Người Điều Khiển Tâm Lý

Chương 41: Mộc Cửu: Họ ở chỗ này


Đọc truyện Người Điều Khiển Tâm Lý – Chương 41: Mộc Cửu: Họ ở chỗ này

Tại phòng làm việc của Đội Điều Tra Đặc Biệt, mọi người đang sắp xếp lại các chứng cứ của ba vụ án.

Hồng Mi đứng trong phòng hợp, trước mặt mọi người trình bày hết tất cả chứng cứ của các vụ án, “Người chết thứ nhất là Ôn Đạt Viên, là một công nhân viên chức phồ thông, bị giết trong nhà của mình, sau khi giết người, hung thủ đã tỉ mỉ thay quần áo cho nạn nhân, hơn nữa còn đặt trong phòng một bình hoa giả có hoa văn bị đảo ngược, bình hoa thật tên là Ách Hầu Chi Nữ, nghe nói người sở hữu bình hoa này đều sẽ bị bóp cổ chết.

Từ bình hoa này đã dẫn cho chúng ta tìm được người chết thứ hai, Bác Dã, là thương nhân, bị độc chết, sau khi bị giết đã bị cởi hết quần áo, đảo ngược người, ngâm vào hồ cá.

Cuối cùng là bức tranh Cô Gái Báo Thù, người chết là Chu Phong, họa sĩ, bị thiêu chết ở nhà, trước cửa nhà ông ta có đặt một bức tranh là của mẹ Mộc Cửu, hơn nữa Chu Phong chính là người đã vẽ bức tranh này, đây là tất cả những gì chúng ta biết được.”

Mộc Cửu nói: “Mẹ tôi chắc chắn có quen biết Chu Phong, năm đó bà ấy là bệnh nhân của Ngôn Phỉ Văn, chứng tỏ trước đó đã xảy ra việc gì đó khiến tinh thần mẹ tôi không tốt, có thể là có liên quan đến Chu Phong.”

Tần Uyên quan sát nét mặt của cô, “Ý em là có thể Ngôn Phỉ Văn giúp mẹ em báo thù.”

Mộc Cửu không đổi sắc mặt nói, “Cũng không phải là báo thù, chẳng qua hắn đang giày vò mẹ em.”

Tần Uyên suy nghĩ chút rồi nói: “Mộc Cửu, trong nhà người chết thứ nhất để lại hoa mẹ em thích nhất, để liên hệ với người chết thứ hai thì hắn dùng họ của mẹ em, có thể hai người kia cũng giống như Chu Phong, đều có liên quan với mẹ em, có lẽ hắn không ngẫu nhiên chọn người bị hại mà tất cả những thứ này đều do hắn sắp xếp.”

Mộc Cửu gật đầu, “Cả khả năng này.”

Tần Uyên: “Thạch Đầu, cậu điều tra về tư liệu của ba người này xem họ có liên quan gì đến nhau hay không.”


Thạch Nguyên Phỉ đưa tư liệu đã điều tra được cho mọi người xem, “Gần như không có liên quan gì, Ôn Đạt Viên năm nay 30 tuổi, Bác Dã thì 52, hai người họ chưa từng gặp mặt cũng chưa bao giờ liên lạc với nhau, nghề nghiệp cũng không tương thích, phạm vi giao tiếp thì không giống nhau, xem ra không thể cùng nhau xuất hiện trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”

Nhưng lát sau, anh bất ngờ phát hiện chút nghi điểm, “Chờ chút, ba của Ôn Đạt Viên là Ôn Khải Hoa trước đây là một người giàu có, nhưng hơn mười năm trước đã bị phá sản vì đầu tư thất bại, bị đã kích nên năm đó đã nhảy lầu tự sát, sau đó nhà họ cũng trở nên nghèo túng.”

Tần Uyên: “Ôn Khải Hoa và Bác Dã có liên quan gì không?”

Thạch Nguyên Phỉ: “Tìm được rồi, trước đó bọn họ có cùng nhau hợp tác làm ăn nhưng sau khi Ôn Khải Hoa phá sản thì không còn liên lạc gì.”

Đây chính là điểm liên quan của họ.

Mộc Cửu nói: “Ôn Khải Hoa đã chết nên Ngôn Phỉ Văn chỉ có thể dùng vật thay thế, chính là con trai của hắn.”

Tần Uyên lại hỏi: “Thạch Đầu, hai người họ có liên quan gì đến Chu Phong không?”

Thạch Nguyên Phỉ tìm hiểu cũng không có phát hiện, anh lắc đầu, “Giữa họ tạm thời không thấy có quan hệ gì.”

Mộc Cửu cúi đầu suy nghĩ chút rồi quay qua nói với Thạch Nguyên Phỉ: “Anh Thạch Đầu, giúp tôi điều tra xem hơn hai mươi năm trước Chu Phong ở đâu và lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Được.” Thạch Nguyên Phỉ vùi đầu tìm hiểu chút rồi nói. “Tra được rồi, khi đó ông ta không có việc làm nhưng có được địa chỉ nhà cũ của ông ta.”


Tần Uyên nói với Mộc Cửu: “Bây giờ chúng ta cùng đến đó đi.”

Hơn hai mươi năm trước, Chu Phong ở trong một khu nhà cũ, may mắn là chỗ đó bây giờ chưa bị giải tỏa và cũng không ai rời đi, nên có thể sẽ có người biết được Chu Phong, Tần Uyên hỏi thăm vài người thì tìm được hàng xóm trước đó của Chu Phong, biết rõ chuyện lúc đó của Chu Phong nhất.

Ông cụ tuy đã hơn bảy mươi tuổi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, trí nhớ vẫn tốt, xem ra là một người rất khỏe mạnh.

Lúc Tần Uyên nhắc đến Chu Phong, ông cụ suy nghĩ chút rồi lập tức nhớ ra, “Chu Phòng à, ba nó là một tên tồi tệ, năm đó ba nó thiếu nợ nên bỏ mẹ con nó để bỏ trốn, lúc đó Chu Phong còn nhỏ, kết quả lúc bọn cho vay đến đòi nợ, bọn họ sao có thể trả được, trước đó có chút tài sản cũng bị ba nó đem đi hết, mẹ Chu Phong mỗi ngày làm cùng lúc nhiều công việc, vừa muốn trả nợ vừa muốn lo cho sinh hoạt của họ, thời gian đó rất là cực khổ, nhiều năm sau, thân thể không chịu được nên đã ngã bệnh, sau một trận bệnh nặng vì không có tiền chữa bệnh, nằm trên giường không lâu sau đó thì đã qua đời, chỉ để lại một mình Chu Phong.

Chu Phong này, lúc đó vẫn được mọi người xung quanh trợ giúp, hơn nữa nó cũng hay giúp việc cho những gia đình trong tiểu khu, cuối cùng cũng khôn lớn. Chu Phong khi còn bé rất thích vẽ, nên có giúp vài người vẽ tranh để kiếm tiền. Thằng nhóc này cũng là người hiểu chuyện, mặc dù kiếm không được nhiều lắm nhưng bình thường vẫn mua chút đồ ăn đưa đến cho tôi.”

Mộc Cửu nói: “Cụ ơi, lúc đó ông ấy có biết cô gái nào không?”

Ông cụ gật đầu nói: “Có, một cô gái rất xinh đẹp lại còn hiền lành, khi Chu Phong ở bên ngoài vẽ tranh, cô ấy sẽ ở bên cạnh hỗ trợ, giúp đỡ nhiều cho sinh hoạt của Chu Phong, chúng tôi gọi cô ấy là Tiểu Kim, cô ấy đối xử với chúng tôi cũng rất lễ phép, hai người họ cũng rất hạnh phúc, chúng tôi cũng thấy vui.”

Tần Uyên đưa hình mẹ của Mộc Cửu cho ông cụ xem, “Ông ơi, người ông nói có phải cô gái này không?”

Ông cụ nhìn liền nhận ra được, “Đúng, không sai, chính là Tiểu Kim.”

Tần Uyên lại hỏi: “Vậy sau đó họ xảy ra chuyện gì?”


Ông cụ thở dài, tiếp tục nói: “Hai người họ vẫn tốt, mọi người đều cho rằng họ sẽ kết hôn nhưng kết quả là có một ngày, nửa đêm Chu Phong trở về, uống rất nhiều rượu, ngồm xổm ở cửa vừa khóc vừa gọi, tôi thấy rất lạ, đi hỏi thăm nó một chút, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì nó cũng không nói, chỉ ở đó khóc, nói cái gì mà nó đáng chết, đều là nó không tốt, ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy lại uống rượu, tôi khuyên nó rất lâu, cái gì nó cũng không nói, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc đó kỳ lạ là không thấy Tiểu Kim đến nữa, tôi nghĩ họ đã xảy ra vấn đề nên cũng không tiện hỏi nhiều. Nửa năm sau, Chu Phong chuyển nhà, thỉnh thoảng quay lại đây để thăm tôi, có khi thì ngồi ở trong ngồi trong ngõ ngây người ra.”

Tần Uyên lấy hình của Ôn Khải Hoa và Bác Dã ra cho ông cụ nhận người, “Ông ơi, năm đó ông có thấy hai người này đi tìm Chu Phong không?”

Ông cụ sờ đầu, suy nghĩ một chút, “Người đàn ông này thì có chút ấn tưởng.” Ông cụ nhìn thật kỹ, vỗ đầu một cái nói, “Đúng rồi, tôi nhớ rồi, người đàn ông này đã đến đây, hơn nữa còn là cách hai ba ngày sau khi Chu Phong uống rượu, còn lái xe đến, vừa nhìn đã biết là người giàu có, đúng rồi, khi đó ông ta còn cầm theo một cái vali, lúc về thì không thấy cái vali nữa, chắc là đã đưa cho Chu Phong, người còn lại thì không có ấn tượng, chắc là chưa bao giờ đến.”

“Ông ơi, cảm ơn ông, đã làm phiền ông rồi.”

Sau khi tạm biệt ông cụ, Tần Uyên và Mộc Cửu quay lại xe, Mộc Cửu ngồi trong xe, hai tay cầm chặt bức ảnh của mẹ, “Thảo nào Chu Phong đột nhiên có tiền, thì ra là đã bán mẹ em.”

Ngữ điệu Mộc Cửu không thay đổi, “Mẹ em lúc đó chắc là cho rằng Ngôn Phỉ Văn sẽ giải thoát cho bà, có thể kéo bà ra khỏi hố lửa của đời người, kết quả, Ngôn Phỉ Văn chỉ thiết kế một lồng giam để giày vò bà mà thôi.”

Tần Uyên vuốt đầu cô nói: “Mộc Cửu, em sẽ cứu được mẹ ra ngoài mà.”

“Đúng vậy, đây cũng là việc duy nhất em có thể làm vì bà ấy.”

Trở lại phòng làm việc, Đường Dật đang ở trong phòng họp ngồi trước màn chiếu nghiên cứu gì đó, thầy Tần Uyên và Mộc Cửu đến, Triệu Cường lập tức nói: “Đội trưởng, Đường Dật hình như đã phát hiện được gì đó.”

Tần Uyên: “Đường Dật, cậu phát hiện được gì?”

Đường Dật chỉ vào màn chiếu nói: “Đội trưởng, tôi nhờ anh Thạch Đầu chiếu lên bản đồ về địa điểm xảy ra vụ án của ba nạn nhân thì tôi phát hiện được một việc, tôi đo lường tính toán khoảng cách giữa bọn họ thì thấy nơi xảy ra vụ án thứ nhất đến phòng triển lãm của Bác Dã, khoảng cách từ phòng triển lãm của Bác Dã đến nơi phát hiện vụ án thứ hai, khoảng cách từ nơi phát hiện vụ án thứ hai đến nơi phát hiện vụ án thứ ba, khoảng cách từ nơi phát hiện vụ án thứ ba đến nhà cũ của Chu Phong, vừa đúng với tỉ lệ 1:2:3:5.”


Mộc Cửu hiểu ý anh, “Dãy Fibonacci.”(*)

Đường Dật gật đầu tiếp tục nói: “Đúng vậy, sau đó tôi nghĩ nơi ở của mẹ Mộc Cửu và em trai cô ấy có thể cũng dựa theo cách này để tính toán nhưng tiếc là hình như đã sai rồi, tôi tính ra được chỗ đó là một cửa hàng, chắc là trùng hợp thôi.”

“Không trùng hợp, Ngôn phỉ Văn là người theo chủ nghĩa hoàn mĩ, suy nghĩ của anh là đúng rồi nhưng còn thiếu điểm này.” Mộc Cửu vẽ một hình lên trên giấy, “Anh Thạch Đầu, giúp tôi đưa hình này lên trên bản đồ.”

Thạch Nguyên Phỉ nghe theo, điều chỉnh kích thước bức vẽ, bốn địa điểm hoàn toàn khớp với trên bức vẽ.”

Tất cả mọi người đều khâm phục.

“Đây là một hình xăm trên tay con nuôi của Ngôn Phỉ Văn.” Sau đó Mộc Cửu chỉ vào hai điểm giao nhau giữa hình vẽ, khẳng định: “Họ ở chỗ này.”

Ngôn Phỉ Văn đem thức ăn lên, ngồi đối diện với Ngôn Luật, bắt đầu dùng cơm, động tác của hắn rất chậm, cho dù là ăn uống cũng trong bộ dáng ưu nhã.

Ngôn Luật nhìn hắn, không nói gì, cuối đầu bắt đầu ăn.

Sau khi dùng cơm, Ngôn phỉ Văn lấy khăn lau tay, cẩn thận lau miệng và hai tay, làm xong, hắn người mắt nhìn Ngôn Luật nói: “Chị con sẽ nhanh chóng đến đây.”

Ngôn Lật nghe xong chỉ thản nhiên nói: “Đúng, cũng nhanh lắm.”

Ngôn Phỉ Văn đứng lên, khẽ mỉm cười, “Ngôn Luật, chờ lát nữa, xem biểu hiện của chị con.”

(*) Dãy Fibonacci là một dãy số trong đó một con số được xác định bằng cách cộng hai con số đứng trước nó. Bắt đầu với 0 và 1, dãy số tiếp tục 0, 1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, 21, 34, và cứ thế. Viết tổng quát thì biểu thức là xn = xn-1 + xn-2.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.