Đọc truyện Người Điện Tử Mười Vạn Vôn – Chương 12: Nhiếp ảnh gia từng làm thiết kế thời trang
Đến khi tới gần, xuyên qua kính mắt nhìn rõ vị đại phú hào lừng lẫy nổi danh ở đối diện, Diệp Văn Hiên có cảm giác không giống như trong hình và video tư liệu.
Vì muốn được tập đoàn Hình thị thưởng thức, Diệp Văn Hiên đặc biệt nghiên cứu phong cách cùng phẩm vị của Hình Uyên, hiểu được đối phương là một nam nhân có khí chất cứng rắn.
Thế nhưng quan sát từ khoảng cách gần như thế này, khí thế cứng rắn như sắt thép băng lãnh như băng tuyết đập thẳng vào mặt, Diệp Văn Hiên mới phát hiện tạp chí dùng từ cứng cắn để miêu tả kỳ thực đã cố ý nhu hóa khí chất của người này.
Hình Uyên này thực ra là người nội tâm thâm sâu, quen làm theo ý mình.
Hứa Ngôn dừng lại cách bàn làm việc hai mét, Diệp Văn Hiên ở phía sau cũng dừng lại theo, Hứa Ngôn hơi khom người, thấp giọng nói: “Boss, nhiếp ảnh gia mới đã tới.”
Nam nhân nghe vậy thì đặt tạp chí xuống, ngẩng đầu nhìn lên.
Rõ ràng là ngồi trên ghế nhưng khí thế tựa hồ còn mạnh mẽ hơn hai người đang đứng, Diệp Văn Hiên cố nhịn xung động muốn lùi về sau, đứng im tại chỗ mặc đối phương quan sát.
“Tên… là gì?” Hình Uyên chống một tay lên tay vịn, biểu tình không rõ hỏi.
Hứa Ngôn lập tức nói: “Là Diệp Văn Hiên.”
Nghe thấy cái tên này, Hình Uyên hơi nghiêng đầu.
Ánh sáng ngoài cửa sổ đúng lúc này vẩy lên người Hình Uyên, Diệp Văn Hiên nhìn thấy gương mặt cực kỳ anh tuấn cùng đôi mắt màu lam sâu thẳm như đá quý của đối phương.
Hình Uyên có một phần tư huyết thống ngoại quốc, bà ngoại của anh tới từ Bắc Âu, là con gái của một vị quý tộc có thân phận hiển hách, cũng vì thế mà ngoại trừ đôi lam mâu băng lãnh trong suốt, Hình Uyên còn có sống mũi cao thẳng cùng hốc mắt thâm thúy, hết thảy làm vẻ ngoài của anh anh tuấn tới cực điểm, khó trách người này thường xuyên chiếm cứ mặt bìa tạp chí.
Ngoài ra, căn cứ theo tư liệu thì Hình Uyên cao hơn một mét chín, ở Hoa quốc khẳng định chính là hạc đứng trong bầy gà…
Lúc này bị đôi ngươi lam ngọc kia nhìn chằm chằm, cho dù là Diệp Văn Hiên thì vẫn có một chút cảm giác bị mê hoặc.
Ngón tay Hình Uyên gõ gõ mặt bàn, chậm rãi nói: “Diệp Văn Hiên… nghe rất quen tai.”
Diệp Văn Hiên trừng mắt, đột nhiên có dự cảm xấu.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Hình Uyên là: “Trước đó chúng ta có đặt âu phục bên Seveles, nhà thiết kế bên đó tên gì?”
Hứa Ngôn khựng một chút, đáp: “Seveles là đoàn đội hợp tác, nhà thiết kế chính là Chu Bách.”
Hình Uyên nhìn chằm chằm Diệp Văn Hiên, từ quần áo đến tướng mạo, từ máy ảnh DSRL trong tay tới chiếc kính gọng đen trên sống mũi.
Nghe thấy lời Hứa Ngôn, Hình Uyên đơn giản ừ một tiếng.
Sau đó nói: “Loại.”
Diệp Văn Thiên: “…”
Mẹ nó, đi vào chưa tới năm phút đồng hồ, mình còn chưa kịp nói câu nào, cái tên này vừa mở mồm đã loại, này cũng quá tùy ý đi!
Thật sự không thể để mặc như vậy, phần nhiệm vụ đầu tiên nếu chết non ngay ngày đầu tiên như vậy thì cậu thật sự không có mặt mũi nào trở về bộ đặc vụ gặp Trịnh Hưng Quốc cùng Tiết Vĩnh Xương.
“Hình tổng, cái kia…” Diệp Văn Hiên tằng hắng một tiếng, thần thái tự nhiên hỏi: “Tôi có thể biết vì sao không? Dù sao thì… hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, cũng chưa kịp làm chuyện gì sai.”
Hình Uyên hờ hững nói: “Tôi không cần một người không chuyên xử lý lĩnh vực không phải chức nghiệp chuyên ngành của mình.”
Diệp Văn Hiên: “Ơ…” Rất có đạo lý, không thể phản bác.
“Nửa năm trước cậu vẫn còn là nhà thiết kế, thế nhưng bây giờ lại cầm máy chụp hình, nói với tôi cậu là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp?” Đôi lam mâu của Hình Uyên quan sát Diệp Văn Hiên một vòng từ trên xuống dưới, âm thanh không nghe ra vui buồn: “Tôi có thể mời nhiếp ảnh gia cao cấp nhất toàn cầu, vì sao phải dùng một nhân viên không chuyên nghiệp như cậu?”
Hình Uyên: “Muốn tôi thuê cậu cũng được, cho tôi một lý do.”
Diệp Văn Hiên thầm phun tào trong lòng: còn lí do lí trấu gì nữa, đương nhiên là vì ngài đây bị một đám tổ chức khủng bố để mắt tới, hơn nữa còn là loại muốn chặt ngài ra làm tám khối a! Ông đây đại diện cho chủ nghĩa nhân đạo chạy tới bảo vệ ngài, thế mà chỉ mới gặp mặt không tới năm phút đồng hồ mà ngài đã muốn đuổi chúa cứu thế của mình đi rồi sao?!
Dĩ nhiên cái lí do vì hòa bình thế thế này không chỉ không có đạo lí mà còn quá trung nhị, cho dù không có hiệp nghị giữ bí mật thì Diệp Văn Hiên cũng không thể nào nói ra miệng được.
Dĩ nhiên, nó cũng không thể nào là lí do xin việc.
Diệp Văn Hiên vừa nghĩ linh tinh vừa cởi ba lô trên lưng xuống, lôi ra một tập tài liệu, tiến tới cạnh bàn, nhẹ nhàng đặt xuống.
Làm xong hết thảy, Diệp Văn Hiên mới lộ ra nụ cười: “Hình tổng, đây là một ít tác phẩm nhiếp ảnh của tôi, còn có giải thưởng đạt được trong mấy năm gần đây, bao gồm cả giải thưởng Hasselblad, Poyi cùng Pulitzer.”
“Ồ?” Hình Uyên thoạt nhìn có chút bất ngờ, cầm lấy tập tài liệu kia tùy ý lật xem.
Bên trong quả nhiên có rất nhiều tác phẩm nhiếp ảnh bắt mắt, một phần trong đó quả thực đã nhận được giải thưởng quốc tế, với nhãn quang của Hình Uyên thì những giải thưởng này rất có hàm lượng, hình chụp cũng không tệ.
Những tác phẩm này thật sự là của Diệp Văn Hiên, giải thưởng cũng là thật, cậu cũng không sợ Hình Uyên kiểm tra.
Trịnh Hưng Quốc an bài thân phận nhiếp ảnh gia cho cậu không phải tùy tiện mà là kết hợp tình huống thực tế của Diệp Văn Hiên, vừa vặn nhiếp ảnh gia bên người Hình Uyên đột nhiên từ chức, trong tình huống thiên thời địa lợi nhân hòa mà làm ra quyết định này.
Biểu tình Hình Uyên vẫn không thay đổi, tùy ý liếc nhìn vài tấm liền nói: “Kỹ thuật chụp hình của cậu quả thực không tầm thường, vì sao lại đi làm nhà thiết kế?”
Diệp Văn Hiên nhún vai: “Tôi hứng thú với rất nhiều lĩnh vực, nghệ thuật đều có liên hệ với nhau, tôi vì thích hội họa mà thích thiết kế thời trang, lại vì thiết kế mà thích nhiếp ảnh, hai chức nghiệp không hề mâu thuẫn. Trừ bỏ thiết kế và chụp hình, thật ra tôi còn thích sáng tạo graffiti, jazz cùng đàn violon, yêu thích nhiều lĩnh vực làm tôi có tinh lực dồi dào, tràn trề nhiệt tình với cuộc sống.”
Hình Uyên từ chối cho ý kiến: “Không tệ.”
Diệp Văn Hiên cách một tầng tròng kính nhìn đối phương, ý cười bên khóe miệng sâu hơn: “Cho nên, ngài có thể lưu tôi lại dùng thử vài ngày, nếu tôi không thể đảm nhiệm thì hãy sa thải, cũng không phí bao nhiêu tinh lực của ngài.”
Hình Uyên quan sát Diệp Văn Hiên một hồi, ánh mắt vẫn luôn bình ổn không có gợn sóng, qua một lúc lâu mới hỏi trợ lý Hứa Ngôn vẫn đứng bên cạnh làm bối cảnh nãy giờ: “Là ai thông qua khảo hạch của cậu ta?”
Hứa Ngôn nhẹ nhàng đáp: “Là Nguyễn trợ lý.”
Hình Uyên: “Lý do?”
Hứa Ngôn: “Cậu ta là người duy nhất trong số ứng cử viên không có ý tưởng gì với ngài.” Nói xong, anh lại bổ sung thêm: “Xét theo các phương diện thì không hề có suy nghĩ không an phận không nên có.”
Diệp Văn Hiên không hề trải qua buổi khảo hạch: “…”
Trò vui gì đây? Hóa ra tất cả những người tới nhận việc đều có một vài “suy nghĩ không an phận”? Lý do này cũng quá gượng gạo đi!
Hình Uyên rõ ràng vì đáp án này mà khựng lại một hồi, sau đó ném tập tài liệu lên bàn: “Được rồi, cậu được nhận. Hôm nay liền bắt đầu làm việc, Hứa Ngôn, nói cho cậu ta biết công việc của mình.”
Diệp Văn Hiên: “…”
Này này, có phải hơi qua loa không?
Vì cái gì cậu cứ có ảo giác…. hết thảy cái cớ cậu nói nãy giờ chẳng có chút hiệu quả nào, ngược lại cụm từ “không có suy nghĩ không an phận” kia chính là mấu chốt?
Yêu cầu tuyển dụng của tập đoàn Hình thị có phải hơi bất bình thường không a? Cái tên Hình Uyên này có thể bớt tự luyến một chút không vậy?!
Trong lúc Diệp Văn Hiên đang điên cuồng phun tào trong lòng, Hình Uyên đã phất phất tay, Hứa Ngôn lập tức tiến tới một bước, lễ phép nói: “Diệp tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Diệp Văn Hiên không cam lòng nhìn Hình Uyên một cái rồi mới đeo ba lô lên lưng, theo Hứa Ngôn xoay người theo đường cũ trở về cửa phòng, mở cửa đi ra ngoài.
Thẳng đến khi cánh cửa kia bị nhẹ nhàng khép lại, Diệp Văn Hiên mới cảm thấy rốt cuộc cũng thoát khỏi tầm mắt nóng rực ở sau lưng, trong lòng Diệp Văn Hiên cứ có cảm giác sai sai, cũng không biết vì sao, cũng không thể làm gì khác hơn là đi theo Hứa Ngôn quẹo qua hành lang dài, đi tới phòng làm việc khác của tầng ba mươi bảy.
Phong cách bố trí của phòng làm việc trợ lý rõ ràng khác biệt phòng làm việc của Hình Uyên như trời với đất.
Nơi này cũng trải thảm màu lam sậm, bất quá trong phòng có bày vài cái bàn chỉnh tề, ở góc tường cũng có một tủ tài liệu rất dài, thoạt nhìn đã biết là phòng làm việc chung của nhiều người, không có cảm giác tùy ý cùng thoải mái như bên phòng Hình Uyên.
Lúc này trong phòng còn ngồi vài người, Hứa Ngôn nói: “Trợ lý thương vụ của Hình tổng hiện giờ có mười người, phân chia quản lý nghiệp vụ bất đồng, bình thường đều làm việc ở đây. Nếu không thấy người thì phỏng chừng đã tới các ban ngành khác để xử lý công vụ.”
Tiếp đó, Hứa Ngôn chỉ người nữ đang viết tư liệu ở trong cùng, nhẹ giọng nói với Diệp Văn Hiên: “Người đó cậu đã từng gặp rồi, trước đó Nguyễn trợ lý đã khảo hạch cậu, qua chào hỏi đi.”
Thế nhưng Diệp Văn Hiên thật sự không hề tham gia khảo hạch gì cả, đường đi nước bước cũng do bộ đặc vụ an bài tốt, trong lòng Diệp Văn Hiên có chút thấp thỏm, nhắm mắt đi tới nói với người nọ: “Xin chào Nguyễn trợ lý, tôi là Diệp Văn Hiên.”
Nguyễn trợ lý thoạt nhìn không phải nữ nhân trẻ tuổi mới hai mươi mấy tuổi, cô trang điểm rất tinh xảo, trên người mặc chiếc váy đặc chế màu xám tro, thoạt nhìn vừa kín đáo lại ưu nhã. Ở góc độ của Diệp Văn Hiên có thể nhìn thấy chữ viết trên mặt giấy, chữ viết rất tú lệ rất chỉnh tề, thực sự là cảnh đẹp ý vui.
Nghe thấy Diệp Văn Hiên nói chuyện, Nguyễn trợ lý dừng lại động tác trong tay, nghiêng đầu nhìn qua.
“Diệp Văn Hiên?” Cô hỏi.
Diệp Văn Hiên: “Ách, là tôi.”
“Ồ, tôi biết rồi.” Nguyễn trợ lý mặt không biến sắc nhìn Diệp Văn Hiên: “Cậu biểu hiện ở buổi khảo hạch rất tốt, hi vọng lúc làm việc chính thức không xảy ra bất trắc, khoảng thời gian này cậu theo Hứa trợ lý thích ứng hoàn cảnh mới đi.”
Hai người căn bản không gặp mặt, Diệp Văn Hiên đại khái có thể khẳng định bộ đặc vụ đã thông qua con đường Nguyễn trợ lý, chỉ không biết Nguyễn trợ lý có quan hệ với bọn họ hay không mà thôi, lỡ như không quen như cậu tưởng, nếu tùy tiện để lộ thông tin thì sẽ ảnh hưởng tới bộ đặc vụ.
Vì thế Diệp Văn Hiên chỉ gật đầu một cái: “Tôi biết rồi, cám ơn Nguyễn trợ lý đề bạt.”
Cám ơn xong liền không ngừng nghỉ bỏ đi.
Thấy hai người nói chuyện xong, Hứa Ngôn cũng không giới thiệu các vị trợ lý khác mà trực tiếp dẫn Diệp Văn Hiên qua phòng làm việc nhỏ ở kế bên.
.*.
[TKT] Câu chuyện đi theo hướng sai lệch
Hình Uyên: “Loại.”
Hứa Ngôn: “Vâng.”
Diệp Văn Hiên bị sa thải, vì quá tức giận đã tung ra một tia chớp đánh chết Hình Uyên.
Thế là tiểu công ngỏm, tiểu thụ từ đây lưu vong chân trời góc bể.
Kết cục BE.
Toàn văn hoàn.
…
Hình Uyên: “Loại.”
Hứa Ngôn: “Vâng.”
Ngày đầu tiên nhận việc đã bị sa thải, Diệp Văn Hiên mất hồn mất vía tiếp nhận một phần nhiệm vụ khác của Trịnh Hưng Quốc, bắt đầu duy trì điện lực cho các buổi dạ hội.
Một ngày nọ Diệp Văn Hiên gặp gỡ đạo diễn sân khấu, hai người phát sinh quan hệ mật thiết, nửa năm sau thì ở chung một chỗ.
Kết cục đổi công đại thành.
Toàn văn hoàn.
…
Tác giả: A ha ha ha ha!
.*.