Đọc truyện Người Điện Tử Mười Vạn Vôn – Chương 15: Người điện tử mười vạn vôn
[cáo] thưởng minigame 6.2.20
****
Cái này hiển nhiên phải che giấu, Hình Uyên thấy không có vấn đề gì liền nghĩ tới thanh niên mới vừa đi không lâu kia.
Thanh niên có dáng vẻ rất tốt, bởi vì trước kia là nhà thiết kế nên phong cách quần áo cùng khí chất đặc biệt làm người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui, nói chuyệt mạch lạc đúng mực, ánh nhìn rõ ràng có chút từng trải, sẽ không bị khí thế mạnh mẽ của anh đè ép tới nói không nên lời.
Chỉ là chiếc kính gọng đen kia có chút quê mùa, nếu đổi lại là kính viền bạc thì nói không chừng số lượng nam nữ trẻ tuổi lui tới lầu ba mươi bảy này sẽ tăng gấp đôi.
Hình Uyên thờ ơ nghĩ, cuối cùng vẫn không trả lời Nguyễn Ngọc San.
Đã nói mai sẽ kiểm tra chất lượng công việc của Diệp Văn Hiên, vậy thì cứ để mai rồi nói.
“Anh Hình, anh Hình, anh có nghe em nói không vậy…. Tối mai anh có tính tham gia yến hội không?” Thấy Hình Uyên thất thần, Liễu Nhị bất đắc dĩ gọi.
Hình Uyên nhìn qua đáp: “Không rảnh.” Nói xong, anh nhấn phím điều khiển từ xa, kết thục cuộc nói nhảm của Nhị thiếu.
Lúc này, chỉ cách phòng Hình Uyên vài hành lang, Diệp Văn Hiên rúc trong phòng làm việc của mình nâng máy chụp hình kiểm tra thành quả vừa chụp được.
Nói thật, gương mặt của Hình Uyên thực sự có thể so với nhóm ngôi sao quốc tế, Diệp Văn Hiên thử tìm góc chết ở đủ góc độ nhưng cuối cùng chỉ đành thất bại.
“Lớn lên đẹp mã như vậy lại còn là tỷ phú.” Diệp Văn Hiên cảm thấy thực bất bình: “Khó trách hết tai nạn xe cộ lại tới lựu đạn tập kích, tiếp đó còn có “Phi Lang Hội”, người thắng nhân sinh như Hình Uyên ít nhất cũng trăm người muốn hủy diệt đi.”
Lật xem từng tấm từng tấm một, rốt cuộc dừng lại ở tấm cuối cùng.
Động tác của Diệp Văn Hiên khựng lại, rũ mắt nhìn tấm hình này.
Đó là tấm hình Hình Uyên cười mà không cười, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
“Cảm giác vi hòa thực mãnh liệt.” Cậu cầm máy ảnh quan sát nửa ngày, cứ cảm thấy là lạ.
Nghĩ một hồi, Diệp Văn Hiên đứng dậy rút quyển tạp chí có đăng hình của Hình Uyên, lật soạt soạt tới trang giới thiệu tổng tài tập đoàn Hình thị, đọc nhanh bài viết.
“Hình Uyên, người nắm quyền hiện tại của Hình thị là không hề có đặc tính đặc trưng lỗ mãng xung động của người trẻ tuổi, ngược lại nói năng rất thận trọng, là một thương nhân tao nhã lễ độ trầm ổn.”
Diệp văn Hiên vừa xem vừa đọc: “Mặc dù trong tay nắm giữ quyền lực nhưng vẫn luôn giữ vững ranh giới cuối cùng của thương nhân, là một vị quân tử đoan chính, tính tình dễ chịu. Bằng hữu thường khen ngợi hắn vừa khiêm tốn lại hiếu khách, đồng bạn khen hắn có nhãn quang độc đáo, tâm tư kín đáo, nhân viên cấp dưới khen hắn rất thấu hiểu nhân viên, ngay cả kình địch đồng hành cũng phải khen mánh khóe của hắn phi phàm, là đối thủ mạnh mẽ hiếm có.”
Diệp Văn Hiên: “…”
Này là cái quỷ gì đây, còn sử dụng phép nghịch đảo câu nữa à? Phía sau tờ tạp chí này chính là nhà Hình Uyên đi?!
Diệp Văn Hiên nổi gai ốc đầy người, vội vàng ném quyển tạp chí đi ra thật, hoàn toàn không muốn xem lại lần thứ hai.
“Quân tử đoan chính, tính tình dễ chịu?” Cậu cầm lấy máy ảnh, trên màn hình vẫn là bức ảnh cuối cùng kia.
Diệp Văn Hiên an tĩnh xem một hồi rồi phì cười: “Người này, che giấu thực sâu a.”
Ngày hôm sau, Hình Uyên quả nhiên mang Diệp Văn Hiên đi dự tiệc.
Thật ra thì người đi không chỉ có hai bọn họ, song phương mang theo bảy tám trợ lý cấp dưới, xem ra muốn tiến hành một buổi hội đàm. Nơi dùng cơm là một hội sở quy mô nhỏ, thức ăn chính là món nướng, bàn cơm có hình chữ “回”, chính giữa có bốn đầu bếp phụ trách nấu thức ăn ngon cho khách hàng.
Bởi vì phải chụp hình thức ăn ngon cùng hình mọi người dùng cơm nên Diệp Văn Hiên không ngồi ăn, chỉ có thể ôm máy chụp hình tới tới lui lui trong phòng.
Tổng tài Lôi Hướng Minh của công ty Lôi Âm thừa dịp cấp dưới trao đổi công việc nghiêng đầu nói với Hình Uyên ngồi phía bên phải mình: “Ăn bữa cơm cũng mang nhiếp ảnh sư theo, gần nhất sao lại lớn giọng như vậy a?”
Hình Uyên nuốt miếng thịt bò bít tết trong miệng xuống rồi mới nói: “Muốn đẩy hạng mục mới nên ra chút mánh khóe, tôi chỉ phối hợp một chút mà thôi.”
“Xời, lời này chỉ lừa được đám hâm mộ ông thôi, với tôi cũng dám nói ra, ông nghĩ tôi tin chắc?” Lôi Hướng Minh khinh bỉ nói: “Một kẻ đặc biệt kín tiếng như ông đột nhiên lộ ra nhiều tin tức về hoạt động thường ngày như vậy nhất định phải có vấn đề.”
Đầu bếp rũ mắt đặt mấy miếng lưỡi bò vào dĩa thức ăn của hai người, Hình Uyên gắp một miếng bỏ vào miệng.
Tách.
Diệp Văn Hiên thuận tay chụp lại hình ảnh hai người dựa sát vào nhau rủ rỉ thì thầm, sau đó lại điều chỉnh ống kính chụp vài tấm Hình Uyên với cành hồng đỏ ướt át trưng trên bàn.
Chậc, có gương mặt 360 độ không góc chết thực sự quá tốt, ngay cả công phu chỉnh sửa cũng có thể tiết kiệm.
Diệp Văn Hiên thầm trào phúng trong lòng, tiếp tục xoay người chụp đầu bếp đang làm món ngon.
Lôi Hướng Minh nhìn bóng lưng Diệp Văn Hiên, lại nhỏ giọng nói: “Tôi đột nhiên phát hiện dáng dấp cậu nhỏ nhiếp ảnh này rất đẹp, này này, có phải ông vừa ý người ta không hả?”
Hình Uyên liếc mắt: “Mặt người dạ thú.”
“Hả?” Lôi Hướng Minh nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý tới bọn họ liền làm biểu tình một lời khó nói hết: “Nếu nơi này không có người ngoài, từ “mặt người dạ thú” này tôi thật sự không dám dành với ông.”
“Nói chuyện nghiêm túc, gần nhất rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, ngay cả tôi cũng nghe nói ông bị tổ chức cực đoan để mắt tới.” Ánh mắt Lôi Hướng Minh sáng lên: “Lão Hình, ông đúng là trâu bò a, có thật là tổ chức khủng bố trong truyền thuyết đó không?”
Hình Uyên trừng mắt: “Đông người phức tạp, trở về nói riêng đi.”
“Fuck… lại còn bày đặt nói riêng, quả nhiên có chuyện cực kỳ phiền phức.” Lôi Hướng Minh không truy hỏi nữa, tiếp tục nói về Diệp Văn Hiên: “Vậy vị nhiếp ảnh sư mới xuất hiện ở nơi này cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi?”
“Không ngẫu nhiên.” Lúc này Hình Uyên rốt cuộc không vòng vo nữa, liếc nhìn nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đang tám chuyện với trợ lý của mình, anh nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ cần một nhiếp ảnh gia, còn chuyện đối phương lớn lên có dáng vẻ thế nào, kỹ thuật tốt xấu, hoàn toàn không có vấn đề.”
Lôi Hướng Minh suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm: “Hử? Gì, vậy là ý gì?”
Đôi môi mỏng của Hình Uyên khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười duy nhất trong buổi tiệc hôm nay: “Chỉ là muốn mượn tay cậu ta chụp vài thứ giúp tôi.”
Lôi Hướng Minh không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Hình Uyên, bất quá cũng sáng suốt không hỏi kỹ, chỉ là một lần nữa chuyển đề tài, trở về kế hoạch hợp tác nghiệp vụ của hai công ty.
Một bữa cơm ăn hơn hai tiếng, hạng mục hợp tác cũng được đẩy đi hơn phân nửa, nhân viên song phương thoạt nhìn rất hài lòng, lúc rời đi trên mặt vẫn luôn lộ ra ý cười, còn ước định địa điểm cho buổi tối.
Diệp Văn Hiên chụp hơn một tiếng thì thu công ngồi xuống ăn cơm, cũng coi như tạm no, lúc này xách máy ảnh đi theo bên cạnh Hứa Ngôn, thấy Hình Uyên cùng Lôi Hướng Minh vẫn còn ngồi ở bàn trò chuyện, cậu cũng quay qua tán gẫu với Hứa Ngôn: “Quan hệ của Hình tổng chúng ta với Lôi tổng có vẻ không tệ a.”
“Dĩ nhiên.” Hứa Ngôn uống khá nhiều, nói chuyện có chút chậm nửa nhịp so với bình thường: “Đều là đại gia tộc nổi danh Hoa quốc, chỉ cần không có xích mích thì quan hệ của nhóm thế gia vẫn luôn không tệ. Hình tổng cùng Lôi tổng quen biết ít nhất cũng năm sáu năm, tư tưởng kinh doanh khá giống nhau nên cũng khá thân ở ngoài đời.”
Diệp Văn Hiên ồ một tiếng, thấy Hình Uyên cùng Lôi Hướng Minh rốt cuộc cũng đứng lên, ôm nhau nói tạm biệt, Diệp Văn Hiên nổi hứng chụp lại khoảnh khắc này.
Hình ảnh trong ống kính quả thực có chút tình cảm sâu xa khó nói nên lời, thực khiến người ta tỉnh ngộ, tin tưởng nếu hai vị trong cuộc này nhìn thấy thì chắc chắn sẽ ngược thảm vị nhiếp ảnh gia này.
Diệp Văn Hiên thưởng thức kiệt tác của mình, cảm giác tựa hồ vừa phát hiện được một bí mật không thể nói, nhất thời cảm khái không thôi.
Hai Boss không hề cảm giác chút nào tạm biệt xong liền cùng đội ngũ của mình rời đi, sau khi về liền dùng kênh chính thức phát tin, chính thức công bố hai xí nghiệp hợp tác.
Đồng thời còn kèm theo hình ảnh buổi tiệc mà Diệp Văn Hiên vất vả chụp trong suốt một tiếng đồng hồ.
Trong đó có một tấm Hình Uyên một tay cầm ly rượu, khóe miệng treo nụ cười yếu ớt, con ngươi lam sắc tựa hồ tràn đầy ôn tình, hoàn toàn đối lập với đóa hồng rực rỡ chói lóa ở bên cạnh.
Bức ảnh đỏ và lam được tính toán góc độ xuất sắc này tạo thành sắc thái cảnh đẹp ý vui, cộng thêm nụ cười lúm đồng tiền một lần nổi danh, suốt một tháng chiếm cứ bảng hot search toàn cầu của Hình tổng, cứ vậy lượng người ái mộ của Hình Uyên liền thăng thêm mấy triệu.
Biết mình vừa tăng fan gần gấp đôi, Hình Uyên: “…”
Thấy được hiệu quả của bức ảnh này, mặc dù Hình Uyên có chút phê bình kín đáo nhưng vẫn gật đầu đồng ý tiếp nhận Diệp Văn Hiên, cho phép cậu ở lại công ty làm việc.
“Tôi thường xuyên gặp gỡ đồng bạn hợp tác, lúc trò chuyện có thể nói một vài điều cơ mật trong kinh doanh, nếu muốn làm nhiếp ảnh gia của tôi, cậu phải hiểu trử bỏ chụp hình, hết thảy những thứ lọt vào tai phải coi như không nghe thấy cũng không biết.” Hình Uyên cảnh cáo: “Nếu nổi lên tâm tư nào khác thì nhớ giữ bí mật, nếu để tôi phát hiện thì khẳng định cậu không muốn biết tôi sẽ làm gì đâu.”
Diệp Văn Hiên chính nghĩa nói: “Ông chủ cứ yên tâm, tôi là người nghiêm túc có trách nhiệm, nếu ngài không an tâm thì tôi có thể ký một phần hiệp nghị.”
Hình Uyên: “Ừm, ký đi.”
Diệp Văn Hiên: “…” Cậu chỉ tùy tiện nói thôi mà, nam nhân này cư nhiên bảo cậu ký thật?
Gì mà thấu hiểu nhân viên, khoan dung độ lượng chứ? Quả nhiên mớ tạp chí truyền thông kia đều gạt người!
Diệp Văn Hiên buồn bực ký hiệp nghị, sau đó trở thành một nhân viên “thân ở Tào tâm ở Hán” trong tập đoàn Hình thị, thời gian làm việc tùy chỉnh theo lịch trình của Hình Uyên, bình thường chỉ khi nào lão tổng gọi mới chạy qua tách tách vài tấm, có nội dung không thể dự tính thì lập tức rút lui, nghiệp vụ tương đối thuần thục.
Ngoài ra cứ cách một đoạn thời gian Diệp Văn Hiên sẽ tới Hình gia, chụp hình cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Hình Uyên, có lúc còn bổ sung thêm hình ảnh hỗ động của Hình Uyên với em trai Hình Dật, cha Hình Kiến Minh.
Người Hình gia tựa hồ biết sự tồn tại của Diệp Văn Hiên, lúc cậu tới chỉ đơn giản gật đầu hoan nghênh, sau đó liền tự làm chuyện của mình, không nói thêm gì nữa.
Chỉ có Hình Uyên nói thêm vài câu: “Cho cậu một buổi trưa, chủ yếu chụp hình hỗ động của người nhà tôi, ngoài ra, mẹ cùng em gái tôi không thể xuất hiện trong ống kính, cậu chú ý một chút.”
Em gái Hình Uyên quả thực vẫn luôn cách xa tâm mắt công chúng, ngoại giới đồn rằng đó là biểu hiện Hình Uyên yêu thương em gái, Diệp Văn Hiên cũng cho là vậy, sau khi nghe Hình Uyên căn dặn liền gật gù, ôm máy ảnh quan sát khắp nơi.
.o.
[TKT] Câu chuyện của Hình tổng cùng nhiếp ảnh gia thiếp thân của mình
Hình tổng cùng lão tổng công ty XX ăn cơm, ăn cơm xong liền ôm một cái nói tạm biệt, Diệp Văn Hiên tách một tiếng chụp lại.
Diệp Văn Hiên nhìn hình: “Aiz, ôm chặt như vậy không thể trách mắt cậu a.”
Mấy hôm sau, hình tổng cùng đổng sự công ty OO ăn cơm, ăn xong cũng ôm một cái nói tạm biệt, Diệp Văn Hiên cũng nhanh tay lẹ mắt chụp lại.
Diệp Văn Hiên: “Ô, hai người này có thể cũng có một chân.”
Mấy ngày sau, Hình tổng cùng người nắm quyền Liễu gia cùng ăn cơm, lúc tạm biệt cũng ôm một cái, bên cạnh lại vang lên tiếng chụp hình tách tách.
Diệp Văn Hiên trầm mặc một hồi: “…không ngờ Hình tổng già không bỏ nhỏ không tha như vậy.”
Hình Uyên: “Người tới!”
Diệp Văn Hiên ôm đầu: “Ông chủ, không phải tôi cố ý muốn chụp ảnh hậu cung của ngài a! Là tay của tôi nó tự động, nó không chịu nghe lời tôi!”
Hình Uyên: “… cậu muốn chết như thế nào?”
Diệp Văn Hiên: “Ách… bị chi phiếu đè chết?”
.o.