giống như ta vậy, chỉ muốn nhanh nhanh được dựa vào ngươi.”
Lãnh Văn Uyên rủ mắt trầm mặc, lúc sau khóe miệng khẽ nhếch, thấp giọng tự giễu, “Cũng tốt, biết phải ngoan ngoãn dựa vào ta.”
Đoạn Tình Kiếm trong ngọn lửa ngừng một lát, nghẹn họng một hồi lâu sau mới khôi phục tự nhiên, “Mặc dù ngươi là thiên chi kiêu tử nhưng số mạng khó tránh.
Ngươi có nhớ ta đã nói, ngươi có một kiếp nạn đã xảy ra thay đổi?”
“Bị dị hỏa nuốt mất thân thể.” Hắn vẫn nhớ rõ.
“Không sai, ngươi chắc chắn phải dùng trạng thái quỷ hồn thăng tiên.
Kiếp số này của ngươi vẫn đang tiếp tục, thậm chí bộc phát vô cùng thê thảm, không cách nào tránh.”
“Thảm như thế nào?” Lãnh Văn Uyên cau mày.
“Ngày sau nhất định có đại kiếp, tước gân lấy máu, tan xương nát thịt.” Đoạn Tình Kiếm nói rành mạch từng từ, vô cùng chắc chắn.
Lãnh Văn Uyên cúi đầu trầm tư, rất lâu không lên tiếng.
“Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, nếu ngươi gặp phải đại kiếp này, đạo lữ ngươi sẽ như thế nào?” Đoạn Tình Kiếm dẫn dắt từng bước.
“Tất sẽ vì ta báo thù.” Lãnh Văn Uyên nắm rõ tính tình Dung Song.
“Được, ngươi đã thấy tận mắt cha mẹ ngươi ngã xuống Vạn Huyết Nhai, cảm giác như thế nào?”
Lãnh Văn Uyên ngước mắt nhìn nó, trong mắt ửng đỏ, đều mang theo sát khí.
“Đạo lữ của ngươi tất nhiên sẽ lĩnh hội cảm giác lúc ấy của ngươi, thậm chí còn thống khổ hơn.
Mà ngươi, sau khi trở thành hồn phách chỉ có thể trơ mắt nhìn y vì ngươi đau thấu tâm can, rút kiếm báo thù.
Sau đó bị kẻ thù của ngươi gϊếŧ hại…
Đoán thử xem, sau khi chết y sẽ đi đâu?”
Đoạn Tình Kiếm không có chút tốt lành nào, “Hiển nhiên sẽ không giống như ngươi, hồn phách của y sẽ trở về thế giới của chính mình.
Đời này của các ngươi, chính là vĩnh viễn xa cách, không bao giờ gặp lại.”
“Câm miệng!” Lãnh Văn Uyên giận dữ rống lên, gân xanh trên trán giật giật.
“Ta chỉ mới nói một chút ngươi đã không chịu nổi.
Nếu ngươi không thay đổi vận mệnh, chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra với các ngươi, không thể tránh né!” Đoạn Tình Kiếm cao giọng.
Hô hấp Lãnh Văn Uyên gấp gáp, một tay ôm mặt, “Không thể nào, không thể nào…”
“Ngươi không tin ta cũng không sao, đạo lữ ngươi bây giờ đang vì ngươi biến mất quá lâu mà lao tâm quá độ, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Chi bằng ngươi đi xem thử đi, xem ta có nói đúng không, rồi suy nghĩ thật kỹ, có muốn làm chủ nhân của ta không.” Trong thanh âm Đoạn Tình Kiếm mang theo ý tứ kéo dài, “Chỉ có dứt bỏ tình ái mới có thể điều khiển ta.
Ta đã thu nạp Đoạn Tình Tơ, chỉ cần sau chín chín tám mươi mốt ngày là sẽ luyện xong.
Sau khi luyện thành ta có thể giúp ngươi nhanh chóng thăng cấp, sớm ngày phi thăng.”
Dung Song… Lãnh Văn Uyên siết chặt ngực, sắc mặt tái nhợt, đau không thở nổi.
***
Dung Song nằm trên giường, hai mắt vô thần, hồn phách trên mây.
“Song Nhi, nào, uống đan dược vào đi.” Dung Thành nhanh chóng bước vào phòng, trong tay cầm một bình sứ.
“Đây là linh thảo ta nhờ người khác lấy giúp, lại cầu xin trưởng lão nửa ngày mới luyện được.
Uống vào liền có thể ngủ ngon, ôn dưỡng kinh mạch, ngươi không muốn uống sao?” Dung Thành ngữ khí nhẹ nhàng muốn dỗ y uống thuốc.
“Cho ta đi tìm Lãnh Văn Uyên.” Dung Song mở miệng, giọng khàn khàn.
“Ngươi vì hắn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, ngươi điên rồi?” Dung Thành giận không nhẹ.
“Cho ta đi tìm Lãnh Văn Uyên.”
“Không được!” Dung Thành nghiến răng, “Chưa nói tới Lãnh Văn Uyên không biết đang ở đâu, hắn sát hại đồng môn còn trốn khỏi Thiên Sơn.
Các trưởng lão đã tìm tung tích của hắn từ lâu.
Sao ngươi có thể ở bên loại người như vậy chứ!”
Dung Song quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm đại ca nhà mình, lặp lại một câu duy nhất, “Cho ta đi tìm Lãnh Văn Uyên.”
“…” Dung Thành cúi đầu nhìn y, môi khô nứt, ánh mắt vô hồn, tiều tụy chỉ còn lại cái vỏ rỗng, e là hồn đã sớm bay theo Lãnh tiểu tử kia rồi.
“Ầy…” Dung Thành thở dài, đảo mắt muốn ngăn cảm xúc, “Chung quy là sơ sót của ta, nếu lúc ấy ta không để cho ngươi đi theo Lãnh Văn Uyên, cũng không đến nỗi xảy ra chuyện như ngày hôm nay.”
“Đều là đại ca không biết nhìn người, lại hủy đi tiên đồ của đệ.”
Dung Song trầm mặc không nói gì, yên tĩnh nằm trên giường, nhìn rèm vải trên trần nhà, họa tiết tí ti kia tưởng chừng cũng có thể tạo thành hình dáng của Lãnh Văn Uyên.
Giằng co mấy ngày, Dung Thành quả thực không nỡ nhìn Dung Song tự hủy hoại mình, cắn răng chuẩn bị thả y ra, không ngờ rốt cuộc Lãnh Văn Uyên tự chạy đến động phủ của Dung Song.
Sắc mặt thờ ơ, thân hình cao ngất, không giống như là bị thương gì.
Dung Song vừa thấy Lãnh Văn Uyên, gần như là trong nháy mắt bò dậy từ trên giường, vội vã nhào tới ôm chặt lấy hắn.
“Lãnh đại ca…” Dung Song giọng mũi nỉ non, chôn mặt vào ngực hắn, hít lấy hít để mùi hương quen thuộc kia, xúc động đến khóc thành tiếng, “Ngươi về rồi, cuối cùng ngươi đã về rồi.”
Còn vui hơn là thấy mẹ ruột.
Dung Thành thở dài một tiếng, chỉ có thể lắc đầu, đi lên phía trước, “Lãnh Văn Uyên, ta cũng không phải người không nói lý, không hiểu chuyện tình cảm.
Dung Song yêu thương ngươi như vậy, ta không có gì để nói.
Chỉ hy vọng ngươi đối xử với Song Nhi tốt hơn chút, đệ ấy vì ngươi suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, trà không nhớ cơm không ăn, đan dược cũng không chịu uống…”
Lãnh Văn Uyên sắc mặt trắng nhợt, nhẹ nhàng nâng mặt Dung Song lên, tỉ mỉ nhìn kỹ.
Gầy quá, dưới mắt đều là quầng thâm, tóc cũng xơ xác.
Lãnh Văn Uyên đau xót, hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu hắn tan xương nát thịt, Dung Song sẽ như thế nào.
“Lãnh đại ca, ta rất nhớ ngươi…” Dung Song không buông ra, ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, ánh nước trong mắt dao động.
“…” Lãnh Văn Uyên không nói được gì, quá nhiều quá nhiều ưu tư chôn ở đáy lòng, càng khó mở miệng.
“Được rồi, các ngươi trò chuyện trước đi.” Dung Thành giao bình sứ cho Lãnh Văn Uyên, không muốn lưu lại liền xoay người đi.
Lãnh Văn Uyên cầm bình sứ, đổ ra một viên đan dược, Dung Song “ụa” một tiếng nhưng vẫn vui vẻ nuốt vào.
“Đắng sao?” Hắn nhìn y, trong lòng đau thắt lại.
“Không đắng, Lãnh đại ca đút cho, cái gì cũng ngon.” Dung Song cười híp mắt, cong lại như vầng trăng non.
Lồng ngực Lãnh Văn Uyên chua xót kịch liệt.
Lời chưa nói ra, khóe mắt đã đỏ lên.
“Lãnh đại ca, có chuyện gì vậy?” Dung Song ngáp một cái, cảm thấy mệt rã rời.
Hắn đưa Dung Song đến giường, sau khi trải lại cẩn thận mới ôm y nằm lên, nhìn gương mặt vẫn mang ý cười từ từ thϊếp đi.
Dung Song ngủ một giấc rất yên ổn, khi tỉnh lại chỉ thấy sắc trời bên ngoài đã tối, Lãnh Văn Uyên ngẩn ngơ nhìn y, không chớp mắt lấy một cái, trên mi còn ươn ướt như thể vừa mới khóc.
Lãnh Văn Uyên là nam chính, sao có thể dễ dàng khóc được?
Dung Song tự giễu chính mình, giơ tay lên xoa nhẹ gò má hắn, “Lãnh đại ca, ta có chuyện này muốn nói cho ngươi.”
“Đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.” Lãnh Văn Uyên ngồi dậy, đi xuống ngồi bên bàn.
“Chuyện gì nghiêm túc như vậy? Không thể nói trên giường sao?” Dung Song không khỏi thắc mắc, vội đi theo hắn.
“Dung Song, lần này ta đi, tìm được một món tiên khí.” Lãnh Văn Uyên rót một ly trà, chậm rãi nhấp một ngụm, cố tỏ ra thờ ơ, Một tay khác giấu trong ống tay áo siết thật chặt.
“Oa!” Dung Song vừa mừng vừa kinh ngạc, cảm thấy hơi khát liền thuận tay cầm lấy chung trà Lãnh Văn Uyên đã uống, “ừng ực ừng ực” uống hai hớp.
“Tiên khí ấy, gọi là Đoạn Tình Kiếm.” Lãnh Văn Uyên nhìn về phía y, ánh mắt bình tĩnh quyết liệt, “Người muốn cầm kiếm, phải đoạn tuyệt tình ái.”
“Phụt!” Dung Song lập tức phun ngụm trà ra, ho sặc sụa.
Lãnh Văn Uyên mặt không cảm xúc nhìn y ho rất lâu, không có bất kỳ động tác nào.
“Cái thứ đồ hư hỏng gì, còn dám ra lệnh cho chủ nhân!” Dung Song tất nhiên thấy nó chẳng đáng, “Thanh kiếm này không thích hợp với ngươi.”
“Có thích hợp hay không, không liên quan tới ngươi.” Lãnh Văn Uyên nhấn mạnh từng chữ, nét mặt lãnh khốc.
Dung Song sững sờ không phản ứng kịp.
“Ta chỉ tới báo cho ngươi một tiếng, duyên phận giữa chúng ta, chấm hết.”
“A?” Y không tin lỗ tai mình, “Lãnh đại ca ngươi điên rồi? Hay là bị đoạt xá?”
“Tất nhiên, một ngày phu thê trăm năm phu thê.
Ngươi có thể yêu cầu ta hai việc, và đừng quấn lấy lấy ta nữa.
Để.Yên.Ta.Phi.Thăng.” Lãnh Văn Uyên gắt gao nhìn lên bàn, hàm răng cắn chặt gằn từng chữ.
“Quấn ngươi? Yêu cầu?” Dung Song lặp đi lặp lại hai từ này, đột nhiên nhéo mình một cái thật đau.
“Ngươi làm gì!” Lãnh Văn Uyên lòng đau nhói, không nhịn được đứng dậy.
“Ta đang xem thử có phải ta đang nằm mơ hay không.” Dung Song cười thê lương, “Ta không cần gì cả, ta chỉ cần ngươi.
Ta chỉ cần ngươi thực hiện lời hứa.”
…
“Lãnh đại ca, ta muốn linh hỏa bảy màu, ném lên giống như cầu vồng đó!”
“Được.”
“Dung Song, làm đạo lữ của ta đi.
Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, bảo vệ ngươi cả đời này…”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh báo: Chương sau sẽ ngược nha.