Đọc truyện Người Điều Khiển Tâm Lý – Chương 47: Ngôn Luật: Thú vị lắm
Ba người tìm được phòng biên tập của Ngôn Luật, Ngôn Luật gõ cửa liền có người ra mở, là một cô gái hơn hai mươi tuổi, mở cửa thấy Ngôn Luật thì cô gái kia rất bất ngờ, mở to miệng, “A, sao hôm nay đại tác giả Ngôn lại đến đây?”
Ngôn Luật nâng khóe miệng, “Đến lấy tiền nhuận bút.”
Nữ biên tập trừng mắt nhìn, nhìn cậu ta một lát thì không nói gì, đưa tay chuẩn bị đóng cửa.
Khi còn lại một khe hở nhỏ thì cửa bị giữ lại, nữ biên tập làm thế nào cũng không đóng lại được, trong chốc lát, cửa lại bị đẩy ra.
Tần Uyên lấy thẻ cảnh sát trong người ra, “Xin chào, chúng tôi là Đội Điều Tra Đặc Biệt.”
Nữ biên tập thấy còn có cảnh sát đến, hai mắt trong phút chốc trừng lớn, nóng nảy đến mức giậm chân, “Đây là sao? Ngôn Luật cậu làm gì phạm pháp hả? Không, là cậu tố cáo tôi làm gì phạm pháp hả? Anh cảnh sát, tôi là người dân lương thiện, vẫn luôn làm đúng công việc của mình, trên đường có nhặt được tiền tôi cũng sẽ đưa cho cảnh sát, chú à, tôi không tham ô, không nhận hối lộ, không làm bất cứ việc gì trái với luật pháp, từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi có thể tham chút lợi ích nhỏ nhưng tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp.”
Nữ biên tập liền thở gấp sau đó tiếp tục nói: “Lần này chưa đưa tiền nhuận bút cho cậu ta là vì cậu ta cố tình kéo dài thời gian giao bản thảo, hơn nữa tôi cũng không nuốt tiền nhuận bút của cậu ấy, trời đất chứng giám đó, tôi đối với cậu ấy rất tốt, không gây áp lực cho cậu ta, còn sắp xếp các hoạt động khác cho cậu ấy, để cho cậu ấy có không gian tự do sáng tác, Ngôn Luật cậu nói đúng không, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi cũng không phải không muốn đưa tiền nhuận bút cho cậu mà.”
Nữ biên tập đó đột nhiên nói như súng bắn liên thanh, cứ thao thao bất tuyệt không ngừng, tốc độ nhanh đến mức ba người muốn chen vào cũng không được, nói đến mức không còn gì để nói mới dừng lại, thở hổn hến.
Tần Uyên: “Cô à, chúng tôi muốn hỏi fan của Ngôn Luật có gửi gì cho cậu ta không?”
Nữ biên tập sửng sốt một chút rồi vỗ ngực thở dài, “A, khụ khụ, được rồi, sao mọi người không nói sớm một chút.” Nữ biên tập chỉnh sửa lại mái tóc, mỉm cười nói: “Đi theo tôi, thật sự là có nhiều đồ đó.”
Đi đến căn phòng cách vách, nữ biên tập chỉ vào đống đồ vật nơi góc tường nói: “Ở đây, đa số là thư, còn có chút quà, toàn bộ đều ở đây, tôi không bỏ cái nào hết.” Nữ biên tập ra sức mở to hai mắt, muốn dùng vẻ mặt để chứng minh độ tin cậy trong lời nói của mình.
Bỏ tất cả thư và quà tặng vào trong túi, tổng cộng có đến 4 túi lớn, Tần Uyên mang theo hai túi đi xuống, Mộc Cửu ôm một túi lớn bằng nhung đi theo sau, nữ biên tập cũng mang theo hai túi, khó khăn để đuổi kịp người phía trước, nhìn Ngôn Luật nhàn nhã đi phía trước, cô gọi: “Ngôn Luật, cầm giúp tôi 1 túi đi.”
Ngôn Luật quay đầu, đưa tay lấy hai bức thư nói: “Hết tay rồi.”
Nữ biên tập: “…”
Tần Uyên chở mọi người và mấy túi đồ quay về cục cảnh sát.
Đội Điều Tra Đặc Biệt không nghĩ sẽ có nhiều như vậy, sau khi nhìn thấy thì rất bất ngờ.
Triệu Cường: “Trời ơi, fan hâm mộ bây giờ cũng nhiệt tình quá.”
Hồng Mi: “Em trai của Mộc Cửu rất được yếu mến nha!”
“Bởi vì sách rất hay mà!” Sau khi xem sách của Ngôn Luật, Đường Dật cũng trở thành fan hâm mộ.
Biết họ trở về, Lam Tiêu Nhã dẫn Đại Bạch quay lại phòng làm việc, trong miệng cậu ta đang ăn snack khoai tây của Lam Tiêu Nhã cho, thấy Ngôn Luật, cậu ta liền chạy qua bên cạnh Ngôn Luật, đưa snack qua cho Ngôn Luật tựa như đang dâng lễ vật quý hiếm.
Một mình cậu ăn đi. Ngôn Luật vốn định nói câu này để biểu đạt ý kiến của mình nhưng lời chưa ra đến miệng đã nuốt xuống, tay cầm một miếng ăn.
Đại Bạch ngây ngốc cười, sau đó tiếp tục ăn snack trong tay.
Thấy cảnh tượng như vậy, Mộc Cửu cứ nhìn chằm chằm Ngôn Luật.
Ngôn Luật cảm thấy phía sau có cảm giác gì đó cũng quay lại trừng.
Tần Uyên đem túi đồ đặt giữa hai người họ, xem như là cắt đứt cuộc thi trừng của họ.
Bởi vì thư và quà tặng quá nhiều nên để tìm được hung thủ, mọi người phải đem những thứ này chia đều, ai cũng tham gia kiểm tra.
Tần Uyên nói: “Hung thủ chắc chắn sẽ gửi đến mấy bức thư, hơn nữa thư của hắn ta sẽ rất dài, nên chúng ta ưu tiện chọn ra những người gửi nhiều thư cho cậu ta.”
Mộc Cửu và Đường Dật dùng trí nhớ hơn người của họ để chọn ra những người đã viết hai bức thư trở lên.
Khi bắt đầu xem thư, Mộc Cửu nói với họ: “Hắn viết thư rất đặc biệt, ngay từ đầu hắn sẽ miêu tả cảnh tượng trong tiểu thuyết, trích dẫn nhiều câu trong tiểu thuyết. Càng về sau là hắn sẽ phân tích diễn biến trong lòng hung thủ, hắn cảm nhận được sự tàn nhẫn của hung thủ, hắn không kiềm chế được nên đã rơi vào cảm xúc đó. Thế nhưng những bức thư sau sẽ có thay đổi nhiều so với những bức trước, ngược lại hắn sẽ phân tích người bị hại trong tiểu thuyết, dùng từ ngữ thô tục để nhục mạ những người bị hại, hơn nữa hắn còn đưa vào đó những tưởng tượng của mình, xem mình là hung thủ. Ở bức thư gần nhất, hắn sẽ nhắc tới quá trình phạm tội lần này của hắn, đây chính là sáng tạo của hắn, giọng văn của hắn sẽ rất khoe khoang tự cao.”
Sau khi Mộc Cửu nói xong, mọi người bắt đầu hành động, Tần Uyên, Mộc Cửu, Ngôn Luật, Đường Dật, Triệu Cường, Hồng Mi phụ trách xem thư, Lam Tiêu Nhã và Trần Mặc thì xem qua tặng.
Tần Uyên và Ngôn Luật xem rất nhanh, mà tốc độ đọc của Mộc Cửu và Đường Dật còn đáng ngạc nhiên hơn, Mộc Cửu căn bản là chỉ nhìn lướt qua, cứ liên tục lật, đối với hai loại tốc độ hơn người này, Triệu Cường và Hồng Mi chỉ có thể cố gắng xem thư nhanh hơn.
Mà Lam Tiêu Nhã ở bên cạnh mở quà cũng sợ hãi than thở: “Trời ơi, lại còn có người gửi dao đến. Thần thánh ơi, đây là cái gì? Còn gửi đến một khăn tay dính máu nữa chứ.”
Trần Mặc yên lặng, bình tĩnh mở quà, ngoại trừ cau mày thì một chút phản ứng cũng không có. Còn Đại Bạch thì mở quà rất hưng phấn, tựa như rất thích loại cảm giác ngạc nhiên này.
Thời gian dần trôi qua, lúc này, Mộc Cửu cầm hơn mười bức thư trong tay, cứ liên tục đảo mắt xem rồi ngẩng đầu nói: “Tìm được rồi.”
Mọi người nghe thấy đều đến gần, Mộc Cửu cầm hơn mười bức thư đặt lên bàn rồi lần lượt bày ra cho mọi người xem, sau đó nói: “Đây là những bức thư đầu tiên của hắn, chữ viết rất gọn gàng, ngoài những dòng chữ thể hiện sự yêu thích của hắn dối với quyển sách này thì hắn còn trích dẫn rất nhiều câu trong quyển sách, những câu trích dẫn thì hắn dùng viết khác màu để viết, hắn rất nghiêm túc đọc quyển sách này nhiều lần.
Mấy bức thư giữa hắn lại nhiều lần dùng đến mấy loại câu như ‘Hắn thật tàn nhẫn, hắn cứ đi lấy mạng người khác mà không có bất kì lý do gì.’ ‘Hắn giống như một tên đồ tể, mà những người bị hại không thể nào thoát khỏi vũ khí của hắn, chỉ có thể để cho hắn hành hung, không thể phản kháng.’ ‘Thì ra cuối cùng hắn là người như vậy, có thể làm ra những chuyện như vậy, tôi không thể tưởng tượng ra được.’ Lúc này chữ của hắn đã xấu hơn nhiều, có một vài chỗ là hắn cố gắng lắm mới có thể viết được, bởi vì lúc này tâm lý của hắn đã bất đầu nóng nảy, gấp gáp.
Mà những bức thư gần đây, sự miêu tả của hắn đối với người trong tiểu thuyết lại là ‘Bọn họ thật đáng chết, những người ngu xuẩn thì không nên sống trên đời này.’ ‘Hắn có thể chết thảm hơn nữa, chết như vậy thật dễ dãi cho hắn.’ Mà bây giờ hắn lại nói về hung thủ thế này ‘Chắc là phải sáng tạo hơn chứ, những thứ này không đủ, tôi chắc chắn làm tốt hơn hắn.’ Lúc này chữ của hắn càng xấu hơn, thậm chí có vài bức thư bị hắn vo lại nữa.
Bức thư cuối cùng, được gửi vào ngày hôm qua, hắn đã viết ‘Tôi nắm giữ tính mạng của nó, bong bóng sẽ đem nó đến thiên đường.’ ‘Tôi đã chôn cất cô ấy, lời nguyền rủa của cô ấy đã ngấm vào bùn đất, từ từ sinh sôi, từ từ lớn lên.’ ‘Phá hủy và phục hồi, tôi chính là người sáng tạo.’ Hắn đã thực hiện tất cả trước khi viết, chữ viết hắn không còn xấu nữa, nhưng không còn gọn gàng như lúc đầu, hắn viết rất dễ dàng, dường như có chút nhẹ nhàng, bởi vì hắn đã tìm được cảm giác thành tựu, hắn đang thể hiện thành quả của mình.”
Nghe phân tích của Mộc Cửu, miệng Triệu Cường và Lam Tiêu Nhã mở càng lúc càng dài, càng lớn, Đường Dật thì bội phục nhìn Mộc Cửu, Ngôn Luật chỉ ở bên cạnh cười nhạt.
Tần Uyên hỏi: “Hắn có ký tên không?”
Mộc Cửu: “Hắn không viết tên của mình, bức thư cuối cùng hắn ký tên là: Người Sáng Tạo.”
Ngôn Luật nhìn chữ ký trên bức thư cuối cùng, nâng khóe miệng, “Thú vị lắm.”