Bạn đang đọc Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính – Chương 50: Miên Miên Hận Hận Thuở Nào Xong 2
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Cực Tình Kiếm vẫn luôn được Lãnh Văn Uyên coi như bảo bối mà đeo bên người.
Khi ngắm trăng ở Thiên Cẩm, Lâm Dung Vi muốn đụng vào cũng không được.
Bây giờ thanh kiếm này bị chủ nhân ngoan ngoãn đưa lên, Lâm Dung Vi như khen thưởng mà đứng dậy, ngồi bên người Lãnh Văn Uyên, đường hoàng rút kiếm ra.
Thân kiếm nhuốm máu như cũ, khi xuất vỏ có mùi máu tanh xộc lên.
Y đặt vỏ kiếm xuống, quan sát trên thân kiếm xem có đầu mối gì không.
Trong nguyên tác, dường như sau khi nam chính tìm được Cực Tình Kiếm, không lâu sau tiểu thuyết bắt đầu trở nên khác thường.
Hơn nữa lúc nam chính phi thăng lên tiên giới, dù là vô tri vô giác cũng ôm chặt lấy thanh kiếm này.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể hiểu rằng, Cực Tình Kiếm ẩn chứa plot twist của cả tác phẩm.
Lâm Dung Vi cẩn thận nhìn thật kỹ, trên thân Cực Tình Kiếm lóe lên huyết quang, cảm giác như có máu tươi thật sự chảy trên thân kiếm.
Tay trái y cầm kiếm, đưa tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm.
Máu này quá giống máu thật, nhưng vừa chạm vào mới phát hiện ra máu như được khảm trong kiếm.
Mỗi lần nghiêng đi, khúc xạ ánh sáng khiến trên thân kiếm như thể có máu chảy dọc theo vậy.
Càng làm cho Lâm Dung Vi kinh ngạc chính là thanh kiếm này không giống những loại kiếm khác.
Dù mang tiên khí và làm từ kim loại nhưng lại vô cùng ấm áp, thậm chí mùa đông sưởi tay cũng được.
Sao lại thế này?
Đầu ngón tay Lâm Dung Vi trượt theo thân kiếm, vừa cảm thấy đau nhói y liền nhăn mày rút tay ra.
Ngón tay giống như bị cứa qua, hai ba giọt máu chảy ra, nhỏ lên thân kiếm.
Cực Tình Kiếm tức khắc chấn động không ngừng, tỏa ra huyết quang dày đặc, Thoáng chốc đã bao phủ cả căn phòng.
Lâm Dung Vi đầu choáng mắt hoa, gục ngã vào ngực người bên cạnh.
***
Sau một lúc hoảng hốt trôi nổi trong bóng tối, cách đó không xa có một luồng ánh sáng, Lâm Dung Vi không khỏi nghi ngờ nhưng vẫn không nhịn được mà đến gần.
Chỉ đụng vào Cực Tình Kiếm của Lãnh Văn Uyên mà thôi, tại sao lại xuất hiện dị trạng như vậy?
Lâm Dung Vi chỉ cảm thấy trước mắt mình chợt sáng lên, thân thể không theo ý y ngồi dậy.
Y nhìn đồ vật đủ mọi màu sắc chung quanh, chẳng khác nào rơi vào một thùng nhuộm.
Màn giường đỏ thẫm, khăn trải giường vàng óng, đắp trên người là cái chăn màu xanh lục bảo, phía trên còn thêu một đóa hoa đỏ chói thật to.
Lâm Dung Vi còn chưa kịp cảm thán đã nghe cơ thể này lèm bèm,
Giọng nói cùng kiểu ghét bỏ kia, âm điệu đều quen thuộc như vậy.
Lại thêm một tiếng nói quen thuộc vang lên.
[Tinh, chào mừng kí chủ kết nối với hệ thống phản công của pháo hôi .]
“Hả?” Thân thể tự chấn động một cái, “Pháo hôi? Phản công? Loại vả mặt ấy hả?”
Trong lòng Lâm Dung Vi trầm xuống, nhớ lại lúc mới xuyên qua, hệ thống lỡ lời nói nó là hệ thống pháo hôi phản công, còn giải thích rằng nó mới chuyển tới nên chưa quen.
Y còn từng chê bai nó không chuyên nghiệp.
[Không sai, cậu trai rất có giác ngộ nha.] Hệ thống pháo hôi phản công dương dương tự đắc, cái giọng thiếu đánh kia không nhầm đi đâu được, [Thân phận của cậu bây giờ là tiểu thiếu gia Dung gia – Dung Song.
Là loại pháo hôi háo sắc hạ lưu còn không có mắt.
Mà bản hệ thống đây muốn giúp cậu vượt qua cả nhân vật chính.
Trai tơ cũng có thể chuyển vận, pháo hôi cũng có mùa xuân!]
“Ồ…” Lâm Dung Vi có thể cảm thấy rõ ràng Dung Song đang kích động.
“Ta đã sớm bất mãn motif nam chính trong sảng văn một đường thăng cấp kia.
Dựa vào cái gì bọn họ có thể tùy ý đoạt thành quả của người khác! Dựa vào cái gì nhiều mỹ nhân như vậy nhưng chỉ thích một mình nam chính chứ! Dựa vào cái gì mà vận khí của bọn họ lại tốt vậy!” Dung Song ấm ức, “Ông đây nuôi tóc dài bao nhiêu năm, đại ca nói cạo liền cạo mất! Được cái mã đẹp trai tí lại bị cấp trên quấy rầy! Weibo tổ chức rút thăm, ta rút được một lần đã là tốt lắm rồi!”
Lâm Dung Vi càng nghe càng là quen tai, đây không phải là mình sao?
[Được rồi, cậu trai, biết cậu thảm rồi.] Hệ thống trấn an, tiếp tục dụ dỗ, [Cho nên nha, bây giờ đã có cơ hội trở mình.
Xuyên vào trong sách trúng vai pháo hôi, chân đá nam chính, tay đấm cường giả.
Bản hệ thống bảo đảm sẽ cho cậu biết cái gì gọi là kɦoáı ƈảʍ nhân gian.]
“Xuyên sách?” Dung Song chớp mắt, “Mặc dù hơi cũ nhưng ta thích.
Nhưng ta đọc qua nhiều tiểu thuyết vậy, ngươi nói quyển nào?”
[Cậu trai, vừa bắt đầu đã hỏi thẳng vào trọng tâm rồi!] giọng Hệ thống sục sôi, [Gần đây bộ chuyển kiếp khiếu nại hệ thống cho quá nhiều kịch bản.
Cho nên chúng ta chọn cho cậu một tiểu thuyết rất quen nhưng lại chưa xem qua.]
“Rất quen, nhưng lại chưa xem qua?” Dung Song suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra.
[Ngay bây giờ, chính thức chào mừng ký chủ đến với !] Hệ thống biến ra hai tràng pháo bông đầy màu sắc trong đầu Dung Song.
Hệ thống vừa nói như vậy, Dung Song bừng tỉnh hiểu ra, “Đúng là ta nhớ đã xem qua một quyển .”
Lâm Dung Vi trong đầu “Ầm” một tiếng.
Đúng vậy, nếu đã có thì cũng có thể có !
Không ít tác giả sảng văn viết ra tác phẩm đầu không tệ, liền sẽ viết tiếp phần sau cho nhân vật chính tiến vào phó bản lợi hại hơn.
Cũng giống như sau khi thành bá chủ ở hạ giới, bắt đầu phi thăng tới nơi khủng bố hơn, sau đó lại tiếp tục vả mặt thăng cấp.
Lâm Dung Vi bừng tỉnh hiểu ra, nói như vậy chính là lúc Lãnh Văn Uyên ở hạ giới, farm quái thăng cấp, ôm mỹ nhân trong ngực.
Đơn giản mà nói, chính là phần trước của.
Hơn nữa nhìn tình hình này, trước đây y đã xuyên vào trước! Còn có kẻ xóa mất phần trí nhớ này, trực tiếp bắt đầu lại từ .
Chẳng lẽ y đang khôi phục trí nhớ lần đầu tiên xuyên qua sao?
Lâm Dung Vi nhíu mày, đè vào ngực, vừa nghĩ như vậy y mơ hồ có cảm giác không ổn lắm.
Dung Song không chịu ảnh hưởng từ Lâm Dung Vi, tiếp tục suy nghĩ, “Ta nhớ , hình như nam chính là tên là Lãnh Văn Uyên nhỉ? Mục tiêu của ta có phải là đè đầu cưỡi cổ hắn không?”
[Không chỉ có vậy, cơ may của hắn cũng sẽ trở thành của cậu.
Đến lúc đó kẻ ôm mỹ nhân trong lòng, đứng đầu hạ giới, chính là cậu!] Hệ thống vẽ ra cho Dung Song một cái bánh nướng vừa tròn vừa thơm.
“Nhưng mà ta chưa có đọc .” Dung Song có chút bối rối, nơi nào có cơ duyên, nơi nào có nguy hiểm y một chút cũng không biết.
[Ký chủ cứ yên tâm!] Lâm Dung Vi nhắm mắt cũng biết hệ thống đang vỗ ngực đảm bảo, [Ta chính là hệ thống pháo hôi phản công, Ta… Ta… Tít tít tít… Hệ thống xảy ra… Tít tít tít… Rối loạn…]
[Ting.
Xin chào ký chủ, hệ thống của ngài xảy ra vấn đề, hiện đã offline.]
Dung Song ngốc tại chỗ, y nhảy đùng đùng trên giường, sau khi kêu gào hệ thống trong bất lực liền yên lặng ôm đầu.
Cái đéo gì thế này?
Rồi phản công làm sao? Phản! Công! Làm! Sao!
Dung Song hai mắt mờ mịt chôn chân tại chỗ, đợi thật lâu vẫn không bỏ cuộc, cho đến khi bụng bắt đầu kêu “ọc ọc”, y mới bất đắc dĩ đi quanh phòng tìm thức ăn.
Lâm Dung Vi hiện tại đã xác định được tuy y có thể biết được cảm xúc của Dung Song nhưng không cách nào khống chế hành động của Dung Song, hệt như một người đứng xem, chỉ có thể yên lặng quan sát mọi chuyện.
Hơn nữa linh hồn trong thân thể Dung Song chính là y, nhưng kỳ quái chính là y không hề nhớ đã xảy ra những chuyện như vậy.
Nơi này là hạ giới, tu vi Dung Song còn chưa tới mức có thể tích cốc.
Sau khi tỉnh lại hơn nửa ngày chưa có giọt nước hay hạt cơm nào vào bụng.
Y đói đến hoa mắt chóng mặt, tay chân như nhũn ra.
Đồ đạc trong phòng đều rất sặc sỡ, còn có mấy vật nhìn qua rất quý giá, chỉ là một chút thức ăn cũng không có.
Dung Song muốn ra ngoài, đẩy cửa phòng một cái, rốt cuộc đến cửa phòng cũng bị đóng chặt, sống chết không mở ra được.
Y ngồi phịch ở trước cửa, uể oải gõ, “Có ai không? Chết đói rồi!”
Bên ngoài hồi lâu không có ai trả lời, Dung Song hoa hết cả mắt, trong mơ hồ còn có chân gà nướng và Cola lắc lư trước mắt, một lát sau lại biến thành mì gói còn đang nóng hổi.
Dung Song bụng đói ục ục, cứ như vậy dựa vào cửa ngủ mê man.
Khi tỉnh lại lần nữa không biết đã qua bao lâu, cơ thể đã quen với cơn đói hoặc là đã bắt đầu tiêu hao mỡ.
Trái lại y không thấy đói quá, thậm chí còn khôi phục chút sức lực, bắt đầu đứng dậy đập cửa.
“Cứu mạng, sắp chết tới nơi rồi…” Dung Song đập cửa, vào lúc này y thật muốn khóc toáng lên.
Y sắp phản công thành nhân vật chính, vậy mà bây giờ lại cận kề cửa tử vì chết đói.
Nội thất nơi này nhìn qua rất quý giá, tại sao ngay cả một người đưa cơm cũng không có.
Dung Song cúi đầu nhìn một cái, trên người y đang mặc lụa bào màu đỏ, trông hãm cực kỳ.
Y còn nhớ hệ thống từng nói, nguyên chủ vốn là một tên hạ lưu háo sắc, e rằng nguyên chủ đã gây ra chuyện gì nên mới bị nhốt.
Lâm Dung Vi nhìn Dung Song đáng thương chấm nước mắt cay đắng.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới một tiếng gọi rất nhỏ, “Con trai? Con ơi, mẹ tới xem con đây.”
Ánh mắt Dung Song sáng lên, hệt như sống lại từ cõi chết bổ nhào về phía cửa.
“Mẹ, mẹ, con ở nơi này!” Thanh âm Dung Song nghẹn ngào, chân thành tha thiết, “Hài nhi biết sai rồi!”
Lâm Dung Vi lặng lẽ tán thưởng, khả năng diễn xuất này quả thật xứng một giải Oscar.
“Mau lại đây, mẹ đem cho con một ít đồ ăn.” Cửa vốn đóng chặt liền hé ra một chút, có người ném một túi càn khôn vào, cửa lại bị khép lại.
“Song Nhi đừng sợ, mẹ lại đi xin cha con thương tình.
Là ả kia quyến rũ con, đương nhiên mẹ biết không phải lỗi của Song Nhi.
Con mau ăn đi, cha con rất nhạy bén, nếu bị bị phát hiện nhất định lại phạt con, mẹ đi trước đây.”
Tiếng bước chân đi xa, Dung Song ngơ ngác nhặt túi càn khôn lên, mất một lúc cũng không biết sử dụng như thế nào.
Trong tiểu thuyết hay thấy mọi người dùng thần thức lấy đồ ra, Dung Song vật lộn nửa ngày cuối cùng cũng tìm thấy tí ti thần thức nằm trong thức hải bé như quả hạch.
Tuy y đọc nhiều tiểu thuyết nhưng thực hành lại khó khăn trùng trùng, không phải cứ muốn là được.
Cố gắng mười mấy lần mới truyền được một chút thần thức vào túi càn khôn.
Khi thần thức vào trong túi càn khôn, y liền “nhìn” được rất nhiều thứ trong túi.
Mấy vò nước, mấy con gà nướng gói kỹ, còn có vài mâm thức ăn nóng và chút bánh ngọt tinh xảo.
Quả thật là mẹ ruột!
Dung Song nuốt nước miếng, cần phải truyền nhiều thần thức vào hơn mới có thể lấy đồ ăn ra.
Tí ti thần thức kia yếu ớt cực kỳ, y vừa chạm được gà quay liền bị đứt mất.
Trước mắt Dung Song tối sầm, mãi một lúc sau mới hoàn hồn.
Lâm Dung Vi ở một bên nhìn chính mình cố nữa cố mãi, cuối cùng vẫn không lấy được đồ ăn, còn mệt tới mức gục ngã, mồ hôi trên trán toát ra.
Hai ngày tiếp theo, Dung Song hoảng hoảng hốt hốt nhìn túi càn khôn trong tay.
Sơn hào hải vị đều có ở trong nhưng lại không bỏ vào miệng được, hành hạ kiểu này vừa tàn ác lại vô nhân đạo.
“Hệ thống… Ngươi ở đâu…” Dung Song đần mặt ra, “Cứu mạng…”
Hệ thống lặng yên không một tiếng động, giống như chưa từng xuất hiện.
Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt Dung Song, dáng vẻ không ai ngó ngàng tới rất đáng thương.
Không, ta không thể chết được.
Dung Song kiên định trước nay chưa từng có.
Ta còn chưa ra khỏi cửa, chưa thấy được nam chính, còn có nhiều mỹ nhân…
Dù không thể ôm thì cho nhìn một chút cũng được mà!
Dung Song cắn răng ngồi dậy, ngón tay đè lên huyệt thái dương, triệt để ép thức hải truyền ra nhiều thần thức hơn.
Trong chỗ u tối như là có tấm chắn đột nhiên mở ra, nét mặt Dung Song thả lỏng một chút.
Y khuếch trương thức hải rộng thêm, thần thức liền tràn vào ào ạt như nước chảy, thoáng chốc thần thức đã lấp đầy thức hải.
Không chỉ là thức hải, thân thể Dung Song cũng đồng nhất, trong đan điền có linh lực lưu động âm ỉ, mạnh mẽ xông ra như muốn thoát khỏi đan điền.
Dung Song nhất thời hoảng hồn, tay chân luống cuống.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, một cánh tay đè lên đầu vai y, ngay sau đó là một luồng linh lực mạnh mẽ xông vào khiến linh lực trong cơ thể y cũng cuộn trào.
Giống như có chó dẫn dắt người mù, linh lực Dung Song đi theo một đường được dẫn sẵn, cuối cùng trở lại đan điền, ổn định dừng lại.
“Điều tức, lưu chuyển thêm hai lần nữa.” Giọng nam dễ nghe vang lên bên tai, Dung Song vô thức nghe theo, lôi kéo linh lực lưu chuyển trong người.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lãnh*nam chính* Văn Uyên: Nghe nói ngươi muốn ngồi lên đầu ta?
Dung*mất đi hệ thống* Song: Nói gì vậy đại ca! Chân huynh mỏi sao? Để tiểu đệ bóp chân cho huynh nha.