Đọc truyện Người Đẹp Trả Thù – Chương 16: Cô gái bịt mặt (1)
Ở Thanh Thành có sông Thanh Hà. Con sông này giống như một con rồng uốn lượn quanh Thanh Thành, nước sông xanh biếc trông rất trữ tình.
Những nơi có nước đương nhiên sẽ có cầu. Thế nhưng những nơi có cầu chưa hẳn đã có nước, chẳng hạn như cầu vượt trong thành phố. Do địa thế ở Thanh Thành rất thích hợp để bắc cầu vượt và cầu sông. Thế là hệ thống cầu vượt hình tròn đã được xây dựng tại Thanh Thành, con sông Thanh Hà hờ hững trôi ngang qua cầu. Ở trên cao nhìn xuống, trông cảnh đó giống như cổ tay vậy.
Chiếc cầu vô tình trở thành nơi vui chơi giải trí của cư dân trong thành phố. Đứng trên cầu nhìn ngắm cảnh tượng tươi xanh bên dưới, quay người lại là các đoàn xe nối đuôi nhau bất tận. Phía sau lưng là cảnh mây trôi trên nền trời xanh. Ngay trong thành phố bạn vẫn có thể cảm nhận được tự nhiên, có thể về với thiên nhiên, cũng có thể cảm nhận được vẻ hiện đại trong chính thiên nhiên đẹp đẽ.
Đúng lúc Diêu Thiên Bình đang bước chậm rãi trên cầu vượt thì đèn đường được bật sáng, cảnh tượng lúc này lại càng lung linh huyền ảo. Ánh đèn lung linh trang trí cho cầu vượt thêm phần lộng lẫy, giống như tiên cảnh vậy. Dòng người ngược xuôi đi lại trên cầu, phần lớn là các đôi tình nhân tình tứ sánh bước bên nhau, họ cứ vô tư bày tỏ tình cảm của mình như chỗ không người vậy.
Những lời nói úp úp mở mở của họ khiến trái tim Diêu Thiên Bình đau nhói. Anh chậm rãi bước từng bước một lên cầu, anh có cảm tưởng mình phải can đảm vô cùng. Bởi bất giác anh nhớ lại cái buổi chiều cách đây đã lâu. Cũng chính ở nơi đây, lần đầu tiên anh và Lê Hồng gặp nhau.
Mối tình trên mạng lại diễn ra đúng tại thành phố này, không hiểu họ đã may mắn thế nào nữa. Tình yêu trên mạng là thứ kỳ duyên rồi. Đúng là không thể tin nổi, con người vốn bình thản như anh đã không biết bao nhiêu lần tự hỏi bản thân về tính chân thực của tình yêu này. Thế nhưng một khi đã bị cuốn vào, dường như tư duy của anh đã thay đổi hoàn toàn. Sự thay đổi này chính là do cô ấy, cô ấy đã làm tiêu tan mọi sức lực của anh. Vì cô anh sẵn sàng trở thành nô lệ của tình yêu.
Buổi chiều anh hẹn gặp cô trên cầu trở thành thời điểm đáng nhớ nhất trong đời anh. Họ vốn hẹn gặp nhau tại quảng trường Thanh Hà phía dưới. Lúc anh đang hối hả chạy tới chỗ hẹn thì bất ngờ nhận được tin nhắn của cô, “Em chờ anh trên cầu”.
Anh hướng mắt nhìn lên cầu, trên đó có vô số những bóng người lay động không ngừng. Bất giác anh tự hỏi không hiểu mình và cô ấy đã vô tình đi ngang qua nhau chưa?
Anh không đi nữa, bắt đầu chạy rồi, anh chạy rất nhanh giống như vận động viên chạy nước rút về đích vậy. Anh vội vã đi lại trên cầu, ánh mặt trời lúc này bị vô số những bóng người làm vỡ vụn. Anh có cảm giác xuất hiện hoang tưởng. Bỗng chốc chiếc cầu vượt hình tròn biến thành mê cung, anh vội vàng tìm kiếm đường ra, nhưng dường như đường ra lại ở một nơi nào đó khác kia.
Từ trước tới giờ họ chưa bao giờ gửi ảnh cho nhau. Họ chỉ cảm nhận ngoại hình đối phương bằng tưởng tượng mà thôi. Sự tưởng tượng này khiến họ đắm say, cuống nhiệt.
Diêu Thiên Bình vội vàng bước tiếp, ánh mắt anh sáng giống ánh điện cứ đảo đi đảo lại, dường như anh muốn thu nhận hết mọi vật trên cầu vào tầm mắt, anh quét ánh mắt khắp nơi trên cầu. Khi anh đã đi tới nửa cầu, lúc quay người lại thì trong dòng người tấp nập đột nhiên anh nhìn thấy một bóng hình khiến anh như sướng rơn.
Đó là bóng nghiêng của một cô gái. Mái tóc đen dài quá vai, cô mặc quần áo rất thời trang. Cô đang đứng dựa vào lan can của cầu, ánh mắt cô đang dõi vào biểu tượng của Thanh Thành – Tháp đôi.
Đúng lúc đó mặt trời đang ló sau tháp đôi, ánh nắng ráng chiều nhuộm lên người cô gái một lớp ánh sáng rực rỡ. Dường như cô gái kia cũng có linh cảm sắp gặp được người tình, nên đúng lúc Diêu Thiên Bình đang chạy về phía cô, cô gái liền quay mặt lại rồi nhìn về phía anh.
Giây phút bốn mắt chạm nhau giống như tiếng sét giữa trời xanh vậy. Chính bản thân hai người cũng không biết họ đang bay về phía nhau, họ dang tay để ôm chầm lấy người kia vào lòng mình. Diêu Thiên Bình suy nghĩ rất lâu về chuyện này, anh không hiểu tại sao trong ý nghĩ của anh lúc đó lại chỉ nghĩ tới mỗi chuyện ôm cô gái kia, dường như sự việc đó đã được lọc trong suy nghĩ của anh để trở thành một điểm mù, một điểm mù khiến con tim anh mãi mơ hồ, không thể hiểu nổi…
Trong đêm đầu hè, khi Diêu Thiên Bình đang rối bời trong điểm mù khi xưa thì anh đã vô định bước tới vị trí điểm mù phát sinh. Chỉ có điều, lúc này “Không biết người xưa giờ ở đâu. Từng đợt gió đêm vẫn lạnh lẽo thổi đều trên cầu như xưa”.
Trước mắt anh lại hiện lên bóng hình cô. Bóng cô lướt đến trước ngực anh, rồi gặm nhấm trái tim anh. Anh có cảm giác tim của mình bị bóng hình cô bóp nát, máu tươi rỉ ra đầm đìa. Khuôn mặt anh vô cảm khác thường, nhưng trong lòng anh lại đang nổi sóng lớn. Anh không thể kiềm chế lòng mình lâu hơn nữa, nước mắt trào ra. Thường khi đàn ông khóc là lúc họ thương cảm tột độ.
May mà những người xung quanh không ai chú ý tới việc anh khóc. Khi Diêu Thiên Bình ý thức được mình đang khóc thì vội vàng đưa tay gạt nước mắt. Má anh lạnh cóng nhưng anh vẫn tiếp tục bước vô định về phía trước. Anh lại đi một vòng nữa, lại bắt đầu từ điểm mù này tới điểm mù kia.
Anh cũng không biết mình đã đi được bao nhiêu vòng trên cầu nữa. Anh chỉ biết càng về đêm trời càng lạnh, dòng người trên cầu càng lúc càng thưa thớt. Điểm mù lại xuất hiện, lúc này chỉ còn mình anh cô độc trên cầu.
Trước mắt anh, một lần nữa lại hiện lên hình dáng của cô. Cô đang đứng cách anh không xa lắm, cô đang cười với anh, nụ cười đẹp như thế không thể không khiến người ta xao động. Nụ cười của cô quyến rũ như vậy khiến người khác không thể không rạo rực. Cô đưa tay vuốt mấy lọn loà xoà trước trán rồi nhảy một mình trong đêm.
Chính điệu nhảy này đã khiến Diêu Thiên Bình tỉnh lại. Anh nhận thấy Lê Hồng trước mắt mình là thật chứ không phải là tưởng tượng nữa.
Nhưng anh không thể nào tin vào mắt mình. Anh sững sờ rồi trân trân nhìn cô cười với mình, nhưng anh lại không thể cử động được. Những ngày này anh luôn nghĩ tới cô, luôn chờ mong giây phút được ôm chặt cô vào lòng để cô không thể bỏ đi được nữa. Nhưng lúc này, khi đã thực sự nhìn thấy cô rồi, anh lại đứng như trời trồng, không thể nhúc nhích.
Mãi tới khi cô không cười nữa, quay người đi ngược lại hướng của anh thì anh mới thực sự ý thức được tính chân thật về sự tồn tại của cô. Anh gọi to tên cô rồi chạy như bay về phía cô. Đó là Lê Hồng của anh, đích thực là Lê Hồng của anh.
Khi anh vừa cất bước chạy thì cô đã nhanh như chớp, nhẹ nhàng nhảy xuống cầu.
Tư thế đó có thể nói là thân thủ tuyệt kỹ, có thể nói là đẹp tuyệt. Lê Hồng mặc chiếc váy dài kiểu đuôi cá màu tím nhạt. Khi cô nhảy khỏi lan can của cầu, hai chân cô hơi mở, chiếc váy bị không khí cản lại. Dưới ánh đèn lấp lánh, cảnh tượng đó sáng rực, chói loà. Ánh sáng đó chỉ một lát sau sẽ tắt lịm, giống như đốm lửa cháy trong màn đêm vậy.
Khi Diêu Thiên Bình trấn tĩnh lại sau sự kinh ngạt tột độ thì Lê Hồng đã rơi xuống sông. Lê Hồng giống như nàng tiên cá lặn mất tăm dưới đáy sông sau cú tiếp nước tung toé.
Diêu Thiên Bình bám vào lan can rồi đưa mắt nhìn xuống dưới, dưới cầu chỉ còn thấy nước văng tung toé, mọi thứ đã trở về trạng thái tĩnh lặng vốn có. Trong giây phút đó, anh chỉ có một ý nghĩ là nhảy xuống sông. Suốt mấy ngày nay, anh đã đi khắp mọi ngõ ngách trong cái thành phố này để tìm Lê Hồng, vừa mới nhìn thấy cô trên cầu thì cô lại nhảy xuống sông ngay trước mắt anh. Anh không biết tại sao Lê Hồng lại quyết định nhảy xuống sông, nhưng anh muốn được nhảy xuống cùng cô, được chết cùng cô.
Nhưng đúng lúc anh định nhảy xuống thì anh rùng mình vì cơn gió lạnh bất chợt thổi qua. Bỗng dưng đầu óc anh tỉnh táo lạ lùng, có lẽ là tỉnh táo nhất trong hai ngày nay.