Người Điện Tử Mười Vạn Vôn

Chương 31: Thoát Khỏi Thành Phố Westhall


Đọc truyện Người Điện Tử Mười Vạn Vôn – Chương 31: Thoát Khỏi Thành Phố Westhall

Sau đó trong tiếng la hét chói tai của Trương Tình Tuyết, một quả hỏa tiễn từ trên nóc tòa nhà đối diện mấy chục mét vun vút bay tới rồi tông vào căn phòng mở cửa sổ khi nãy!

“Chuyển qua chỗ khác!” Diệp Văn Hiên chụp lấy tay Hình Uyên, trong tiếng la hét chói tai của nữ nhân, cậu lớn tiếng nói: “Bảo vệ đầu, đừng….”

Còn chưa nói hết đã bị Hình Uyên túm lấy cổ tay, dùng tốc độ nhanh hơn kéo vào lòng.

Ầm—-

Sóng xung kích hất văng ba người còn đang ở giữa không trung văng xuống mặt cỏ!

Vụn thủy tinh cùng vụn đất đá văng đầy thân, lưng Hình Uyên chạm đất, anh nhắm mắt đưa tay phủi phủi vụn thủy tinh trên cái đầu trong lòng mình.

Lần này mọi người khá may mắn, khoảng cách từ cửa sổ lầu hai tới mặt cỏ còn không tới năm mét, bằng không bị ngã như vậy nói không chừng sẽ gãy tay gãy chân.

Mũi của Diệp Văn Hiên một lần nữa chịu tai ương, cậu đau nhức rên một tiếng, ôm mũi từ trên người Hình Uyên bò dậy: “Đệt, anh bỏ miếng sắt vào ngực đấy hả? Mũi tôi muốn chảy máu luôn rồi đây này!” Cậu buồn bực nói: “Đã nói anh xoay qua chỗ khác bảo vệ đầu, anh sao lại không nghe….”

Hình Uyên nắm lấy tay Diệp Văn Hiên, đồng thời nhanh chóng đỡ Trương Tình Tuyết dậy: “Đi mau!”

Diệp Văn Hiên theo phản xạ có điều kiện, nhấc chân chạy.

Quả nhiên ba người không chạy được mấy bước thì lại có một quả đạn pháo bay tới phía sau mông bọn họ.

“Tao X mười tám đời tổ tông nhà mày! Bộ hỏa tiễn của bọn mày không cần tiền để mua à?!” Diệp Văn Hiên vừa chạy vừa chửi, còn không quên chỉa ngón giữa về phía đối diện.

Đáp lại cậu chính là một phát đạn xạ kích, bằn vào mặt cỏ cách chân cậu nửa mét.

Diệp Văn Hiên: “…” Là bọn mày ép tao.

Điện lưu hơn ngàn vôn trong khoảnh khắc chen chúc vọt thẳng tới tòa nhà đối diện, lần này Diệp Văn Hiên thật sự bị chọc giận, mí mắt hơi híp lại, ánh mắt sắc bén nhắm thẳng về phía một vị trí nóc tòa nhà đối diện.

Điện lưu vừa im ắng lại có tốc độ cực nhanh, xạ thủ trên nóc nhà còn không biết xảy ra chuyện gì thì hai mắt đã tối sầm, từ trên mái nhà ngã xuống.

Cùng lúc đó, tên pháo thủ bắn hỏa tiễn đang cười lạnh cũng gặp tình trạng tương tự, tên da đen quốc tịch Yemen kia ngay cả ống phóng hỏa tiễn cũng không kịp buông đã té nhào ra khỏi sân thượng, lúc rơi xuống đất thì có một mảng huyết hoa văng tung tóe, chết tới không thể chết thêm được nữa.

Hết thảy phát sinh ở phía sau, Hình Uyên cùng Trương Tình Tuyết tập trung tìm kiếm lối ra nên không nhìn thấy một màn kinh người này.

Diệp Văn Hiên ở phía sau bọn họ, cậu vân vê ngón tay, chậm rãi giấu đi sắc lạnh trong mắt.

Bộ đặc vụ không muốn cậu lạm dụng năng lực của mình, sợ rằng một khi cậu bại lộ năng lực sẽ mang tới phiền phức, thêm nữa là sợ cậu không thể khống chế được sức mạnh này, tạo thành thương vong nặng nề. Trịnh Hưng Quốc từng nghiêm khắc nhắc nhở hắn, cho dù cần thì cũng phải giữ bí mật, phải dùng thật cẩn thật.

Nhưng cậu chung quy chỉ là một chàng thanh niên trẻ mới hơn hai mươi mà thôi, ẩn trong dòng máu nóng là xúc động lỗ mãng, đạo sấm sét hôm nay đã quá gây chú ý rồi.

“Theo tình thế vừa nãy, nếu như không giết chết bọn họ thì người chết chính là chúng ta.” Cậu thầm nói trong lòng: “Mình… giết đều là lũ khủng bố hung ác, không sao cả, rồi mình sẽ quen thôi.”

Chỉ là không thể dùng sức mạnh lộ liễu vào ban ngày ban mặt như vậy.


Tay tê rần, phía trước có người quát: “Diệp Văn Hiên, làm gì đó hả, lúc chạy trốn mà cũng có thể thất thần được à?”

Diệp Văn Hiên cúi đầu nhìn cổ tay bị nắm chặt: “…không có việc gì, anh buông ra đi, tôi tự chạy được.”

Luc này Trương Tình Tuyết rốt cuộc cũng như nguyện được nằm trên lưng Hình Uyên, mềm mại như nước nói: “Hình tổng, chúng ta đi đâu vậy?”

Hình Uyên không để ý tới cô ta: “Tên pháo thủ kia đâu?”

Diệp Văn Hiên mặt không đỏ hơi thở không hỗn loạn nói bừa: “Lo chạy không chú ý, đại khái là đã dùng hết hỏa tiễn rồi, bây giờ chuẩn bị xuống lầu vật lộn tay không với chúng ta đấy.”

Trương Tình Tuyết nghe tới “vật lộn” thì không biết nghĩ tới gì đó, bụm mặt lắc lắc đầu “anh” một tiếng.

Diệp Văn Hiên & Hình Uyên: “…”

Diệp Văn Hiên mờ mịt dùng ánh mắt hỏi: Anh trai đúng là đặc biệt thật đấy, loại trợ lý dở hơi thế này mà anh cũng gặm nổi?

Hình Uyên:???

Thực hiển nhiên câu chuyện “Thập Đại Hậu Cung” được lưu truyền rộng rãi trong giới nhân viên tập đoàn Hình thị, chỉ là những câu chuyện này tạm thời vẫn chưa truyền tới tai Hình tổng.

Khói súng cùng ngọn lửa bị bỏ lại phía sau, ba người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà sụp đổ, thừa dịp xung quanh không có ai, Diệp Văn Hiên kéo Hình Uyên đi về phía cánh cửa sắt góc tây bắc.

Hình Uyên nheo mắt: “Làm sao cậu biết nơi này có cửa ra?”

Diệp Văn Hiên vừa chạy vừa nói: “Lúc ở trên lầu nhìn thấy, cũng không biết cánh cửa này có thể mở được hay không, vẫn phải thử một lần.” Nói xong, cậu lại bổ sung: “Tôi không biết bọn họ làm sao định vị anh được, chỉ là trường học không còn an toàn nữa, nếu như chúng ta có thể tìm được một chiếc xe thì có thể trực tiếp chạy tới cục cảnh sát tìm kiếm trợ giúp…”

Hình Uyên trào phúng: “Chỉ cần rời xa tôi một chút thì nơi nào cũng an toàn.”

Nghe vậy, Diệp Văn Hiên liếc nhìn Hình Uyên một cái rồi tiếp tục chạy tới trước: “Lý lẽ gì đấy hả, anh thật sự cho rằng mình là thiên sát cô tinh hay hỗn thế ma vương gì đấy à? Mau tỉnh lại đi, suy nghĩ ấy chỉ thuộc về nhóm trẻ vị thành niên dưới mười tám tuổi mà thôi.”

Hình Uyên nhếch khóe miệng, không đồng ý lời này.

Ba người nhanh chóng chạy tới chỗ cánh cửa sắt, Trương Tình Tuyết vỗ ngực nũng nịu: “Trời ạ, bọn họ thật sự không đuổi tới, ô ô ô thật là làm người ta sợ muốn chết….”

Diệp Văn Hiên thử đẩy cửa, cửa sắt két một tiếng rồi chậm rãi mở ra một khe hở.

Cậu thuận thế tiếp tục đẩy ra một khoảng cách đủ để một người ra vào, sau đó quay đầu lại nói với hai người: “Hay là để tôi ra ngoài xem tình huống thế nào, hai người ở trong này chờ hai giây đi.”

Hình Uyên đưa tay đặt lên cửa sắt, dùng sức mở ra.

“Cùng đi.” Anh thu tay lại, thản nhiên nói: “Tôi không nhát gan tới mức trốn tránh sau lưng nhân viên mình, nếu thật sự gặp nguy hiểm, cậu dẫn trợ lý của tôi, thừa dịp loạn mà chạy xa một chút, đừng có ngu ngốc để bị đánh ngất như lần gặp đám trộm cắp kia nữa.”

Sao nghe cứ như đang châm chọc thế nhỉ?


Diệp Văn Hiên nhếch khóe miệng, thật sự muốn bổ một tia sét đánh chết cái tên này.

Thế nhưng phía sau cánh cửa là một mảnh sóng yên gió lặng, không có súng đạn cũng không có tay súng bắn tỉa ẩn núp đâu đó trong bóng tối.

Trường đại học Westhall nằm ở vùng ngoại ô thành phố, tuyến đường tới đây được xây dựng rất đẹp, thảm vực vật hai bên đường rập rạp, cảnh sắc rất tươi đẹp, chỉ là xe cộ lui tới không nhiều, cơ bản đều đi ở phía trước trường học.

Lúc này bọn họ rời đi từ cửa hông, Diệp Văn Hiên mới thật sự ý thức được vị trí của trường đại học này hẻo lánh cỡ nào.

Trước mặt bọn họ là một mảnh ruộng trồng đầy ắp hoa màu, chỗ xa hơn mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng rừng rậm, theo con đường nhỏ sát bên tường rào trường đại học nhìn ra xa xa, phía bắc có một giáo đường mộc mạc, mà phía nam thì thông tới thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố.

Nơi này bốn phía hoang vắng, cách trung tâm thành phố một khoảng xa, khó trách khủng bố phát sinh lâu như vậy mà cảnh sát vẫn chậm chạp không chạy tới.

Ngoại trừ những thứ đó thì thứ bắt mắt nhất nơi này chính là một chiếc xe vận chuyển loại nhỏ ở ngay bên cạnh cánh cửa sắt.

Tim Diệp Văn Hiên đập thình thịch, ngay sau đó liền ý thức được đó chính là chiếc xe chuyển sữa mà Thực Nhân Hoa đã nhắc tới trong tin nhắn.

Cậu đi tới, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong một chút.

Đương nhiên, cậu hi vọng vị đồng sự Thực Nhân Hoa kia không ở bên trong, đây chỉ là một chiếc xe trống mà thôi.

Nghĩ vậy cậu liền một tay cầm chốt cửa, dùng lực một chút, cửa xe liền cạch một tiếng mở ra.

Hình Uyên cũng đi tới: “Kiểm tra một chút, xem bên trong có bom hay thiết bị định vị hay không.”

Diệp Văn Hiên: “…” Bom khẳng định không có, thiết bị định vị thì không nhất định.

Cậu vuốt mặt: “Tôi cứ tưởng anh sẽ tò mò giống như tôi là vì sao chìa khóa cắm sẵn trong xe mà tài xế thì không thấy đâu.”

“Ồ, tôi không quan tâm chuyện đó.” Hình Uyên mở cửa bên ghế phụ lái, một tay ném Trương Tình Tuyết đang run rẩy trên lưng mình vào trong xe, sau đó mới nói: “Tôi chỉ quan tâm, đây có phải là một cái bẫy khác mà đám chó chết kia làm ra hay không?”

Diệp Văn Hiên yên lặng nhìn anh một cái: “Hình tổng, anh vừa mới chửi tục đấy hả?”

Hình Uyên mặt không biến sắc: “Không có, cậu nghe nhầm rồi.”

Diệp Văn Hiên: “…anh nghĩ tôi bị điếc chắc?”

Hình Uyên kinh ngạc nhìn cậu: “Không phải à?”

Diệp Văn Hiên: “…”

“Mau lên, đi xem xem dưới gầm xe có thứ gì khả nghi hay không.” Hình Uyên giơ tay, thuận tay vỗ đầu cậu một cái: “Coi như phần thưởng, hôm nay để cậu ngồi ghế phó lái, lão tổng tự mình lái xe.”


Diệp Văn Hiên không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Trương Tình Tuyết đang ngồi dựa trên ghế phó lái.

Hình Uyên: “Trương Tình Tuyết.”

Trương trợ lý lộ ra nửa bộ ngực sữa, liếc mắt đưa tình với anh: “Hình tổng, người ta muốn ngồi chung với ngài nha.”

Hình Uyên nhìn cũng không nhìn: “Cô với Diệp Văn Hiên chen một chút đi.” Sau đó mặt không biến sắc nói: “Cho cậu cơ hội gần gũi mỹ nữ đấy, cố nắm bắt.”

Diệp Văn Hiên: “…” Ai muốn gần gũi nữ nhân ngốc chứ?

Cậu không nói gì nhìn Hình Uyên một chút, sau đó vẫn quỳ rạp xuống đất, làm dáng kiểm tra một chút.

Đương nhiên là thứ khả nghi gì cũng không có.

Cậu đứng lên phủi phủi bụi, quay lại thì phát hiện Hình Uyên không thấy đâu.

“Ông chủ đâu rồi?” Cậu gõ gõ kính cửa sổ, hỏi Trương Tình Tuyết ở bên trong.

Mỹ nữ này đang cố gắng bò về phía vị trí ghế lái, đồng thời chỉ chỉ ra phía sau: “Tôi mới thấy Hình tổng đi ra phía sau rồi ấy.”

Diệp Văn Hiên liền đi vòng ra phía sau xe, quả nhiên nhìn thấy Hình Uyên đang đứng cạnh thùng xe, cửa thùng xe mở rộng, Diệp Văn Hiên tò mò tiến tới: “Hình tổng, xem gì vậy?”

Lọt vào tầm mắt là những lóc sữa tươi được đóng gói thành thùng, Diệp Văn Hiên thầm nghĩ đạo cụ mà Thực Nhân Hoa đưa tới thật sự xứng với cái tên của nó, nói là xe chuyển sữa thì trong thùng liền có mấy thùng sữa.

Chỉ là không phát hiện vị đồng sự trong truyền thuyết này, Diệp Văn Hiên có chút tiếc nuối, không biết sau này còn cơ hội làm quen hay không.

Cậu còn đang hoài niệm thì Hình Uyên ở bên cạnh đã chống tay, động tác nhanh nhẹn chui vào thùng xe.

Diệp Văn Hiên nhìn chằm chằm, thầm nghĩ, thân thủ người này quả nhiên không tệ.

Hình Uyên dạo một vòng trong thùng xe, không phát hiện bom cùng thiết bị theo dõi, chỉ ở trong một góc lôi ra một cái túi thể thao màu đen. Anh kéo tới trước mặt, rẹt một tiếng kéo dây kéo, để lộ ra thứ bên trong.

“Này là….” Diệp Văn Hiên cũng bò vào, lôi đồ trong túi ra xem: “Quần áo lao động? Tôi xem một chút…. áo sơ mi, quần jean, áo khoác, ồ, đồng phục của công ty sữa này rất tốt a.” Vừa nói cậu vừa nhìn quần áo trên người mình một chút, đã bẩn tới không thể bẩn hơn được nữa, sau đó nói: “Vừa lúc thay đồ này ra giả làm người giao sữa, tránh cho đám cháu chắt kia lại tìm tới.”

Hình Uyên nhíu mày nhìn một hồi, ánh mắt lột lần nữa lia về phía sân trường bên trong tường rào, cảnh sát đại khái vẫn còn đang ở bên trong giằng co với đám phản động, đứng ở nơi này anh không hề nghe thấy tiếng súng hay tiếng hét chói tai, chỉ có thể nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn bao phủ cả trường đại học Westhall.

Nó giống như bóng ma tử thần đang vô hình lấy mạng người.

“Hình tổng, đừng nhìn nữa.” Diệp Văn Hiên xoay người lại ném cho anh một bộ đồ: “Mau thay đi, lái xe rời khỏi nơi này quan trọng hơn.”

Hình Uyên xoa xoa thái dương, trầm thấp ừm một tiếng.

Hai người tụm lại lục bao đồ kia, lôi hết đồ bên trong ra ngoài, sau đó nương theo cửa che chắn, ở trong không gian chật hẹp này bắt đầu thay đồ.

“Hình tổng, kỳ thực tôi có một vấn đề, từ mới đầu đã muốn hỏi rồi.”

Hình Uyên kéo cà vạt, vừa cởi nút áo từ trên xuống dưới vừa thuận miệng hỏi: “Cái gì?”

Diệp Văn Hiên nhỏ giọng nói: “Kỳ thật tôi có chút kỳ quái, đám người kia làm sao biết được vị trí của anh?”

“Đã hai lần rồi, mỗi lần đối phương phóng đạn hỏa tiễn đều có cảm giác đặc biệt chuẩn xác, cứ như bọn họ biết rõ vị trí của anh vậy.” Cậu nhíu mày, chậm rãi nói: “Lần đầu tiên cũng coi như thôi đi, lần thứ hai thì chỉ có tôi, anh cùng Trương Tình Tuyết, bọn chúng vẫn có thể tìm được anh. Rốt cuộc là có người mật báo hay là…. trong chúng ta có ai đó bị chúng lắp thiết bị định vị?”


Hình Uyên trào phúng: “Sao trước đây tôi không phát hiện, nhiếp ảnh gia của tôi còn là trinh thám gia nhỉ?”

Diệp Văn Hiên đặc biệt không biết xấu hổ cười cười: “Yêu thích tương tối rộng, nếu nghề nhiếp ảnh không làm tốt thì tôi có thể bắt đầu với nghề này a.”

Cũng không biết Hình Uyên có tin lời nói vô vị này hay không, anh chỉ nói: “Tiếp tục.”

“Nếu là thiết bị định vị thì tôi đề nghị, ngoại trừ ví tiền thì chúng ta nên vứt bỏ hết mọi đồ đạc mang theo trên người. Ô, nhìn biểu tình của anh thì hẳn là rất tán thành ý kiến này của tôi.” Diệp Văn Hiên sờ cằm: “Nhưng nếu là có người mật báo….”

Hình Uyên cởi nút áo sơ mi, liếc nhìn cậu một cái: “Ý cậu bảo tôi phải chú ý tới những động tác lén lút của cậu nhiều hơn à?”

“Phi phi phi, sao có thể chứ!” Vẻ mặt Diệp Văn Hiên cực kỳ hồn nhiên: “Trái tim của tôi một lòng hướng về mặt trời, ngay cả con kiến cũng không nỡ giết, sao có thể phát điên mà mật báo cho tổ chức khủng bố chứ?!

Cậu bày tỏ tấm lòng trung thành của mình, sau đó mới vươn ngón cái chỉa về phía mình, giống như kẻ gian nhỏ giọng nói: “Tôi muốn hỏi là, cái vị ngồi ở phía trước có đáng tin không?”

Quần áo dính bụi bẩn cùng vết máu được ném vào trong túi, Hình Uyên không chút ngượng ngùng lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng cơ bụng hoàn mỹ của mình, vóc dáng của anh quả thực đẹp lạ thường, thuộc dạng mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng cởi ra lại có da có thịt, bắp thịt cả người ẩn ẩn tràn đầy sức mạnh.

Hình Uyên không vội vàng trả lời mà thuận tay kéo cái áo sơ mi màu xanh da trời khoác lên người, sau đó cởi thắt lưng.

Diệp Văn Hiên chờ nghe đáp án, không kịp đề phòng nhìn thấy một màn nam nhân cơ bắp cởi quần áo, kích thích có chút dữ dội. Cậu kìm lòng không được cúi đầu liếc nhìn ngực cùng bụng mình một chút, khó khăn lắm mới có thể ném tâm tình ghen tị ra khỏi đầu, sau đó dùng vẻ mặt “==” quay đầu đi lôi áo sơ mi cùng quần jean trong túi ra, động tác nhanh chóng bắt đầu thay đồ.

Mãi đến khi mặc chiếc áo khoác có dòng chữ “Mỗi Ngày Uống Sữa, Mỗi Ngày Vui” lên người, hai người đều không nói thêm câu gì, Diệp Văn Hiên im lặng là vì Hình Uyên vẫn không trả lời vấn đề kia của mình.

Chỉnh trang xong, tùy tiện lau sạch bụi bẩn trên mặt, Hình Uyên nhét quần áo cùng đồ đạc của hai người vào chiếc túi thể thao kia.

Làm xong hết thảy, anh cầm lấy chiếc túi cùng Diệp Văn Hiên một trước một sau nhảy xuống, người xuống sau kiểm tra hai cánh cửa, quả nhiên thấy trong ổ khóa có cắm chìa.

Đang định khóa cửa lại thì người bên cạnh đột nhiên cúi người xuống, áp sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Tôi cho rằng, cậu đáng tin cậy hơn cô ta rất nhiều.”

[end 30]

TKT_Hình tiểu công làm sao thu thập Pikachu

Diệp Văn Hiên: “Thân là tổng tài, nhiệm vụ hằng ngày của anh không phải ngồi trong phòng làm việc nghĩ xem nên làm sao kiếm được một trăm triệu à?”

Hình Uyên: “Đúng vậy. Em có ý kiến gì à?”

Diệp Văn Hiên: “Vậy sao anh lại có tám múi cơ bụng?! Còn nữa, võ thuật tốt kinh người vậy sao còn thuê một đống vệ sĩ nữa, có phải nhàn rỗi đến mức đau trứng rồi không hả?!”

Hình Uyên: “Đúng vậy. Rỗi rảnh quá, trứng đau quá.”

Diệp Văn Hiên: “…”

Hình Uyên: “Tiền nhiều quá xài không hết, thực sầu mà.”

Diệp Văn Hiên: “…”

Hình Uyên xé tờ chi phiếu: “Bảo bối, tới đây, cầm lấy tùy tiện chơi đi. Không cần khách khí, chi phiếu của anh sắp mốc meo cả rồi đây.”

Diệp Văn Hiên: “…”

Cậu lau mặt, nụ cười lập tức trở nên ân cần: “Ba ba, ngài đúng là đẹp trai ngất ngây luôn a!” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.