Đọc truyện Người Điều Khiển Tâm Lý – Chương 1
Edit: Hachonie
Tôi không xứng có được ánh sáng nhưng tôi có thể làm chủ bóng đêm.
Sáng sớm thứ hai, Triệu Cường trong miệng ngậm bánh bao, tay cầm ly sữa đậu nành nóng hổi thảnh thơi đi vào văn phòng.
Vừa định cùng mọi người bên trong nói “chào buổi sáng”, rút cuộc vừa đi vào, Triệu Cường liền cảm giác được không bình thường, chính là không khí trong phòng có vẻ xuống thấp, anh thấy có chút kỳ lạ, còn cố ý lùi lại phía sau vài bước nhìn lên bảng cửa chính – Đội Điều Tra Đặc Biệt, đúng rồi mà, anh không đi nhầm phòng, không phải trước đó họ vừa mới phá được vụ án Taxi giết người liên hoàn, còn chuẩn bị được khen thưởng, sao không khí lại kỳ quái như vậy, không lẽ lại có vụ án khó mới? Nhưng lại không nhận được điện thoại của đội trưởng?
Triệu Cường nghĩ cũng không hiểu, lấy tay vò đầu, lại vào văn phòng nhìn lướt qua, thấy các thành viên vốn rất sôi nổi lại yên tĩnh ngồi làm việc, ngay cả Lam Tiêu Nhã lúc nào cũng ở phòng pháp y hôm nay cũng ngồi ở bàn làm việc, đang cẩn thận nhìn xuống không biết nhìn cái gì?
Muốn biết rõ tình huống này nên Triệu Cường đi vào bên trong, do bị bầu không khí này ảnh hưởng nên bước đi cũng đặc biệt nhẹ nhàng, anh ngồi vào vị trí của mình, đem ghế kéo đến cách vách bàn làm việc của Lam Tiêu Nhã, Lam Tiêu Nhã lúc này đang nhìn xuống nên không phát giác ra chuyện gì.
Triệu Cường nhìn theo hướng của Lam Tiêu Nhã nhưng vẫn không hiểu, vì thế lấy tay vỗ Lam Tiêu Nhã muốn hỏi xảy ra chuyện gì, ai ngờ làm Lam Tiêu Nhã sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, làm Triệu Cường có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đem cô nàng ấn lại vào ghế.
Lam Tiêu Nhã bình tĩnh lại thấy rõ người phía sau, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền thấp giọng mắng: “Triệu Cường cậu muốn chết hả, muốn hù chết tôi à?”
Triệu Cường thấy Lam Tiêu Nhã đúng là bị dọa nên chạy đến cười làm lành: “Ôi! Bà chị của tôi ơi, tôi không nghĩ chị sẽ bị dọa đến như vậy, khi chị nhìn thấy bộ xương khô mà vẫn có thể cười được, không lẽ trình độ chỉ được đến đó thôi à?”
“Có thể giống nhau sao? Cậu có biết người có thể hù chết người đó”, Lam Tiêu Nhã nhìn anh với ánh mắt xem thường, đoạt lấy cốc sữa đậu nành trong tay anh, đưa lên miệng hút.
Triệu Cường thấy sữa đậu nành bị giành đi, bĩu môi nói: “Chị nói đúng rồi, nhưng hiện tại có việc gì vậy? Sao không khí lại áp lực như vậy?”
Lam Tiêu Nhã miệng hút sữa đậu nành, hướng cằm về phía văn phòng: “Cục trưởng Cung sáng sớm đã tìm đội trưởng Tần, không biết nói chuyện gì mà sắc mặt của đội trưởng ngày càng kém.”
Cách đó không xa, Thạch Nguyên Phỉ vừa thấy Triệu Cường cũng kéo ghế lại gần nói: “Đúng vậy, lúc nãy bạn nhỏ Đường Dật đi vào định tặng trà cho đội trưởng, kết quả bị đội trưởng đuổi ra ngoài.”
“Không phải chứ!”, Triệu Cường nuốt nước miếng, quay đầu liền thấy Đường Dật đang ngồi ở một góc bị đả kích đến mức dại ra, bên đó Hồng Mi đang an ủi, Triệu Cường nhìn chút rồi nói: ”Hình như đây là lần đầu tiên bạn nhỏ Tiểu Dật bị đội trưởng mắng phải không?”
Ba người nhìn Đường Dật, vẻ mặt đồng tình, phải biết rằng đội trưởng Tần Uyên của bọn họ, người mà lần đầu biết anh, chắc chắn sẽ cho rằng anh là một người đàn ông hoàn hảo, bề ngoài anh tuấn, dáng người cao lớn, gia thế lại tốt, hơn nữa tuổi còn trẻ nhưng phá được nhiều vụ án, một năm trước, cục trưởng thành lập đội Điều Tra Đặc Biệt để chuyên xử lý các vụ án khó còn đặc biệt bổ nhiệm anh làm đội trưởng.
Nhưng sau khi ở chung một thời gian sẽ phát hiện, hình tượng và tính cách của Tần Uyên hoàn toàn không phù hợp, tính cách anh kỳ lạ, lại có chút nóng nảy, toàn cục ngoài cục trưởng thì không ai có thể áp chế được anh, nhưng anh đối với công việc thì rất nghiêm túc, là một người cuồng công việc. Cho nên nếu bạn làm việc có vấn đề gì, không cần biết là nam hay nữ, đặc biệt là lúc có án lớn, thời điểm áp lực nhất, thì phải nói bạn thật bất hạnh, bạn xong rồi, nếu tâm lý bạn yếu một chút, đội trưởng Tần sẽ đem bạn mắng đến mức bạn thấy mình là “nghiệp chướng nặng nề”, cho nên các cô gái trong cục dù có si mê anh đến mức nào, nhìn người khác bị anh mắng cũng hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ này.
Thạch Nguyên Phỉ thu hồi ánh mắt rồi thấp giọng nói: “Đúng rồi, nhìn người ngồi bên kia đi, là một cô bé theo cục trưởng đến.”
“Cô bé.” Triệu Cường lại cảm thấy buồn bực, khi nãy anh còn đang bối rối, đừng nói đến cô bé, ngay cả chính mình còn chưa nhìn đến.
Lam Tiêu Nhã thấy bộ dạng mờ mịt của anh khẳng định là không chú ý tới, nâng tay trái thuận tiện đánh vào gáy của anh, chỉ vào chỗ cửa nói: “Mắt mù à? Không phải người ta ngồi cạnh cửa đó sao?”
Triệu Cường nhìn theo hướng ngón tay của Lam Tiêu Nhã, quả nhiên có một cô bé ngồi trên ghế, mặc áo màu trắng phối màu đen, sóng vai thẳng, tóc mái ngang, vóc dáng nhỏ bé gầy guộc, cơ bản không có cảm giác tồn tại, Triệu Cường này chính là loại thần kinh thô, tự nhiên sẽ không chú ý đến người nhỏ bé.
Triệu Cường nhìn chằm chằm cô bé trong chốc lát, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ không nói được nên lời.
Thạch Nguyên Phỉ thấy vậy thì đẩy anh, rồi nói: “Triệu Cường sao vậy? Nhìn cô bé đó đến ngu luôn rồi à?”
“Đi, đi.” Triệu Cường không để ý tới anh, lại nhìn trong chốc lát nhịn được mở miệng nói: “Ôi, nói thật, mọi người xem này cô bé này tại sao vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn chằm chằm máy đánh chữ, nhìn thấy có chút dọa người nha.”
Máy đánh chữ cạnh cửa đang hoạt động, đung đưa không ngừng, mà cô bé kia nhìn mà sắc mặt không có gì thay đổi, không biết suy nghĩ gì mà chăm chú đến như vậy?
Thạch Nguyên Phỉ nhìn một lát rồi chà xát cánh tay: “Cậu nói cũng đúng, không biết cô bé này có thân phận gì nhỉ? Có phải là con gái của cục trưởng không?”
“Không thể nào, cục trưởng có một đứa con trai, năm nay sẽ thi vào trường cao đẳng.” Lam Tiêu Nhã trực tiếp phủ nhận phán đoán của Thạch Nguyên Phỉ.
Giây tiếp theo Triệu Cường mạnh mẽ nói: “Không chừng là con gái riêng thì sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, tay trái của Lam Tiêu Nhã liền đánh vào gáy anh: “Có giỏi thì đến trước mặt cục trưởng hỏi, xem ông ấy có mắng cậu chết không?”
Triệu Cường sờ đầu nghĩ thầm, anh cũng chỉ thuận miệng thôi mà.
Lúc này phía trong cửa có tiếng mở ra, tổ bát quái ba người giật mình chạy tách ra, ai cũng về chỗ mình, cuối đầu đọc hồ sơ.
Cục trưởng Cung đi ra trước, vẻ mặt tươi cười theo sau là Tần Uyên mặt thâm trầm, mọi người vừa nhìn dù không biết trước đó họ nói việc gì, nhưng nếu hỏi kết quả cuối cùng chính mình sẽ bị đội trưởng trách phạt.
“Nào, tất cả thành viên đội Điều Tra Đặc Biệt chú ý một chút, từ hôm nay đội của mọi người sẽ có thành viên mới gia nhập.”
Cục trưởng Cung nói một tiếng, tất cả thành viên đều hiểu được, xem ra cục trưởng đã cứng rắn đề cử thành viên, không trách được mặt đội trưởng đen như vậy, phải biết khi đội Điều Tra Đặc Biệt mới thành lập, đội trưởng có nói tất cả thành viên trong đội đều do anh quyết định, đây chính là điều kiện để anh đồng ý làm đội trưởng của đội.
Ai cũng tò mò về thành viên mới tham gia là ai, cục trưởng Cung hướng về phía trước cửa gọi: “Mộc Cửu, đến đây.”
Triệu Cường thầm nghĩ, chắc không phải là cô bé ngồi đằng kia chứ? Anh quay đầu lại thấy cô ấy vẫn ngồi yên chăm chú nhìn máy đánh chữ, anh lại nghĩ, cũng đúng mà, sao có thể là cô bé đó, nhìn qua không biết đã trưởng thành hay chưa, tay chân thì nhỏ bé, đâu có giống cảnh sát, giống người bị hại hơn.
“Mộc Cửu, Mộc Cửu!” Cục trưởng Cung thấy cô không có phản ứng, lại gọi thêm vài tiếng.
Lúc này, cô bé đó bắt đầu phản ứng, quay đầu, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn phía trước, ánh mắt trống rỗng không thay đổi, chăm chú nhìn mọi người, cô chậm rãi đứng lên, bình thản nói: “Tôi là Mộc Cửu.”
Tất cả thành viên thấy Mộc Cửu chưa hoàn hồn nên nhất thời cả đội rơi vào không khí im lặng ngắn ngủi, nhưng Triệu Cường lại nhanh miệng nói ra nghi vấn của mình: ”Cô bé này nhìn có vẻ là chưa trưởng thành mà.”
Cục trưởng Cung liếc mắt nhìn Triệu Cường, ngay sau đó lập tức lên tiếng, tiếp tục giới thiệu về Mộc Cửu: “Mộc Cửu năm nay hai mươi tuổi, cô ấy nhỏ tuổi nhưng đã là tiến sĩ tâm lí tội phạm, sẽ giúp mọi người rất nhiều trong việc phá án, từ hôm nay cô ấy chính thức gia nhập đội của mọi người.”
20 tuổi? Tiến sĩ tâm lý tội phạm? Mọi người đều bị tin này đả kích hết rồi, phải biết rằng trong đội họ cũng có một thiên tài Đường Dật là tiến sĩ tốt nghiệp năm 24 tuổi, không nghĩ đến cô bé này chính là siêu cấp thiên tài thực sự tồn tại.
“Tần Uyên, Mộc Cửu tôi giao cho cậu”, Mọi người còn chưa bình tĩnh lại thì cục trưởng Cung nói xong liền đi.
Tần Uyên đứng đó không nói gì, các thành viên cũng không dám tự tiện nói, Tần Uyên đưa mắt nhìn Mộc Cửu đứng ở chỗ cửa, đưa tay xoa ấn đường, hướng Thạch Nguyên Phỉ nói: ”Thạch Đầu, cô ấy ngồi bên cạnh cậu. Tôi không cần biết cô có thân phận gì, nếu làm việc không tốt thì cho dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ đuổi cô ra khỏi đội”, câu sau như là nói Mộc Cửu phải đi cửa sau mới được vào đây, Tần Uyên lâu nay nói chuyện không kiêng nể ai, nhưng bất ngờ là vẻ mặt Mộc Cửu vẫn bình tĩnh, tựa như không có việc gì.
Đợi Tần Uyên đi về phòng, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, Hồng Mi thấy Mộc Cửu đứng lẻ loi một mình, có chút đau lòng, chính cô cũng là một người mẹ nên nổi lòng mẫu tử, đi qua nhẹ nhàng nắm vai Mộc Cửu, dịu dàng nói: “Mộc Cửu, đừng lo lắng, đội trưởng ngoài miệng thì nghiêm khắc nhưng nếu em làm tốt việc của mình, anh ấy sẽ không làm khó em đâu. Đúng rồi, để chị giới thiệu cho em các thành viên trong đội.”
Hồng Mi chỉ chính mình, “Chị là Hồng Mi, mọi người đều gọi là chị Mi, ở đây chị làm người liên lạc.”
Mộc Cửu nghe xong ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chị Mi.”
Hồng Mi hướng cô cười, tiếp tục giới thiệu: “Chị gái xinh đẹp này là Lam Tiêu Nhã, là bác sĩ pháp y của đội mình, em có thể gọi là chị Tiêu Nhã. Tiếp theo là người ngồi cạnh em, Thạch Nguyên Phỉ, là kỹ thuật viên, cao thủ máy tính, mọi người gọi cậu ấy là Thạch Đầu, em có thể gọi là anh Thạch. Còn người khỏe mạnh kháu khỉnh này là Triệu Cường, trước đây trong đội đặc công, thân thủ cậu ấy rất tốt. Người đẹp trai lạnh lùng kia là tay bắn tỉa, tên là Trần Mặc. Cuối cùng là Đường Dật tuổi cũng xấp xỉ với em, là tiến sĩ kỹ thuật, trước đây là người nhỏ tuổi nhất, hiện tại em đến đây thì đội chúng ta có hai thiên tài rồi.”
Mộc Cửu nghe xong thì lần lượt chào từng người, vẫn với ngữ điệu bình thản, mọi người đều cảm giác vị tiến sĩ tâm lý này có chút không giống người thường hay là nói có chỗ kỳ lạ, nhìn bề ngoài cô ấy như là búp bê người máy, ngay cả nói chuyện vẻ mặt cũng không dao động.
Triệu Cường nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên vỗ tay một cái nói: “Đúng rồi, Mộc Cửu là tiến sĩ tâm lý học tội phạm, có phải trong lòng chúng tôi nghĩ gì hoặc là chúng tôi là người như thế nào, cô đều biết hết phải không?” Triệu Cường nhắc tới, mặt các thành viên khác cũng trở nên hứng thú, dù sao họ cũng chưa từng tiếp xúc với người chuyên phân tích tâm lý, chỉ có nhìn thấy trong phim truyền hình, cảm thấy rất lợi hại.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người chờ mong nhìn Mộc Cửu, mà cô bị mọi người vây quanh bèn giương đôi mắt đen nhánh nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng: “Tôi không thể phân tích người bên cạnh mình.”
Mộc Cửu thẳng thắn cự tuyệt làm cho không khí trở nên có chút ngượng ngùng, Hồng Mi thấy vậy vội vàng lên tiếng: “Thật là, Mộc Cửu người ta chủ yếu là nghiên cứu tâm lý tội phạm, mọi người muốn bị coi là tội phạm để nghiên cứu à?”
Hồng Mi nói lí do từ chối như nói đùa làm cho mọi người cười rộ lên, xem như hóa giải việc vừa rồi, “Được rồi, mọi người đừng vây quanh Mộc Cửu nữa, đi làm việc của mình đi, Thạch Đầu, cậu ngồi bên cạnh cô ấy, có gì thì giúp đỡ cô ấy nha.”
“Tuân mệnh, chị Mi.” Thạch Nguyên Phỉ trở lại vị trí, thấy Mộc Cửu cũng đã ngồi trên ghế bên cạnh, liền chỉ lên bàn máy tính của cô, “Mộc Cửu mở máy tính trước đi, tôi gửi cho cô chút tư liệu.”
Mộc Cửu nhìn chằm chằm cái hình chữ nhật đen tuyền, hỏi: “Máy tính là cái gì?”
“A?” Mộc Cửu làm cho một chuyên gia máy tính phải suy nghĩ, anh đem những lời này nói lại hai lần vẫn không hiểu được những lời này có nghĩa gì, chỉ có thể nói: “Đây là máy tính của cô, cô có thể dùng tự nhiên.”
Mộc Cửu quay đầu, “Tôi chưa dùng bao giờ.”
”…” Thạch Nguyên Phỉ sửng sốt trong chốc lát mới tìm được giọng nói của mình, khi Mộc Cửu nói lời này thì ánh mắt u tối nhìn thẳng vào mắt anh, Thạch Nguyên Phỉ nhìn cô trong chốc lát cũng không nhìn ra được là cô đang nói đùa, “Thật sự là cô chưa dùng bao giờ à?” Mộc Cửu kiên định lắc đầu.
“Kia, kia, cô biết khởi động máy tính không?” Thạch Nguyên Phỉ bị giật mình nói chuyện có chút nói lắp, nghĩ thầm cô gái này là người cổ đại hay là người ngoài hành tinh, làm tiến sĩ rồi mà sao vẫn chưa từng sử dụng máy tính.
Đối mặt với vấn đề của Thạch Nguyên Phỉ, Mộc Cửu đột nhiên đứng lên, mắt nhìn bốn phía, sau đó nhấc chân “Phanh.”
” . . . ” Thạch Nguyên Phỉ nhìn một màn bất ngờ này, cảm thấy gân xanh nổi hết lên trán, một lúc sau, anh nhảy dựng lên rống với người ngồi cách đó không xa: ”Triệu Cường, đã nói với cậu nhiều lần là không được dùng chân khởi động máy!”
===========================================================
“Dương Lập mang theo một nhóm vào từ cửa trước, Vương Hải Phong mang những người còn lại đến cửa sau, chờ Vương Hải Phong vào vị trí thì liền tấn công vào.”
Sau đó không lâu, tổng chỉ huy nghe xong bộ đàm nhóm Dương Lập đã đến.
Ra lệnh một tiếng, mọi người phá cửa vào, nhanh chóng tìm kiếm mỗi một phòng.
“Không có ai!”
“Không có ai!”
“Đội trưởng Dương, nơi này có cô bé toàn thân bị trói! Mau gọi bác sĩ và y tá đến đây!” Nam cảnh sát đem súng bỏ vào người, cởi bỏ dây thừng ra khỏi người cô bé, cùng cô bé nói chuyện: “Cô bé, có sao không? Đừng sợ, chú đến cứu con, lập tức đem con ra ngoài.”
Ánh mắt u tối của cô bé nhìn chú cảnh sát ngồi xổm phía trước mình, không nói gì, nam cảnh sát thấy vẻ mặt cô bé nghĩ là cô bé bị dọa, liền sờ sờ tóc cô, lấy con búp bê trên mặt đất nhét vào tay cô, cố gắng làm cho thanh âm của mình thật ôn hòa: “Cô bé tên là gì nhỉ?”
Nơi đáy mắt cô bé nổi lên một tia gợn sóng, chậm rãi hé miệng, thanh âm bằng phẳng: “Tiểu Cửu, con là Tiểu Cửu.”