Đọc truyện Người Điện Tử Mười Vạn Vôn – Chương 43: Cô Bé Đeo Khẩu Trang
Đoạn đường này không còn thấy máy bay trinh sát cùng người của Phi Lang, xe cộ trên đường không nhiều, đều là xe riêng của cư dân ở khu vực lân cận, vì thế Diệp Văn Hiên cũng chậm rãi thả lòng đề phòng.
Thẳng đến mười mấy phút sau, Hình Uyên ở ghế sau nhoài người tới, ngón tay gõ gõ vai cậu.
Diệp Văn Hiên không quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Hình Uyên: “Tốt nhất chúng ta nên dừng xe lại một chút.”
Diệp Văn Hiên lập tức quay đầu lại: “Sao vậy, anh cảm thấy khó chịu ở đâu à?”
“Tôi không sao.” Gương mặt Hình Uyên bình tĩnh, ngón cái chỉ chỉ ra phía sau: “Tôi nghe thấy cốp sau có âm thanh, tốt nhất cậu nên dừng lại, kiểm tra một chút.”
Cốp sau?
Vốn tưởng có thể là đám động vật nhỏ trong rừng lén bò vào, thế nhưng chờ cậu dừng xe ở ven đường, nắm một quả cầu điện mở nắp cốp xe ra thì lại nhìn thấy một bé gái tóc vàng đang nằm ở bên trong, Diệp Văn Hiên thật sự sợ ngây người.
“Kathy?!” Cậu khó tin hỏi: “Sao em lại ở trong xe của anh…!Anh trai em đâu?!”
Kathy co chân nằm trong cốp sau, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cậu, lại chỉ về phía đường tới.
Ý đại khái là, anh trai mình vẫn còn ở bệnh viện.
Diệp Văn Hiên: “…”
Hình Uyên chậm rãi bước xuống xe, đi tới: “Bên trong là cái gì?”
Diệp Văn Hiên mặt không biến sắc nhìn qua: “Người.”
Vì vậy Hình Uyên cũng nhìn thấy nhóc loli trong cốp sau.
Hình Uyên: “…cậu bắt cóc con nít à? Thật không ngờ, cậu lại có ham mê này.”
Diệp Văn Hiên: “…!anh nói lời này mà không thấy đau lương tâm à?”
Hình Uyên: “Không.”
Diệp Văn Hiên: “…”
Nếu không phải người này đang bị thương…
Diệp Văn Hiên nghiến răng, quyết định không thèm nhìn tới cái người chỉ giỏi chọc giận người khác này.
Cậu ôm Kathy ở trong cốp xe ra, có chút lúng túng: “Làm sao bây giờ, cũng không thể mang con bé theo tới Cantel được.”
Hình Uyên thở dài: “Đưa trở về đi.”
Kathy không hề cảm thấy hành vi trốn trong cốp xe của mình nghiêm trọng cỡ nào, cô bé kéo bím tóc sau đầu Diệp Văn Hiên, tựa hồ cảm thấy thực thú vị.
Diệp Văn Hiên đen mặt để cô bé ngồi ở ghế sau, lại ném chiếc xe lăn vào cốp: “Hình vú em, giao cho anh một nhiệm vụ nặng nề, đừng để cô bé leo lên phía trước.”
Hình Uyên hình bé gái thân hình nhỏ bé, sau khi ngồi xuống liền nhìn chằm chằm anh, còn đưa tay nắm lấy góc áo anh.
Cả người Hình Uyên cứng ngắc, anh lặng lẽ nhích qua bên cạnh một chút: “…tôi sẽ cố gắng.”
Chiếc xe việt dã chậm rã quay đầu lại, xuất phát hướng về phía vừa rời đi.
Lúc sắp tới thị trấn Cayenne, Diệp Văn Hiên vẫn còn thắc mắc hỏi Hình Uyên: “Anh nói xem phụ huynh ở nước ngoài có phải quá lớn gan rồi không? Cái người A do nic gì ấy, nếu không để con bé ở trong nhà, dẫn tới bệnh viện lại không chịu trông coi, nói không chừng đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện em gái nhà mình mất tích nữa.”
Tai Hình Uyên nghe Diệp Văn Hiên không ngừng lải nhải phỉ nhổ, mắt thì nhìn khẩu trang trên mặt cô bé, đưa tay đụng một cái.
Kathy nhìn anh chằm chằm, cũng không né tránh.
Hình Uyên dùng giọng điệu ôn nhu, nhỏ giọng hỏi: “Có thể nói chuyện không?”
Không để ý tới bàn tay đụng mặt mình, Kathy kéo áo anh, khẽ gật đầu một cái.
“Có…!thể….”
Tay Diệp Văn Hiên đảo một cái, chiếc việt dã trượt một phát theo lộ tuyến hình chữ S, suýt chút nữa đã lủi vào bãi đất hoang ở bên cạnh.
Hai chữ này bị khẩu trang bịt lại nhưng vẫn có thể nghe được đại khái.
Âm thanh của cô bé khàn khàn khó nghe, tựa như máy móc thiếu dầu mỡ, lại tựa như cụ già tuổi xế chiều, có cảm giác sức sống cạn kiệt.
Diệp Văn Hiên khiếp sợ quay đầu: “Em nói được à?”
Kathy: “Ngừng….!xe….”
Diệp Văn Hiên: “Hả?”
Cô bé tựa hồ không phải dùng phương thức bình thường để phát ra âm thanh nói chuyện, âm thanh khàn khàn mất tiếng, Diệp Văn Hiên có chút nghe không rõ.
Hình Uyên quay đầu nhìn qua: “Cô bé nói dừng xe lại.”
Chờ xe dừng lại ở ven đường, Kathy lại nói: “Đi….!nơi đó…!cùng nhau….!cùng nhau….”
Cô bé chỉ khu ruộng hoang ở bên đường, nơi đó có mảng cây bụi xanh rì, thỉnh thoảng còn có vài cây cổ thụ lớn, lọt vào tầm mắt là một mảng xanh rì, thoạt nhìn xanh um đặc biệt cảnh đẹp ý vui.
Diệp Văn Hiên nhìn hồi lâu, sau đó nhìn Hình Uyên xác nhận: “Có phải cô bé muốn đi vệ sinh không?”
Hình Uyên cũng không biết: “Có lẽ là muốn chơi trốn tìm.”
Diệp Văn Hiên: “…chúng ta càng ngày càng không giống người đang chạy trối chết.”
Hai người dẫn theo nhóc loli xuống xe, Kathy một tay kéo góc áo Hình Uyên, tay kia vỗ vỗ chiếc xe việt dã ở bên cạnh.
Diệp Văn Hiên: “…bà cô này lại muốn cái gì nữa vậy?”
Kathy: “Cùng nhau….!cùng nhau…”
Hình Uyên: “Xe cũng phải đi cùng à?”
Kathy: “….vâng….”
“Tôi thật sự phục cô bé rồi.” Diệp Văn Hiên đen mặt quay trở lại ghế lái: “Quả nhiên, tôi không thích đứa nhỏ.”
Kathy víu cửa xe, nhìn Diệp Văn Hiên lái xe rời khỏi đường cái, chui vào trong một bụi cây rậm rạp ở bên cạnh.”
Lái đi không bao xa, Kathy vỗ vỗ mặt kính thủy tinh: “Ngừng…!ngừng….”
Diệp Văn Hiên đỗ xe lại: “Sau đó thì sao, làm gì nữa nha?”
Kathy chớp chớp mắt, im lặng không nói, chỉ vịn cửa xe không cho đi.
Diệp Văn Hiên: “…”
Cậu mở cửa xuống xe, thuận tay móc điếu thuốc lá của Hình Uyên ngậm vào miệng, vừa tự nói với chính mình phải bình tĩnh, phải đối xử tốt với loli.
Hình Uyên vốn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhưng lúc này tựa hồ đã thu đi dáng vẻ bất cần đời, ngược lại tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn.
Anh nhìn Diệp Văn Hiên đang đứng tựa vào cửa xe hút thuốc lá, cũng mở cửa bước xuống, ngón tay gõ gõ thân xe: “Tính tình cậu ngày càng táo bạo, không lẽ là vì gần nhất cậu vẫn luôn sử dụng dị năng?”
“Không biết.” Diệp Văn Hiên dựa đầu vào cửa sổ xe, quay qua nhìn anh: “Tôi phát hiện bắt đầu từ hôm qua, tính xấu của anh hình như chưa phát tác lần nào cả?”
Hình Uyên: “Tôi phát giận cũng phải nhìn người.”
Diệp Văn Hiên cười nhạo: “Lần đầu tiên gặp tôi cứ như tôi nợ tiền anh không bằng, vừa thấy mặt đã bảo—- từ chối.”
Hình Uyên không phản ứng với lời châm chích này: “Lúc đó nếu biết sau này cậu sẽ giật điện tôi, tôi chắc chắn sẽ không nói tới chuyện thử việc một thời gian.”
Diệp Văn Hiên có chút hứng thú, xoay người qua khoanh tay nhìn anh: “Ồ? Vậy anh định làm thế nào?”
Hình Uyên cùng cậu chỉ cách nhau không tới ba mươi cm, con ngươi xanh lam của anh quan sát đối phương từ trên xuống dưới một vòng, chậm rãi nói: “Cửa cũng không mở cho cậu, còn phải gọi điện cho thủ trưởng khiếu nại cậu.”
“…” Diệp Văn Hiên đen mặt: “Đệt, anh lại còn muốn khiếu nại tôi? Tôi sẽ nặc danh tố cáo Hình gia bọn anh mua bán súng ống đạn dược!”
Hình Uyên: “Cậu không có bằng chứng, nếu tôi đưa bằng chứng cho cậu thì sao?”
Diệp Văn Hiên chính nghĩa nói: “Lập tức tố cáo.”
Hình Uyên: “Xời.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đều khẽ nhếch lên, có chút buồn cười.
Hình Uyên se se ngón tay, mở miệng nói.
Ở bên cạnh, Kathy đột nhiên vỗ vỗ mặt kính, dùng âm thanh khàn khàn nói: “Tới…!rồi…”
Hử?
Diệp Văn Hiên dụi tắt tàn thuốc, xoay người nhìn về phía cô bé chỉ.
Trên quốc lộ, một đoàn xe jeep đi tới, kéo theo một trận bụi mù.
Diệp Văn Hiên không hiểu: “Người quen của em à? Ui, bọn họ sắp đi mất rồi.”
Hình Uyên đột nhiên đưa tay, xuyên qua cửa sổ xe đè vai Diệp Văn Hiên lại, nhỏ giọng nói: “Lên xe, đóng cửa sổ xe lại.”
Không cần anh nói lại lần hai, Diệp Văn Hiên đã lập tức nghiêm chỉnh chui vào trong xe, khép lại cả bốn cánh cửa sổ, sau đó nhìn ra bên ngoài nói: “Anh thấy cái gì, không lẽ là đám Phi Lang đã đuổi tới?”
Hình Uyên chỉ bên kia: “Nhìn đi.”
Diệp Văn Hiên nhìn sang hướng anh chỉ, miệng tê một tiếng: “Máy bay trinh sát.”
“Ba chiếc, bay theo phía sau đoàn xe khi nãy.” Hình Uyên bình tĩnh nói: “Đoàn xe jeep mới đi ngang qua trước mặt chúng ta khi nãy, tám phần mười là người Phi Lang.”
Diệp Văn Hiên: “Này, cái này…!tôi cảm thấy có chút kỳ quái…”
Hình Uyên: “Đồng cảm.”
“Là Kathy dẫn chúng ta tới trốn ở đây.” Cậu quay đầu nhìn hai người ngồi ở ghế sau: “Cô bé này…!làm sao biết được Phi Lang đang truy đuổi chúng ta?”
Nghe thấy tên mình, Kathy quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Văn Hiên, sau đó nghiêng đầu chớp chớp mắt.
Nếu không phải dáng vẻ cô bé vừa gầy gò lại thiếu dinh dưỡng, thật sự có chút đáng yêu.
Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên liếc nhìn nhau một cái, người phía sau đưa tay xoa đầu cô bé, nhỏ giọng hỏi: “Kathy, em biết bọn họ à?”
Kathy lắc đầu.
“Vậy làm sao em biết bọn anh đang tránh bọn người kia.” Hình Uyên nhỏ giọng hỏi: “Làm sao em biết bọn họ sẽ đi ngang qua?”
Kathy cọ cọ đầu vào lòng bàn tay anh: “Nhìn….!thấy….”
“Bệnh viện…!tìm….!anh trai….”
Hình Uyên nhìn Kathy, hỏi: “Kathy, anh có thể gỡ khẩu trang của em xuống không?”
Kathy nhích qua bên cạnh, lắc đầu: “Tìm…!anh trai…”
Hình Uyên lại hỏi thêm hai câu nhưng Kathy chỉ lặp lại những từ này, không còn cách nào, Diệp Văn Hiên chờ một hồi, xác nhận không còn máy bay trinh sát bay trên quốc lộ nữa mới khởi động xe, quay trở lại đường lớn.
Một lần nữa tiến vào thị trấn Cayenne, tâm tình của Diệp Văn Hiên lần này cùng lần trước là một trời một vực.
Cậu lưu ý tình hình giao thông, đồng thời thông qua kính chiếu hậu quan sát hai người ngồi ở ghế sau, hứng thú cùng lòng hiếu kỳ ở trong lòng vẫn chưa hề tản đi.
Hình tổng tài vẫn luôn nghiêm nghị kỷ luật thích hóa trang chính mình là băng sơn sắt thép lúc này đang lộ ra biểu tình trống rỗng ngồi sát trong góc, hơn phân nửa chỗ ngồi bên cạnh bị Kathy chiếm dụng làm của riêng, cô bé ôm lấy cánh tay phải không bị thương của người đàn ông trẻ tuổi, nằm úp sấp trên ghế ngủ.
“Này, anh cũng quá cứng nhắc rồi đi?” Diệp Văn Hiên thấp giọng ho khan hai tiếng: “Tôi cảm thấy khi đối phó với đứa nhỏ, anh sẽ am hiểu hơn tôi.”
Hình Uyên nghiêm túc ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu.
Diệp Văn Hiên cùng anh đối diện ở trong gương: “Tôi nhớ anh có một cô em gái, trước đó còn thấy anh để hình cô bé trong ví, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm đi?”
Hình Uyên rút tay ra nhưng không thành công: “Em gái tôi không dính người như vậy.”
Diệp Văn Hiên: “Em gái anh có đánh anh không?”
Hình Uyên: “…không đánh.”
Diệp Văn Hiên: “Oh, vậy em gái anh tốt hơn em gái tôi nhiều lắm.”
Hai người đàn ông nhìn nhau trong gương, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được sự cảm thông lẫn nhau.
Cách bệnh viện tư nhân Knicks ba con đường, Diệp Văn Hiên tìm nơi vắng người đỗ xe lại.
Ba người xuống xe, Diệp Văn Hiên lấy xe lăn ra, đỡ Hình Uyên ngồi lên xe lăn, sau đó không ngừng căn dặn Kathy đang cúi đầu phải ngoan ngoãn đi theo.
Kathy lại một lần nữa túm lấy vạt áo cậu: “Vâng….”
Thế nhưng chờ tới khi đến nơi, Diệp Văn Hiên bắt đầu cảm thấy không đúng.
“Hình Uyên, tôi có dự cảm xấu.”
Hình Uyên đeo kính râm, nghe vậy cũng nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi cũng có cảm giác đó.”
Tầm mắt hai người đều dừng lại trên chiếc jeep đậu ở ven đường bệnh viện.
“Xe này…” Diệp Văn Hiên cẩn thận nói: “Tôi thấy có chút quen mắt.”
Hình Uyên nhếch khóe miệng: “Một đội tới Cantel, một đội tìm kiếm ở các bệnh viện phụ cận, rất cẩn thận, không sai xót.”
Diệp Văn Hiên cúi đầu nhìn cô bé nhắm mắt theo đuôi ở bên cạnh.
“Kathy, anh trai em ở lầu mấy?” Cậu thấp giọng hỏi.
Kathy dùng âm lượng cũng thật nhỏ nói: “Bốn…”
“Cái đó, chúng ta thương lượng một chút.” Diệp Văn Hiên ngồi xổm xuống, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn gầy đét của của cô bé: “Anh đưa em tới đại sảnh lầu một, sau đó em tự lên tìm anh trai, được không?”
Hình Uyên ngồi trên xe lăn xỉa ngang: “Sau đó con bé sẽ kéo tay cậu, dẫn cậu đi tiếp.”
Kathy nghiêng đầu, một tay túm vạt áo, dùng hành vi để biểu đạt sự tán đồng với lời của Hình Uyên.
Diệp Văn Hiên: “…”
Này là chuyện gì chứ?!
“Trước đó không phải anh cứ hối hả đòi đi, không chịu đối mặt chính diện với Phi Lang còn gì?” Cậu trừng mắt nhìn Hình Uyên: “Giờ gặp cô nhóc loli cái là thay đổi nguyên tắc ngay lập tức? Chúng ta đang chạy trốn đó biết không hả, dẫn cô bé về tới đây đã là chu đáo lắm rồi!”
“Cho nên tôi không phản đối đề nghị vừa nãy của cậu.” Hình Uyên từ phía sau cặp kính râm nhìn Diệp Văn Hiên: “Nhân viên của cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh khá rảnh rỗi, chúng ta có thể đưa ít tiền nhờ cậu ta dẫn Kathy lên lầu.”
“Kỳ thực…” Diệp Văn Hiên ấp a ấp úng nói: “Tôi có một ý tưởng khác….”
Hình Uyên: “Hử?”
Diệp Văn Hiên: “Không sợ, chơi thẳng mặt luôn.”
[*]
[TKT] hì hì hì hì
Diệp Văn Hiên chạy ở phía trước: “Sao em lại cứ đuổi theo anh chứ?!”
Kathy đuổi theo ở phía sau: “Vì anh có xi rô Jizhi.”
(là một dạng siro thuốc, hiệu quả thanh nhiệt, giải đờm, bổ phổi, giảm ho).