Đọc truyện Người Điện Tử Mười Vạn Vôn – Chương 34: Giải tán cùng truy tung
Nói xong anh đứng thẳng người, vươn chân quay trở lại chỗ ngồi tài xế.
Diệp Văn Hiên vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy Trương Tình Tuyết ở xa xa quay trở lại.
Trương cô nương không trở về thùng xe mà chạy thẳng tới trước tìm tổng tài nhà mình nũng nịu liêu một phen.
Trước mặt vị này cậu không tiện nói chuyện, chỉ đành chuyển qua bên kia mở cửa ngồi vào, trong lòng có chút không thoải mái.
Hình Uyên không tín nhiệm hai bọn họ, cậu hoàn toàn có thể lý giải.
Đổi lại là cậu, đảm bảo ngay từ lúc ban đầu đã không cho phép người khả nghi theo mình lên xe.
Thế nhưng lý giải thì lý giải nhưng không phải không có chút oán giận nào.
Lúc tiến vào thành phố Aberystwyth thì đã hơn một giờ chiều, đã qua giờ cơm, trên đường xe không nhiều lắm.
Hình Uyên dừng xe lại bên đường đối diện trạm xe lửa của thành phố Aberystwyth, thuận tay rút một điếu thuốc ngầm vào miệng: “Ngồi xe lửa quay trở về Luân Đôn an toàn hơn rất nhiều, lên tàu rồi nhớ nghe thông báo, đừng xuống nhầm trạm.”
Diệp Văn Hiên dựa vào ghế ngồi một chút: “Anh đi đâu?”
Hình Uyên quay đầu phả một ngụm khói về phía cậu, nhếch môi cười: “Cậu không cảm thấy mình đã quản quá nhiều à?”
“Này.” Diệp Văn Hiên nhìn nụ cười bên khóe môi anh, đột nhiên nói: “Có ai từng nói với anh, anh là người trong ngoài bất đồng chưa?”
Hình Uyên giễu cợt nói: “Thấy nhược trí nên theo bản năng muốn cười thôi.”
Diệp Văn Hiên: “…”
Diệp Văn Hiên: “Tạm biệt, tôi cảm thấy anh không có cảm nghĩ muốn chia tay gì cả.”
Hình Uyên giơ tay lên: “Đi thong thả, không tiễn.”
Trước khi xuống xe, Diệp Văn Hiên lại hỏi: “Tôi cùng Trương trợ lý trở về, những nhân viên Hình thị khác phải làm sao bây giờ, anh không lo lắng cho bọn họ à?”
Hình Uyên nhướng mày, ngồi vững như bàn thạch: “Nói chung vẫn an toàn hơn tôi. Cậu nói nhảm nhí nhiều quá đấy, cút đi.”
Diệp Văn Hiên đẩy mạnh cửa xe.
Trương cô nương kia chỉ mong có một cuộc trốn chạy lãng mạn với Hình Uyên, bị Diệp Văn Hiên sống chết lôi ra khỏi thùng xe thì cứ như bị lừa đi bán thân, Diệp Văn Hiên lôi cánh tay cô ta: “Người ta đi rồi, đừng có nhìn nữa, cô có đứng đây làm hòn vọng phu thì người ta cũng không thèm quay lại nhìn cô một cái đâu!”
Trương Tình Tuyết che mặt ô ô nói: “Người ta muốn muốn ở cùng một chỗ với Hình tổng, vì sao ngài ấy cứ luôn nghĩ tới sự an toàn của người ta rồi tự mình đối mặt với hung hiểm như vậy chứ, người ta biết, ngài ấy vì người ta mới đi!”
Diệp Văn Hiên: “…” Cô gái à, cô nghĩ nhiều quá rồi.
Trương Tình Tuyết: “Không được, tôi phải đuổi theo ngài ấy, để ngài ấy biết quyết tâm của tôi!”
Diệp Văn Hiên kéo lại: “Bà cô ơi, cô thực tế một chút được không, Hình Uyên căn bản không muốn dẫn hai chúng ta theo, hơn nữa cô định dùng hai cái đùi đuổi theo bốn bánh xe à? Cô chạy nhanh tới vậy sao?”
Trương Tình Tuyết rốt cuộc oa một tiếng bật khóc.
Diệp Văn Hiên: “Thôi thôi, tôi không chửi nữa, cô đừng khóc nữa được không, người ta tưởng tôi làm gì cô bây giờ.”
Trấn an Trương cô nương cứ khóc lóc ỉ ôi, một lát sau hai người ngồi trong tiệm cà phê đối diện trạm xe lửa, trố mắt nhìn nhau mấy chục phút.
Diệp Văn Hiên hắng giọng, dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc: “Cái kia, cô, cô định làm thế nào?”
Trương Tình Tuyết khuấy khuấy cái muỗng cà phê: “Còn anh?”
Diệp Văn Hiên nửa giả nửa thật nói: “Còn có thể làm gì, mua vé quay về thôi.”
Trương Tình Tuyết: “Oh.”
Diệp Văn Hiên đợi nửa ngày, dò xét hỏi: “Cô không cùng tôi trở về à?”
Trương Tình Tuyết nhìn Diệp Văn Hiên, đột nhiên điệu đà nói: “Anh Diệp, anh cứ hỏi người ta như vậy, không phải là đã thích người ta đi?” Nói nói, mặt cô cũng đỏ ửng: “Kỳ thực người ta cũng có hảo cảm với anh, tuy anh không có sự nghiệp như Hình tổng, bất quá gương mặt…. hí hí, nếu anh thật sự có ý đó, chúng ta cũng có thể qua lại một chút nha~”
Diệp Văn Hiên xém tý nữa đã sặc cà phê vào khí quản.
Cậu vừa ho khan vừa yếu ớt tìm kiếm khăn lau trên bàn.
Trương Tình Tuyết vẫn còn nói tiếp: “Anh Diệp, lúc anh không đeo mắt kính quả thực là đẹp trai siêu cấp luôn a, trước kia sao cứ đeo cái cặp kính quê mùa che khuất gương mặt như vậy chứ? Hại người ta chưa từng nhìn kỹ anh.”
Diệp Văn Hiên nghĩ thầm: may mắn mà không nhìn kỹ.
Bí mật trong mắt cậu đã bị Hình Uyên phát hiện, tuyệt đối không thể để người thứ hai phát hiện.
Lúc này Trương Tình Tuyết nghiêng người tới nhìn, Diệp Văn Hiên lập tức ngả ra sau, mi mắt rũ xuống né tránh tầm nhìn của đối phương, miệng nói: “Cô đã không muốn nói cho tôi biết tính toán của mình, vậy không bằng chúng ta mỗi người mỗi ngả ở đây đi?”
Trương Tình Tuyết: “Anh Diệp muốn về Luân Đôn à?”
“Ừ.” Diệp Văn Hiên gật đầu: “Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không dám tùy ý đi loạn, có thể thì sẽ lập tức quay về nước.” Nói xong, cậu nhìn cô gái đối diện, nghiêm mặt nói: “Trương trợ lý, cô thực sự không quay về à?”
Trương Tình Tuyết nhàn nhã xoắn tóc: “Tôi cũng không biết nữa, bất quá không muốn rời đi nhanh như vậy. Anh đi trước đi, tôi ở đây suy nghĩ một chút đã.”
Diệp Văn Hiên không khuyên nữa: “Vậy cô chú ý an toàn.”
Cậu uống cạn cốc cà phê rồi không dừng lại lâu, đẩy cửa tiệm rồi băng qua đường, quẹo vào trạm xe lửa ở đối diện.
Đương nhiên, cậu không đi vào đại sảnh mua vé.
Sau khi dạo một vòng trong siêu thị bên cạnh trạm xe, lúc đi ra, Diệp Văn Hiên đã thay bộ đồ đồng phục giao sữa kia ra.
Lúc này cậu mặc áo sọc ca rô lam nhạt, quần cũng đổi thành loại quần denim, trên sống mũi một lần nữa đeo kính râm, còn không quên đội nón lưỡi trai. Ngoài ra, trên vai Diệp Văn Hiên còn đeo một chiếc ba lô thể thao khá cồng kềnh.
Trong túi là chiếc điện thoại di động kiểu mới, Diệp Văn Hiên không dùng thẻ sim vốn có, cậu vừa mua một sim nội địa, sau khi lắp vào máy liền liên lạc với “thực nhân hoa”.
[Thực nhân hoa, tôi là pháp sư, hiện giờ đang ở trạm xe lửa của thành phố Aberystwyth.]
Tin tức vừa gửi đi không tới vài giây, bên kia giống như vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại, lập tức trả lời.
Thực nhân hoa: [pháp sư tiên sinh, cậu đã để mất dấu mục tiêu rồi, nghiệp vụ không quá thuần thục nha.]
Pháp sư: [rất xin lỗi, là tôi sơ suất, cậu* có biết vị trí đại khái của anh ta bây giờ không?] [DVH vẫn chưa biết thực nhân hoa là ai, nam hay nữ]
Thực nhân hoa: [chờ.]
Diệp Văn Hiên vừa đi vừa xem tin tức, cậu một lần nữa quay trở về tiệm cà phê kia, sau khi vào cửa liền ngồi ở vị trí trong góc, đôi mắt phía sau cặp kính râm tra xét tất cả chỗ ngồi một lần.
Trương Tình Tuyết quả thực đã đi rồi.
Nhân viên phục vụ hiển hiên không nhận ra anh đẹp trai này vừa nãy đã tới quán, cô gái đỏ mặt chạy đi làm việc, Diệp Văn Hiên không để ý tới cô gái, chỉ cúi đầu xem tin tức.
[Mục tiêu đã bỏ xe rồi, tôi tra ra được địa điểm biểu hiện cuối cùng là một nơi bán ô tô ở ngoại ô phía nam thành phố Aberystwyth, mục tiêu rất có thể đã đường tắt, tôi đoán là anh ta đã bán chiếc xe vận chuyển sữa kia đi rồi mua phương tiện di chuyển khác.]
Diệp Văn Hiên trả lời: [Gửi vị trí định vị cho tôi.]
Bên kia gửi qua một tấm bản đồ, sau đó lại “ting” một tiếng.
[Theo tôi phân tích thì khả năng mục tiêu dừng lại thành phố Aberystwyth không lớn, quy mô bên đó còn không lớn bằng Wales. Đi ô tô về phía nam, thành phố lớn gần nhất là Cardiff, khả năng dừng lại ở đây hơn 68%, tiếp tục đi tới các thành phố lớn ở xung quanh chỉ có 25%, trốn vào thị trấn hoặc ẩn núp trong rừng sâu núi thẳm là 5%, chạy thẳng tới Luân Đôn chỉ có 2% khả năng.]
Diệp Văn Hiên phóng lớn bản đồ, tìm được thành phố Cardiff, kiểm tra thành phố này cùng vài thành trấn lân cận, xem một hồi lại nhín chút thời giờ gửi một câu: [Cậu biết gì về Trương Tình Tuyết không?]
Thực nhân hoa: [Trợ lý của mục tiêu nhiệm vụ thôi. Nửa năm nay họ Hình kia thực sự rất thảm, người của chúng ta điều tra anh ta, mười vị trợ lý hẳn cũng có tiếp xúc, vài cảnh sát ẩn của bộ đặc biệt chúng ta có quan hệ không tệ lắm.]
Pháp sư: [Vậy có phát hiện gì về cô gái này không?]
Diệp Văn Hiên chờ một hồi thì thực nhân hoa trả lời.
[Là diễn tinh tiêu chuẩn, tính cách mà cô ta biểu lộ ra chưa chắc là tính cách thật sự.]
Pháp sư: [Bọn cậu hoài nghi cô ta à?]
Thực nhân hoa: [Là hoài nghi tất cả.]
Pháp sư: [Trương Tình Tuyết chạy rồi, tôi nghi cô ta có liên hệ với Phi Lang.]
Thực nhân hoa: [Đã biết. Chuyện Trương Tình Tuyết trước tiên cứ để đó, nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu bây giờ là tìm được Hình Uyên, đừng để anh ta chết.]
Diệp Văn Hiên dừng một chút, nhìn dòng tin này, rốt cuộc đáp lại một câu: [Hiểu rồi.]
Tuy “thực nhân hoa” nói Hình Uyên rất có thể đã chạy tới nơi xa hơn, thế nhưng thành phố Cardiff vẫn được đặt vào trọng điểm tìm kiếm mục tiêu.
Sau khi dùng điện thoại xác định hành trình với vị đồng nghiệp này, Diệp Văn Hiên liền không ở lại thêm nữa, cậu tới trạm xe lửa mua vé đi tới thành phố Cardiff rồi vội vàng vào nhà ga, một đường gió bụi mệt mỏi chạy tới Cardiff.
Bảy giờ rưỡi tối, trên con đường dành riêng cho người đi bộ của trung tâm thành phố Cardiff.
Diệp Văn Hiên cầm một khúc hot dog trên tay, vừa quan sát thành phố này vừa nhét phần cơm tối vào miệng.
Thành phố Cardiff so với thành phố mà cậu đón xe lửa tới đây có quy mô lớn hơn rất nhiều, nơi này có hơn chín trăm ngàn dân số, là một thành phố du lịch có một ít di sản văn hóa. Ngay cả con đường mà cậu đang đứng, chỉ mới mười mấy phút đã có không dưới tốp người đi du lịch đi ngang qua, chen lấn nhốn nháo cầm camera chụp hình khắp nơi.
Trong thành phố lớn như vậy, muốn tìm một người Hoa quốc quả thực có thể nói là tìm kim đáy biển.
Trước khi tới đây, thực nhân hoa cũng đã biểu đạt lo lắng tương tự.
[Thành phố này không thể coi là nhỏ, hơn nữa mỗi năm có hàng trăm hàng ngàn người Hoa quốc chọn tới đây nghỉ phép du lịch, nói thật, có khả năng lần này chúng ta sẽ thật sự mất đi hành tung của anh ta.]
Đối với chuyện này, Diệp Văn Hiên chỉ đáp: [Có lẽ tôi có chút biện pháp.]
Cậu dùng điện thoại mới mua down App riêng của bộ đặc biệt nghiên cứu, sau khi xác định thân phận, ở khung chỉ lệnh nhập vào một đoạn mệnh lệnh.”
“Xong, để xem xem anh có vứt luôn cả đồ tôi đưa cho anh hay không.” Cậu cúi đầu chờ đợi giao diện đổi mới, lẩm bẩm.
Đổi mới thành công, một tấm bản đồ thành phố Cardiff xuất hiện trên màn hình.
Tín hiệu đồng bộ đổi mới, hai ngón tay Diệp Văn Hiên tùy ý vuốt trên màn hình, sau đó thành công phát hiện một chấm nhỏ màu đỏ.
Nhìn chằm chằm điểm sáng kia vài giây, mới đầu nó vẫn không nhúc nhích ở nguyên một chỗ, một lát sau thì chậm rãi di động.
“Nếu cặp kính kia không bị ném vào thùng tác hay bị mèo hoang tha đi. Có lẽ là tôi….” Điện lưu thật mãnh xẹt qua đáy mắt, cậu chậm rãi nhếch lên một nụ cười: “Đã tìm được anh.”
[end 33]
[TKT]
Hình Uyên ngồi trong cabin, lãnh khốc nói: “Cậu đi đi, cậu không cần tới nữa, cái đồ nam nhân thay lòng đổi dạ!(▼_▼)”
Diệp Văn Hiên: “Anh cảm thấy mình dùng vẻ mặt “ngầu lòi” kia nói ra những lời này thích hợp à?”
Hình Uyên không nghe, tiếp tục lãnh khốc nói: “Không ngờ cậu lại có nữ nhân khác, cậu đi mà sống nửa đời sau với cô ta đi, đồ nam nhân cặn bã!(▼_▼)”
Diệp Văn Hiên nhắc nhở: “Chỗ này phải ying ying ying* nữa mới đúng.” [嘤 tiếng khóc, bỏ vào gg nghe thử]
Hình Uyên nghe theo: “Ying ying ying(▼_▼).”
Diệp Văn Hiên diễn tiếp: “Tôi không đi tôi không đi tôi không đi! Tôi yêu anh* đến thế, tại sao tôi phải đi?”
Hình Uyên: “Cậu đi đi!”
Diệp Văn Hiên: “Tôi không đi!”
Hình Uyên: “Cậu đi đi!”
Trương Tình Tuyết: “…”
Trương Tình Tuyết buồn bã nói: “Hình tổng, hai người cầm nhầm kịch bản rồi, đó là kịch bản Người Vợ Gợi Cảm Ôm Bóng Bỏ Chạy* của đoàn phim kế bên.”
Hình Uyên: “Hèn chi cứ có cảm giác quái quái(▼_▼).”
Trương Tình Tuyết: “Bởi vì ngài cầm kịch bản của nữ chính.”
Hình Uyên: “…”
Diệp Văn Hiên: “Không phải rất tốt sao?(⊙▽⊙)”
[Note]
*Yêu anh cay:辣么的爱你 nghĩa là yêu anh đến như thế.
*Ôm bóng bỏ chạy: 性感娇妻带球跑 là một thuật ngữ trong một quyển tiểu thuyết trên mạng tên là Nữ Hoàng Bầu Trời 天价皇后, nữ chính có thai, cô không ở lại sinh con mà lại trốn đi với sinh linh bé bỏng trong bụng. Vì thế ôm bóng bỏ chạy ở đây, bóng chính là cái bụng to.