Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng

Chương 6


Đọc truyện Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng – Chương 6

Tiếng nhạc chuông gọi đến phá vỡ sự trầm tư của Giang Trạm, anh nhấc điện thoại lên trả lời.

“Anh Giang!! Là em!”

Đúng vậy, người gọi điện cho Giang Trạm sáng nay cũng là anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Bân, đàn em trung thành của Giang Trạm.

Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn sùng bái Giang Trạm, chỉ hận không thể thổi anh thành thần thoại.

Gia đình Tiêu Bân thuộc loại có quyền có thế, anh ta cũng được coi là đứng top đầu trong thế hệ con ông cháu cha giàu có, thật ra anh ta là con riêng nhưng bố anh ta vẫn luôn cưng chiều hết mực, nổi danh là muốn sao có sao, muốn trăng có trăng, nên trong vòng anh em cũng coi như là một Tiểu Bá Vương đấy.
 

Mỗi lần Tiêu Bân thu nhận một người anh em mới, anh ta đều phải truyền ‘Giang Trạm’ vào đầu óc những người theo anh ta như truyền thống gia phả vậy, dần dà, cho dù Giang Trạm ra nước ngoài cũng không còn ở trong hội này, thì mọi người trong hội vẫn sẽ biết nhân vật số một này.

“Anh đồng ý đến đây với bọn em đi, đàn em của em đều muốn gặp anh đây này! Anh trở về cũng không nói với em, nếu không phải Giang Tiêu Tiêu nói với em, em cũng không biết!!”

Anh ta đang trong phòng riêng, mọi người xung quanh đang hát hò ầm ĩ, anh ta chỉ có thể gân cổ lên để nói chuyện với Giang Trạm, cảm giác như dùng hết toàn lực đến mức tâm tê phế liệt vậy.


“Chút nữa tôi sẽ đến, gửi số phòng riêng cho tôi.”

Giang Trạm mặc quần áo rồi cầm lấy khóa xe đi ra ngoài.

Thành phố Z hôm nay hơi tắc đường, anh cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, tự hỏi không biết Lâm Kiều đã về chưa.

Vất vả mãi mới vượt qua được dòng xe cộ đông nườm nượp, quả nhiên khi đến nơi, cửa hàng của Lâm Kiều đã đóng cửa.

Anh lấy điện thoại di động ra xem giờ, trong lòng âm thầm ghi nhớ, lần sau sẽ đến sớm hơn lần này một chút.

Vốn định đến đưa cô về nhà, nhưng kết quả lại xôi hỏng bỏng không.

Anh quay xe đi đến địa chỉ mà Tiêu Bân đã gửi cho anh, cũng chính là quán bar nơi anh với Lâm Kiều đã gặp nhau trước đây.

Báo số phòng để người phục vụ dẫn anh đến.

Ngay khi cánh cửa mới mở ra một khe hở nhỏ đã nghe thấy Tiêu Bân đang chỉ huy quy củ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cả nhóm ngẩng đầu vểnh tai lên nghe kỹ anh nói đây, lát nữa khi anh Giang đến tất cả phải đứng dậy hết cho anh, nếu ai để anh thấy còn dán mông ngồi trên ghế, đêm nay ông đây sẽ chôn hắn trong ghế sô pha,…”

Anh ta vẫn hùng hồn nói tỏ vẻ lý lẽ ngay lúc Giang Trạm bước vào.

Tiếng mở cửa bất ngờ cùng với người tiến vào khiến cả lũ đang chuyên tâm ngồi nghe đều ngây ngẩn cả người.

Cho đến khi Tiêu Bân hét lên, suy nghĩ của mọi người mới được kéo lại.

“Ôi chaoo!!!!! Đại ca của lòng em!!!!!”

Anh ta không thèm quan tâm đến hình tượng chạy vèo cái đến bên Giang Trạm, anh ta chỉ cao đến cổ Giang Trạm, nhưng vẫn tự nhiên choàng tay qua vai Giang Trạm, cười hihi haha dẫn anh đi vào.

“Sao ngơ ngác cả lũ vậy, mau ra chỗ khác nhường chỗ đây. Chú! Dẫn cả cô gái đó vào trong góc kia ngồi đi.”

Giang Trạm ngồi xuống, Tiêu Bân ngồi bên cạnh, tất cả mọi người đều nhìn vị đại ca chỉ nghe danh mà chưa từng thấy bóng dáng một lần.

Một tên đàn em lanh lợi đứng dậy rót chén rượu, hô to:


“Chào anh Giang, em là Tôn Chấn.” 
 
Những người khác thấy vậy cũng đồng loạt đứng lên chào hỏi.

Giang Trạm trả lời từng người một, Tiêu Bân nhìn mọi người làm như vậy cũng cảm thấy yên tâm.

“Đại ca thấy thế nào, có phải mới về nước nên chưa kịp thích ứng không? Hôm nào em dẫn anh đi chơi?”

Giang Trạm cười nói:

“Tương lai có thời gian hẵng đi, anh mới làm cho công ty trong nhà cần thời gian làm quen, còn có một số việc cần phải giải quyết nữa.”

Giang Trạm là người có quy tắc, Tiêu Bân đương nhiên hiểu rõ sẽ không nhắc tới đề tài này nữa, anh ta rót cho Giang Trạm một ly rượu, cười hì hì trêu ghẹo.

“Lần này về rồi có đi nữa không? Có muốn em tìm chị dâu ở bên này cho không?”

Nghe xong chủ đề này, có người cũng rất cao hứng.

“Ừm, nhà em có cô em họ lớn lên cũng khá xinh đẹp, tính tình không tệ, nếu anh Giang có hứng thú, em có thể liên hệ giúp anh một chút…”
 
“Em họ của chú? Nhìn chú như vậy, định lừa trẻ con hả!”

Người ngồi bên cạnh hắn thoáng chẹp chẹp miệng.

Tiêu Bân nghe xong cũng hiểu đây là chuyện quan trọng, chị dâu của anh ta phải lựa chọn kỹ càng, sao có thể tùy tiện như vậy.


“Vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao, còn phải có học thức, tác phong tao nhã phóng khoáng chứ.”

Nghe đến đây mọi người đều muốn méo hết miệng

“À….”

“À cái gì, mấy thằng này!”

Tiêu Bân trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó lại quay sang nhìn Giang Trạm cười.

“Nói thì nói như vậy, anh Giang anh có tiêu chuẩn gì không? Đến lúc đó em sẽ nghiêm túc chọn lựa cho anh một người vừa ý.”

Giang Trạm vươn tay vỗ vỗ đầu anh ta, không nhẹ cũng không nặng.

“Quan tâm chuyện của bản thân tí đi, học cái tốt một chút mang lại lợi cho bản thân.”

Rốt cuộc thì chuyện của cá nhân Giang Trạm vẫn là thứ Tiêu  Bân quan tâm nhất.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.