Đọc truyện Người Đẹp Thẩm Mỹ – Chương 91
Quả nhiên ngày hôm sau Tịnh Nhi được du ngoạn khắp nơi.. Những dãy nhà hàng cổ kính, những con đường lát đá dài dằng dặc, những con thuyền nhỏ nhắn lướt trong lòng sông uốn quanh thành phố nhỏ.. Tất cả mọi thứ đều được thử nghiệm qua một lần!
Quy trình chạy tour này có lẽ đã được trợ lí lên kế hoạch trước cả về thời gian và địa điểm, thậm chí chị ấy còn tính toán mọi thứ một cách vô cùng kĩ lưỡng và thông minh. Bởi vì bao nhiêu nơi như vậy, bao nhiêu cảnh đẹp như vậy mà chỉ trong vỏn vẹn có vài tiếng đồng hồ Tịnh Nhi đã có thể trải nghiệm triệt để!
Đi từ sáng sớm đến tận chiều muộn, hai người mặc dù ăn uống, nghỉ ngơi có quy luật nhưng cũng không tránh được mệt mỏi. Bình thường đều làm việc trong phòng kín, mài mòn mông trên ghế chứ có chạy qua lại bao giờ? Lúc này tự dưng được như vậy, không mệt mỏi mới đúng là siêu nhân đó!
Trợ lí để Tịnh Nhi lại chân cầu giữ đồ, chính chị ấy lại chạy đi mua đồ ăn tối và nước uống ở cửa hàng tiện lợi cách đó không xa. Tịnh Nhi dựa lưng vào cột đèn cổ ven đường, thả lỏng người chờ đợi, lại quan sát sắc trời trong trẻo phía trên dần dần tối xuống.
Sắc xanh xám dần dần bao trùm khắp chốn, những viên gạch nhỏ màu đỏ bị nhuộm đen, những khung cửa sổ theo phong cách gothic quấn đầy hoa hồng leo cũng tối đi nhanh chóng.. Đoàn người hoặc đi bộ hoặc đi xe đạp vộp vã cùng nhau trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả.
Bọn họ hẳn là sẽ có người chờ đợi ở nhà nên bước chân mới nhanh như vậy.. Không giống như cô.. Dù có đi bao lâu cũng chẳng ai đợi cả. Hoặc giả có, thì lúc này người đó cũng đang vô ảnh vô tung, ở đâu không ai biết được. Đã thế, cô còn vụng về làm mất số điện thoại liên lạc với anh mới chết chứ!
Không hiểu do cô hoa mắt hay tưởng tượng lung tung, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng lưng đàn ông cao vút. Người ấy mặc một bộ vest đen chỉn chu, mái tóc cũng đen bóng được vuốt ngược ra phía sau. Anh ta ôm một tờ báo trên tay, chầm chậm sải từng bước thật dài, mỗi một bước đi đều gây sự chú ý với rất nhiều cô gái. Bọn họ ngẩn ngơ ngắm nhìn anh ta, thậm chí có vài cô gái còn mạnh dạn tiến tới bắt chuyện hoặc xin số điện thoại.
Cái lưng này..
Thật sự quá giống Đại Thần!
Nhưng.. Đại Thần đang ở nước ngoài cơ mà?
Ấy.. Cô cũng đang ở nước ngoài đây này! Lẽ nào thật sự trùng hợp đến thế? Hay là Lý tổng muốn điều động cô sang đây nhằm mục đích tạo bất ngờ cho Đại Thần?
Ơ hơ, việc quái gì anh ta phải tạo bất ngờ cho boss? Hay đúng là vô tình trùng hợp mà thôi?
Trong lúc Tịnh Nhi còn phân vân dằn vặt, bóng lưng kia đã dần dần khuất xa khỏi tầm mắt của cô. Cuối con đường là một khúc quanh, nếu anh ta đi khỏi đó nhất định cô sẽ mất dấu!
Nhưng nơi này Kim Huệ còn chưa quay trở lại.. Đồ đạc của cô nữa chứ..
Tịnh Nhi vừa cuống cuồng, vừa phân vân.. Ngay sau đó cô quyết tâm ném toàn bộ ra sau đầu, vận động đôi chân đang muốn đình công, nhất quyết chạy theo bóng dáng anh trai mét chín trước mặt!
Có điều, người tính không bằng trời tính, cô nhanh nhưng anh ta còn nhanh hơn vạn phần. Tịnh Nhi vừa chạy được ba bước, miệng vừa khép mở gọi được hai chữ “Đại Thần”, người đó đã biến mất không dấu tích! Thể như bóng hình nam tính hoàn mỹ kia hoàn toàn chỉ là do cô tạo ra không bằng..
*
Đại Thần đã chuyển về một khu nhà cổ, nơi này không khí trong lành, tầm nhìn thẳng ra còn sông xanh mướt giữa lòng thành phố. Mọi thứ đều thích hợp cho việc dưỡng bệnh của mẹ anh, và hơn hết, bà ấy thích nơi này vô cùng.
Hình như trước đây bố mẹ anh có chút kỉ niệm ngọt ngào liên quan tới thành phố này. Nên bây giờ, khi bà ấy gần đất xa trời liền muốn tới đây sống hoài sống mãi. Mẹ anh còn nói, khi bà ấy chết, hi vọng tro cốt sẽ được trải dài khắp con sông nhỏ kia. Nếu như vậy nhất định linh hồn bà ấy sẽ được hòa quyện với sự êm dịu ngọt ngào của nơi ấy. Hơn thế, có khi bà còn được trở thành chứng nhân tình yêu cho lớp người trẻ tới đây thề nguyền. Giống như ông bà năm đó…
Bác sĩ trị liệu đem theo máy móc thiết bị tới, ông ấy không đồng tình với quyết định chuyển khỏi bệnh viện của bà. Nhưng bác sĩ cũng hiểu, bà ấy biết bệnh tình của mình đã đi tới đường cùng, không thể cứu vãn được nữa.. Nếu bà ấy đã muốn buông bỏ, vậy ông cố gắng để làm cái gì?
Đi bộ dọc con đường nhỏ tìm siêu thị mini, Đại Thần chọn xong đồ đạc liền quẹt thẻ thanh toán sau đó nhờ nhân viên siêu thị chở giúp mình đến địa chỉ đã định. Anh tự mình đi bộ trở về, cũng tiện đường mua một tờ báo kinh tế mới.
Phía sau lưng đột ngột vang lên tiếng gọi nho nhỏ của ai đó, giọng nói quen thuộc kéo bước chân anh dừng hẳn lại.
Tịnh Nhi?
Cô ấy ở đây?
Không đúng.. Sáng nay anh nhắn tin cô ấy vẫn nói mình đang làm việc bình thường cơ mà, làm sao có chuyện đến đây trong thời gian ngắn như vậy?
Hơn nữa nếu có đến thì hẳn mục đích cũng khác chứ không phải gặp anh. Vì chuyện anh tới đây ngoại trừ Tiểu Ngọc thì không ai hay biết cả. Và Tiểu Ngọc chẳng bao giờ buôn chuyện linh tinh, nhất là buôn chuyện với Tịnh Nhi nhà mình..
Có lẽ mấy ngày không gặp làm anh nhớ đến điên rồi! Đến cả ảo giác về giọng nói của cô ấy cũng tự tạo ra được nữa..
Đại Thần, mày chưa bao giờ như thế này cả! Con người lí trí của mày đâu rồi? Mau tỉnh táo lại đi!
Anh cúi đầu tự cười nhạo bản thân, tiện tay rút điện thoại ra bấm một cuộc gọi đường dài. Tịnh Nhi không nhấc máy..
Mấy ngày hôm nay cô ấy không nghe điện thoại của anh, lúc nào cũng viện cớ bận chuyện này chuyện khác. Nhưng những tin nhắn thì lại rất nhiều, rất dài, rất tình cảm..
Kì lạ thật.. Kì lạ tới mức làm anh nghi ngờ.. Người nhắn tin mỗi ngày với anh, có thực sự là Tịnh Nhi mà anh biết?
*
“Em tự nhiên chạy đi như vậy, có biết chị lo lắng lắm không hả?” Kim Huệ chống tay lên hông, lần đầu tiên phát hỏa với Tịnh Nhi. Chị ấy vừa mới đi mua được một đống đồ, ra ngoài đã thấy người biến mất không dấu vết, trong khi đồ đạc vẫn còn y nguyên.
Trợ lí sốt ruột gần chết, ra sức gọi điện thoại cho Tịnh Nhi nhưng lúc này mới phát hiện số mới của cô còn chưa chuyển đổi kết nối toàn cầu! Hiện giờ có gọi cũng chỉ phí công không thể liên lạc được!!
Trời ơi!
Lẽ nào bị bắt cóc?
Nhưng bắt cóc Tịnh Nhi với mục đích gì mới được chứ?
Tống tiền? Khỏi đi, Tịnh Nhi này một xu không đáng, ai thèm chứ?
Vậy chỉ còn mỗi trường hợp.. Đó là để bán nội tạng mà thôi!
Nhưng khu phố đi bộ này đông đúc như vậy, nếu thật sự muốn làm chuyện đó thì người xung quanh thế nào cũng phát hiện ra. Hiện tại chẳng ai bàn tán gì, cũng không có bất thường..
Hay là.. Má này thấy trai đẹp liền tớn lên chạy theo rồi?
Ối giời ôi!
Với cái tính cách tưng tửng ấy thì dễ thế lắm..
Giữ trong mình trọng trách trợ lí cao cả, lại thêm mức lương cao chót vót và đãi ngộ hợp lí. Kim Huệ cuống quýt xách toàn bộ đồ đạc lên, chạy đi tìm Tịnh Nhi. Ngay lúc cô bước được ba bước, đã thấy nữ tác giả nào đó ủ rũ quay trở lại.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Tịnh Nhi tự biết mình sai, cúi đầu nhận tội “Lần sau nhất định không dám thế nữa!”
“Còn có lần sau sao hả?” Trợ lí gằn giọng, ném chai nước khoáng rỗng ruột một phát, trúng luôn thùng rác! “Từ giờ cấm rời khỏi chị nửa bước! Nơi này nhìn có vẻ bình yên, nhưng thực chất phức tạp lắm đó! Em nhớ chưa?”
“Vâng thưa sếp!” Tịnh Nhi vội vã gật đầu, đúng lúc này nhà hàng cũng bê ra món ăn khai vị “Chị mau dùng bữa đi, nguội hết bây giờ!”
“Được rồi..” Kim Huệ mềm lòng rốt cuộc cũng cầm dao nĩa lên, vụng về thái xuống “Em ăn uống xong xuôi, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai..”
“Ngày mai làm sao?” Tịnh Nhi nguyên bản đang ăn uống ngon lành, bị câu nói lửng lơ của Kim Huệ cắt ngang “Có chuyện gì vậy chị?”
“Ngày mai chị đưa em tới một nơi..” Kim Huệ nhăn trán, rốt cuộc nghĩ ra ý tưởng lừa gạt người “..Sẽ là chỗ làm việc tạm thời của em!”
“Vâng..” Vậy thôi có gì phải thần bí chứ? Tịnh Nhi lén lút bĩu môi, sau đó mới sực nhớ ra một chuyện “Chị Huệ, chị cho em số điện thoại Lý tổng được không? Em có chuyện này muốn hỏi anh ta!”
“Điện thoại của cưng còn chưa hòa mạng quốc tế..” Kim Huệ đưa nĩa lên miệng, tao nhã ăn uống “..Chẳng lẽ cưng không biết hay sao?”