Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 40


Đọc truyện Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ – Chương 40

Cùng với dòng người xuống máy bay, rồi lại theo mọi người trong cùng chuyến bay đi lấy hành lý, sự lo lắng của lần đầu tiên đến một nơi xa lạ đã xua tan mọi buồn rầu và nhớ nhung trong suốt hành trình, thay vào đó là sự ngỡ ngàng không biết rời khỏi sân bay rồi đi đâu.

Khi đi quả thật quá vội vàng, vội vàng đến mức cô chỉ biết sẽ có người đón mình, song không biết người đó là ai, nam hay nữ.

Kéo cái va li hành lý nặng cồng kềnh, làm thủ tục nhập cảnh xong, Vệ Tử nhìn thấy khắp nơi trong đại sảnh tiếp đón loáng thoáng những tấm bảng đón người đang giơ cao, trên đó đủ các loại ngôn ngữ, cũng không thiếu tiếng Trung, nhưng cho dù cô mở to mắt đến đâu cũng không nhìn thấy có chữ nào liên quan đến mình.

Thấy mọi người cứ lần lượt làm xong thủ tục và rời đi, sự sốt ruột trong lòng Vệ Tử tăng theo từng phút, không, thậm chí là tăng theo từng giây! Cô cố gắng đứng ở chỗ mà người khác dễ nhìn thấy để thuận tiện cho người đi tìm, cứ chỗ nào dễ thấy là cô lại đến gần – nếu không tìm được người đón cô, không những không có nơi đi, đến việc rời khỏi sân bay thế nào cô cũng không biết.

Đúng lúc sự lo lắng của Vệ Tử chuẩn bị chuyển thành tuyệt vọng thì một giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai cô: “Xin hỏi, cô có phải là Vệ Tử không?”

Giọng nói thật dễ nghe, một cô gái có vẻ đẹp làm rung động lòng người xuất hiện trước mặt, Vệ Tử nhìn thấy vui mừng phát khóc! Mà lúc này, cho dù cô ấy có là một con lợn thì Vệ Tử cũng muốn ôm lấy mà hôn mấy cái, huống hồ xuất hiện trước mặt cô lại đúng là một mỹ nhân!

“Vâng, tôi đúng là Vệ Tử, xin hỏi chị là người đến đón tôi sao?” Cô gái ở trước mặt xem ra chỉ hơn cô chừng vài tuổi, vóc người nhỏ nhắn hơn một chút, làn da trắng sáng, mái tóc dài đen nhánh được vấn cao, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Xem ra cô ấy rất dịu dàng điềm đạm, lịch sự tao nhã, Vệ Tử vừa mới nhìn đã thấy thích, suýt nữa thì hét lên: Chắc chắn là đúng vậy rồi!


“Tốt quá rồi, cuối cùng tìm thấy cô rồi, anh Hoa, chính là Ngụy Hoa Tịnh bảo tôi đến đón một đại mỹ nữ siêu cấp, tôi tìm mãi, không ngờ…” Cô gái dường như ý thức được đã lỡ lời, vội xin lỗi: “Trên đường đi chắc vất vả lắm nhỉ, mau đi với tôi, về nghỉ ngơi cái đã”. Nói xong cô gái liền đỡ lấy hành lý của Vệ Tử đặt lên xe đẩy ở bên cạnh.

Thấy cô gái kia nói như vậy, Vệ Tử cứ ngẩn người ra, bối rối đẩy hành lý đi ra ngoài, khi đi đến cửa,Vệ Tử vô tình ngoảnh lại nhìn thấy mình ở trong một cái gương lớn mới lập tức hiểu rõ tại sao người ta không tìm thấy cô!

Nhìn hình ảnh của cô lúc này đi: Trước khi đi mẹ Vệ Tử nói là để không bị người khác chú ý, bà đội cho cô một cái mũ lưỡi trai, toàn bộ tóc cho vào bên trong áo, trên người mặc một cái áo khoác rộng thùng thình như bao tải, do ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nên giờ đây cái áo trở nên nhàu nhĩ chẳng khác gì áo của kẻ ăn mày.

Trên mặt Vệ Tử còn sót lại vệt nước mắt của đêm hôm qua, hai mắt cô vẫn sưng mọng, một đêm không ngủ cộng thêm tâm trạng quá lo lắng khiến sắc mặt cô phờ phạc trông phát sợ, lại còn túi to túi nhỏ trên người, trông chẳng khác gì dân lang thang chạy trên đường phố Thượng Hải trước đây, trong khi Ngụy Hoa Tịnh lại miêu tả cô là mỹ nữ siêu cấp, chả trách người ta tìm mãi không thấy cô!

Giúp Vệ Tử xếp hành lý lên xe, thấy điệu bộ uể oải của cô, cô gái mỉm cười nói: “Chào mừng cô đã đến với thành phố P, tôi là Lý Bối Bối, từ giờ trở đi sẽ hết lòng phục vụ cô”.

Vệ Tử đột nhiên bị giọng nói tiêu chuẩn hóa của cô gái làm giật mình, từ từ nở một nụ cười mỉm thẹn thùng: “Xin chào, tôi là Vệ Tử”. Sau khi nói xong Vệ Tử lập tức muốn rút lại lời nói của mình, vừa nãy rõ ràng người ta đã gọi tên của mình rồi!

Vẻ mặt của Lý Bối Bối không hề biến sắc, vẫn dịu dàng, lễ phép cười: “Vệ Tử, thật là một cái tên đẹp, anh Hoa nói cô đến đây tham gia một khóa đào tạo ngắn hạn, ban đầu phía đứng ra tổ chức khóa đào tạo có thể sẽ giúp cô liên hệ với gia đình người bản địa cho thuê trọ, nhưng bây giờ chưa kịp tìm, thủ tục giấy tờ cũng tương đối phức tạp, cô trước mắt cứ ở cùng với gia đình tôi một thời gian đã nhé?”.


Vệ Tử nghi ngờ: “Gia đình của chị?”.

Lý Bối Bối gật gật đầu, vội nói: “Hì hì, cũng không thể coi là một gia đình, đó chỉ là một căn nhà, hiện chỉ có anh Hoa và tôi ở, anh Hoa có một số việc phải giải quyết ở trong nước vẫn chưa sang, hiện tại chỉ có mình tôi ở đó, cô đến ở làm bạn với tôi luôn!”.

Nhìn cô gái xinh đẹp với phong thái khuê các trước mắt, lại nghĩ đến sự miêu tả của Vu Vi đối với Ngụy Hoa Tịnh, Vệ Tử thầm nghĩ, thì ra bạn gái đích thực của Ngụy Hoa Tịnh ở đây, họ đã sống chung với nhau rồi cơ đấy! Nghĩ vậy cô thấy hơi tức giận – Ngụy Hoa Tịnh đã có bạn đời xinh đẹp thế này, tại sao còn đi quyến rũ những cô gái khác ở khắp mọi nơi?!

Lý Bối Bối lái xe đến bên cạnh một căn nhà nhỏ ba tầng màu trắng, dừng xe ở bên đường, rồi hai người cùng nhau dỡ hành lý xuống xe. Lý Bối Bối trông có vẻ yếu đuối, nhưng khi động chân tay cũng rất mạnh mẽ, cô ấy đưa cánh tay nhỏ bé định xách cái hòm xuống dưới, nhưng Vệ Tử làm sao có thể để mặc Lý Bối Bối làm việc đó được, vì vậy, cô giành lấy, dùng sức của hai tay xê dịch cái hòm lớn ra khỏi cốp xe.

“Cô thật lợi hại! Chắc cô khỏe lắm nhỉ”, Lý Bối Bối tấm tắc khen.

Từ nhỏ đến lớn, cái tốt nhất của cô chính là sức khỏe, Vệ Tử mỉm cười rồi cùng Lý Bối Bối đi vào trong nhà.


Đây là một căn nhà theo lối kiến trúc phương Tây điển hình, phòng khách rộng rãi sáng sủa, bên cạnh tường có lò sưởi, trên nền nhà trải một tấm thảm mềm mại, nhìn xuyên qua cửa sổ cao rộng sáng sủa có thể nhìn thấy phía trước phòng khách trồng đủ các loại cây cối hoa cỏ, vườn sau là một thảm cỏ bằng phẳng, ngoài ra còn có cái giá treo dùng để nướng thịt.

Cùng Lý Bối Bối lên lầu, đi đến một gian phòng quay mặt về hướng mặt trời, gian phòng không rộng, nhưng có nhà vệ sinh riêng, đầy đủ tất cả các loại đồ dùng sinh hoạt, trên giường là bộ chăn màn gối đệm mới tinh, nhìn rất thoải mái, dễ chịu. Nói thật, Vệ Tử lớn từng này nhưng vẫn chưa từng được sống trong gian phòng tốt như thế, nghĩ vậy, trên mặt cô thoáng chút sững sờ.

Một tay cất từng con búp bê màu hồng nhạt ở trên giường đi, Lý Bối Bối nói với vẻ hơi ngượng: “Gian phòng này có vẻ được bày biện rất trẻ con phải không? Không có cách nào khác, đấy là con mắt thẩm mỹ của mẹ tôi, từ khi mua cái nhà này, mẹ tôi đã bỏ ra một tháng để mua đồ về bày biện, còn tôi thì chưa ở đây một ngày nào, quả thật không biết thế nào cả”.

Nghe thấy cái nhà là do nhà Lý Bối Bối mua, Vệ Tử càng thấy ngạc nhiên, những người mà cô gặp đều là người như thế nào! Đầu tiên là Nhiệm Nam Hoa và Ngụy Hoa Tịnh, nay lại xuất hiện một cô công chúa đi du học mà có nhà riêng để ở. Trời ạ, còn muốn để người ta sống nữa không!

Chỉ có điều Ngụy Hoa Tịnh đã có cô bạn gái hoàn hảo như thế này ở đây, vậy mà còn tận tình giúp đỡ Vệ Tử, cô có nên hiểu điểm xuất phát của anh ta là từ tinh thần cao thượng của chủ nghĩa nhân đạo không nhỉ? Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay đã giúp cho Vệ Tử có thời gian để lọc lại tất cả những sự việc xảy ra gần đây, và cuối cùng xác định được rằng: Người đứng ra giúp cô chỉ có thể là Ngụy Hoa Tịnh, nhưng anh ta chỉ là một lưu học sinh, vậy thì rốt cuộc đã phải trả cái giá như thế nào mà lại còn lớn hơn cả cán bộ mất chức vị…

Đặc điểm lớn nhất của Vệ Tử là trong cùng một thời điểm chỉ có thể tập trung vào một việc, mẹ cô nói cô là “đồ bướng bỉnh, bảo thủ”, Sương lại nói do dung lượng của bộ não quá nhỏ nên Vệ Tử không thể đồng thời thực hiện từ hai việc trở lên, giống như cấu hình của máy tính quá thấp không thể đồng thời tiến hành nhiều thao tác được.

Thế nhưng sau khi đến thành phố P, Vệ Tử lần đầu tiên được hưởng thụ những điều có lợi mà sự “bướng bỉnh, bảo thủ” mang lại. Từ việc nhận được thư mời rồi liên hệ với phía trường học, làm thủ tục đi học, đến việc chọn chương trình học, rồi đến việc hiểu rõ môi trường học tập của nhà trường, hàng loạt những việc ấy đều là lần đầu tiên trong đời Vệ Tử trải qua. Quá trình giải quyết từng việc đều đòi hỏi Vệ Tử phải dành hết tâm sức vào, đến lúc sức cùng lực kiệt, thậm chí là quên cả việc suy nghĩ đến nguyên nhân và hậu quả.


Tới khi bắt đầu vào học, hằng ngày phải dồn gần như toàn bộ tinh thần và sức lực cho bài học ở trên lớp, tới khi cuộc sống dần dần đi vào nề nếp, Vệ Tử dường như lại cảm thấy cuộc sống vốn phải là như vậy, những việc lo lắng buồn phiền ở trong nước sớm đã bị bỏ ra khỏi bộ não của cô.

Những ngày đầu, Lý Bối Bối đều cố gắng dành thời gian dẫn Vệ Tử đi chỗ nọ chỗ kia, đồng thời còn giúp Vệ Tử khi tiếp xúc với mọi người vì kỹ năng nói của cô có nhiều chỗ thiếu hụt. Nhưng sau đó Vệ Tử phát hiện ra rằng Lý Bối Bối thực ra cũng là một người rất bận rộn, hằng ngày ngoài việc bài vở, Lý Bối Bối còn có không ít các mối quan hệ xã giao, dành thời gian giúp Vệ Tử giải quyết những việc vụn vặt này cũng chỉ bởi vì Lý Bối Bối là người tốt bụng.

Ý thức được điều đó, Vệ Tử dần dần khéo léo từ chối việc Lý Bối Bối đi cùng cô, cho dù Lý Bối Bối có nhiệt tình như thế nào chăng nữa thì giữa hai người cũng chỉ là duyên tình cờ. Lý Bối Bối không có lý do và nghĩa vụ để ngoài việc cung cấp chỗ ăn ở cho Vệ Tử ra, còn phải bỏ thời gian quý báu của mình để giúp Vệ Tử, cho dù như thế, ơn huệ mà Vệ Tử mắc nợ Lý Bối Bối cũng quá nhiều rồi.

Đối với mẹ, Vệ Tử luôn giữ nguyên tắc chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện buồn. Cho dù hôm ở vườn trường bị lạc đường đi đến nỗi chân bị chuột rút, hay là hôm ở cửa hàng ăn nhanh bị một thằng bé da đen móc túi lấy trộm hết tiền mang theo người, hoặc là hôm trên đường về nhà lúc trời tối bị một kẻ say rượu dùng gậy đánh vào cẳng chân phải đi tập tễnh…, khi gọi điện thoại cho mẹ Vệ Tử đều tươi cười nói là tình hình ở bên này rất tốt rất tốt.

Một buổi tối sau khi mọi việc đã được thu xếp ổn thoả, Vệ Tử chủ định về sớm nấu một bữa tối được coi là thịnh soạn.

Những ngày hai người ở với nhau, Vệ Tử vốn muốn làm việc này việc nọ để bù lại cho việc ăn không ở không của mình, nhưng sau đó cô mới phát hiện ra rằng ở đây có người chuyên trách quét dọn vệ sinh, cây cối ở trước cổng và sau nhà cũng có người cắt tỉa. Buổi tối hằng ngày còn có một phụ nữ trung niên gốc Hoa mua thức ăn mang đến làm cơm, chỉ có điều mỗi lần sau khi người phụ nữ ấy về rồi, nhìn thức ăn ở trên bàn, Lý Bối Bối đều tỏ ra không hứng thú: “Cô ấy là người miền Nam, nấu cái gì cũng cho đường, nói bao nhiêu lần rồi mà không được”. Thế nhưng ở nơi đất khách quê người có thể tìm được một người nhận lời hằng ngày đến nấu cơm không phải là việc dễ dàng, do đó nếu còn đòi lựa chọn khẩu vị miền Nam miền Bắc, hoặc phàn nàn ca cẩm thì bị người khác mắng điệu đà là cái chắc. Thêm vào đó tính cách của người phụ nữ gốc Hoa kia cũng hiền lành, cho nên mới duy trì đến tận bây giờ.

Nghe xong trong lòng Vệ Tử thấy xúc động, đột nhiên cô rất muốn thử: “Hay là, để tôi thử nấu ăn xem sao?”.

Thấy các ngón tay của Vệ Tử mềm mại như búp măng, Lý Bối Bối cười ha ha: “Thế thì phiền phức quá, thực ra tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi, bữa tối tôi cũng không ăn nhiều”. Lý Bối Bối tập múa từ nhỏ, mặc dù đã có được một vóc dáng cân đối, trong con mắt của người khác cô nàng này cũng là một người con gái khuê các với phong cách hơn người, nhưng sau khi ngừng tập múa, hậu quả của việc đột ngột giảm cường độ vận động rất dễ làm cho người ta phát phì, để giữ gìn vóc dáng của mình, Lý Bối Bối đặc biệt chú ý đến việc ăn uống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.