Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng

Chương 21


Đọc truyện Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng – Chương 21

Lâm Kiều không trả lời lại, ném điện thoại lên giường không thèm để ý đến anh, chỉ muốn đi tắm xong rồi đi ngủ.

Hôm sau lúc Giang Trạm đến, quả nhiên anh phải đón nhận khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Kiều, còn phải cố gắng thuyết phục mãi mới kéo được người lên xe.

Nhìn cô hôm nay mặc áo len cổ cao làm anh không khỏi bật cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe anh cười, mặt Lâm Kiều đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương*.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
*: Đã rét vì tuyết lại giá vì sương ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề. Ý là Lâm Kiều đã bực còn bực hơn.

Ngay cả khi đến cửa tiệm cũng không thèm cho anh một ánh mắt tốt.

“Đừng như vậy mà, anh xin lỗi.”

Anh ngồi bên cạnh cô, mấy lần muốn thò tay định nắm tay cô nhưng lại bị cô hất ra hết.

Giang Trạm cười cười bất lực.

“Trước khi đi anh không muốn cãi nhau với em.”

Anh liếc mắt nhìn thời gian, có chút bất lực.

“Đi đi, không tiễn.”


Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại nói ra mấy chữ khiến anh không biết làm thế nào cho đúng.

“Làm sao thì em mới hết giận?”

“Mắt không thấy tâm không phiền.”

Giang Trạm bất lực đứng lên.

Đột nhiên cửa tiệm bị đẩy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ăn sáng chưa? Lâm Kiều, mình mang cho cậu…”

Đôi mắt ấm áp của Trần Thừa sa sầm xuống ngay khi nhìn thấy Giang Trạm.

Giống như sự nhạy bén giữa những người phụ nữ, sự thù địch giữa những người đàn ông cũng nảy sinh trong nháy mắt.

Nhất là khi cả hai bên không có ý che lấp.

“Cô ấy ăn rồi.”

Giang Trạm liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện.

Anh nhớ rõ người này, mới gặp hai ngày trước, còn đi cùng bạn của Lâm Kiều.

Trần Thừa nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp coi anh như không khí, đang định đi đến chỗ Lâm Kiều thì bị một bàn tay ngăn lại

“Muốn gì?”

Cậu ta nhìn Giang Trạm.

Cậu ta thấp hơn Giang Trạm một chút, Giang Trạm cụp mắt xuống, đôi mắt lộ vẻ đào hoa mê người thường ngày trở nên lạnh băng trong nháy mắt, đôi môi cười khinh, lộ hàm răng trắng sáng.

“Giữ khoảng cách thích hợp với con gái chút đi.”

“Người nên duy trì khoảng cách an toàn là anh đấy!”

Mùi thuốc súng bốc lên trong không gian yên tĩnh.

Lâm Kiều mở miệng dập tắt cái ngòi sắp phát nổ.

“Anh phải đi rồi, Giang Trạm.” 
 
 
Giang Trạm thu tay đang giữ Trần Thừa, vẫy tay nói:

“Buổi chiều anh đến đón em.” 
 
Anh xoay người bước ra ngoài cũng không thèm nhìn sắc mặt âm trầm của Trần Thừa.


Nhìn bóng lưng Giang Trạm rời đi, trong đầu cậu ta suy nghĩ về câu nói kia của anh, ánh mắt càng thêm u ám.

“Mình ăn sáng rồi, sao cậu lại đến đây?”

Lâm Kiều tập trung vào bức vẽ, không để ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Trần Thừa.

“Không có chuyện gì, chỉ là Trương Giai Giai rời đi rồi nên có chút buồn chán đành đến nói chuyện với cậu vậy.”

“Tìm mình để nói chuyện á? Cậu biết mình kiệm lời mà.”
 
Trần Thừa đặt những thứ đã mua lên trên bàn, ánh mắt rơi vào cốc sữa bò nóng.

Vờ như lơ đãng cầm lên, nhiệt độ của sữa truyền vào lòng bàn tay.

“Không ngại chứ?”

Cậu ta lắc lắc cốc sữa bò còn nóng trong tay.

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn cậu ta.

“Trước đấy hãy giải quyết đồ của cậu đi đã.”

Nụ cười nơi khóe miệng Trần Thừa cứng đờ.

Cậu ta nhìn Lâm Kiều, chua xót hỏi:
“Người kia là ai?”

Cậu ta hỏi câu này cũng chỉ có thể dùng tư cách bạn bè để hỏi.

“…Là khách hàng, hai ngày trước không phải mình nói rồi sao!”

Lâm Kiều cau mày, có vẻ không muốn nói thêm nhiều lời.

“Chúng ta là bạn sao, Lâm Kiều.”


Cậu ta nói.

Lâm Kiều dừng lại một lúc mới ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Cô thấy hôm nay Trần Thừa rất khác,  rốt cuộc là khác chỗ nào, không phải bề ngoài, không phải quần áo, không phải vẻ mặt, mà là ánh mắt.

Trước đây cậu ta không hay nhìn thẳng vào mặt cô, nhưng hôm nay lại nhìn cô chăm chú, ánh mắt dò xét cùng sự tức giận không hề che giấu.

“Cậu sao vậy? Hôm nay cậu rất khác với Trần Thừa mình biết đấy.”

Giọng nói lạnh lùng của cô lập tức khiến cậu ta tỉnh ngộ.

Cậu ta đứng dậy, cười cười, đưa tay che mặt lại.

“À, mình, có vẻ tối hôm qua mình ngủ muộn quá.”

Lâm Kiều chỉ im lặng nhìn cậu ta.

Ánh mắt trong veo của cô quá mức bình tĩnh khiến cho cậu ta cảm thấy mình đi đêm gặp ma thật rồi, toàn thân như bị kim châm vậy.

“Có khi mình phải về nhà nghỉ ngơi thật tốt mới được, xin lỗi cậu.”

Cậu ta cầm chìa khóa xe, xoay người rời đi.

Lâm Kiều nhìn dáng vẻ chật vật của cậu ta, bàn tay đang cầm bút vẽ siết chặt lại.
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.