Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng

Chương 47


Đọc truyện Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng – Chương 47

Lâm Kiều đi bộ dọc theo vỉa hè, trời đầu xuân ở thành phố Z trở nên ấm hơn, gió nhẹ thổi cũng không còn lạnh nữa, chỉ có điều ban đêm vẫn hơi lành lạnh.
 
Cô đang buồn chán muốn chết thì điện thoại trong túi reo lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Là Giang Trạm gọi, cô bấm nghe máy.

“Alo.”

“Em vẫn đang đi mua sắm à?”

Giang Trạm ở bên kia dựa lưng vào ghế da, đặt bút trên tay xuống.

“Không, em mua xong rồi, đang về nhà.”

“Em mua gì thế, có muốn được hoàn tiền không? Anh còn chưa đưa em đi mua sắm lần nào.”

Lâm Kiều không hề biết, lời anh đùa giỡn lúc nói chuyện vẫn luôn là nghiêm túc vì anh luôn như vậy.

Đi đến bên chân cầu, cô dừng lại, tựa chân lên thành cầu, lắng nghe anh nói.

“Sắp đến sinh nhật em rồi, một thời gian nữa anh sẽ đến tìm em.”

“Không sao đâu, anh còn đang bận việc của mình, chú ý nghỉ ngơi đi nhé.”

Anh thật sự rất bận, dạo gần đây cô cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi ấy qua giọng điệu nói chuyện của anh. 
 

“Thật kỳ lạ, chỉ cần nói chuyện với em thì như gặp dòng điện xung* vậy…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*:Dòng điện xung có tác dụng cải thiện về triệu chứng bệnh rất đa dạng như Tăng tuần hoàn tại chỗ; giảm viêm, giảm đau, giảm phù nề; tăng trương lực cơ và phục hồi sức khỏe. (Yêu nhau phải áp dụng vật lí để thính nhau =)))
 
Anh thấp giọng cười.

Lâm Kiều dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, cô không khỏi cong môi cười.

Đứng thẳng người lại, cô tiếp tục đi về phía trước, cúi đầu nghe lời anh nói, hoàn toàn không để ý bóng dáng cao lớn đứng trước mặt.

Tới gần, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da nam, cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu định nói xin lỗi nhưng trong nháy mắt cô ngẩn người.

Giọng nói của Giang Trạm trong điện thoại trở nên xa xôi, gió xung quanh dường như đều tĩnh lại, người trước mặt đưa cô trở về mấy năm trước.
 
Cô đứng đối diện nhìn anh ta, vẫn trong tư thế này, cô ngẩng đầu hỏi:

“Anh phải đi à?”

“Ừ.”

“Có về không?”

“…”

“Chúng ta cứ chia tay như vậy, anh không thấy tiếc sao?”

Cô giả vờ dửng dưng, nhưng kỳ thật giọng cô đã run rẩy.

Chúng ta cứ chia tay như vậy, anh không thấy tiếc sao.

Điều tra tấn nhất đối với cô, giống như đứng ở sân bay đợi chờ một con thuyền, dù biết rõ chính mình không đợi được nhưng lại không cam lòng, không buông bỏ được.
 
Người muốn trèo non vượt biển để nhìn ngắm bầu trời đầy sao còn em đứng bên bờ biển nhìn mặt trời lặn mong ngóng người quay về, hai người không phải là người qua đường nhưng rồi sớm muộn mỗi người sẽ đi một ngả, lại vẫn không kìm được tạo thêm đường, phá bỏ chông gai, cùng người đi thêm một đoạn, chỉ là rốt cuộc cũng không phải là vĩnh viễn, khoảnh khắc chia tay ắt sẽ đến.*
 
*: Câu nói của Dương Mỹ Vị.

“Đã lâu không gặp.”

Giọng nói kia như lướt qua ký ức, truyền đến bên tai.

Theo bản năng, cô tắt điện thoại trên tay, bước đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, cô đã bị người phía sau giữ chặt.

“Không muốn gặp anh à?”

Cô nhắm mắt, rút bàn tay bị anh ta nắm lấy ra, quay đầu lại, lại một lần nữa đối mặt với anh ta.
 
Anh ta đã khác rồi, không biết là khác ở đâu, nhưng cặp lông mày, đôi mắt kia dường như vẫn y hệt như lúc đó.

“Đã lâu không gặp.”


Cô nuốt vài ngụm nước bọt rồi mới lên tiếng.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy trong tay áo đủ để bán đứng cô.

Tiêu Duệ cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt của cô, một lúc lâu sau mới nói:

“Cùng nhau đi bộ đi, anh chạy từ bên kia tới đây không dễ chút nào.”

Vừa nãy nhìn thấy cô đứng ở bên kia cầu, chắc chắn mình không nhìn lầm anh ta mới chạy tới.

“… Không, em phải về nhà.”

Cô mở miệng từ chối nhưng cơ thể cô lại rất thành thật.

“Đi thôi, không phải lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau sao.”

Anh ta chủ động đi lên phía trước.

Không cần nhìn lại cũng biết cô sẽ đi theo.

Quả nhiên, anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ phía sau.

Tiêu Duệ thả chậm tốc độ, từ từ sóng vai cùng cô.

Những cuộc gọi tới liên tục của Giang Trạm dường như đánh thức sự bình tĩnh trong cô, cô nhắn lại cho anh một câu, trái tim mới vừa xao động cũng thoáng bình tĩnh hơn một chút.

“Dạo này anh thế nào?”

Bầu không khí quá im lặng, nhưng không ai cảm thấy xấu hổ, bởi vì đó là cách bọn họ ở chung.

Không cần ai mở miệng bởi vì bọn họ hiểu rõ ý nhau.

“Vẫn như bây giờ.”

Tiêu Duệ hơi gật đầu.

“Em vẫn vẽ tranh à?”


“Ừ.”

Cô đi bên cạnh anh ta, ánh mắt nhìn về phía mặt nước, giờ phút này, những gợn sóng lấp lánh như dao động trong ánh mắt của cô, bình lặng để dấu đi sự cuộn trào mãnh liệt.

“Em đổi số điện thoại rồi à?”

“Nhiều năm như vậy, không thể không đổi được.”

Tiêu Duệ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô.

“Ý anh là, sau khi anh rời đi không lâu.”
 
“Anh gọi điện thoại cho em, lại báo thuê bao, trên tài khoản mạng xã hội, anh nhắn tin cho em rất nhiều nhưng em không bao giờ trả lời anh.”

Lâm Kiều không trả lời, bàn tay cầm điện thoại trong túi áo càng ngày càng chặt hơn.

“Anh muốn tìm Trương Giai Giai hoặc Trần Thừa, nhưng không tìm được ai cả, như thể bọn em bàn bạc hết với nhau rồi ấy.”

Nụ cười của anh ta có phần giễu cợt.
 
Người có thông tin liên lạc với cô ước chừng cũng chỉ có Trương Giai Giai và Trần Thừa, lúc ở trường Lâm Kiều chưa từng xã giao với bạn học khác, lên đại học cũng không ở kí túc xá, ngẫm lại, anh ta hoàn toàn không có ai để nhờ liên lạc với cô…
 
________________________________________________
 
Lời bạn Vic: Vậy là nam phụ đã xuất hiện rồi các nàng ơi, tui mời anh một vé về nhà, còn các nàng thì sao?

 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.