Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 28


Đọc truyện Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ – Chương 28

Ngụy Hoa Tịnh thừa nhận từ trong đáy lòng hắn rất muốn về nước, so với nước Mỹ, mọi thứ trong nước, dù là con người hay công việc đều có sức hấp dẫn đối với hắn, nhưng hắn không muốn buộc phải về nước chỉ vì lý do này.

Nhìn thấy ông nằm yên lặng trên giường bệnh, trên người chi chít những dây với ống, gò má gầy hõm sâu xuống, mái tóc bạc trắng hòa lẫn vào với màu của chiếc gối trắng.

Bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của ông lúc này, cũng không thể hình dung ra nổi nửa thế kỷ trước ông từng là một vị “tướng quân thép” kiêu hùng, thiện chiến.

Nghe mọi người kể lại rằng, lúc đánh trận ông dũng mãnh như hổ, nhanh như thỏ, là người túc trí đa mưu; mọi người cũng kể rằng ý chí của ông rất kiên cường, từng chỉ huy mười người đánh bại hàng trăm tên địch trong tình trạng suốt ba ngày ba đêm không có một hạt cơm vào bụng; mọi người cũng kể rằng, ông xuất thân trong một gia đình thương nhân giàu có, lẽ ra ông đã đi du học nước ngoài, nhưng trước vận mệnh đất nước gặp nguy nan, ông đã gác chuyện học hành sang một bên gia nhập quân đội, gia sản bị tiêu tán hết, là một “phá gia chi tử” nổi tiếng; mọi người cũng nói hồi còn trẻ ông là người rất hào hoa, khí phách, đa tài, là mẫu hình lý tưởng trong mắt rất nhiều cô gái chưa chồng; mọi người còn kể rằng ông là người biết cương biết nhu, trong thời gian “Cách mạng Văn hóa” ông phải ở chuồng bò, phải chịu đấu tố, nhưng ông vẫn vui vẻ dạy các tiểu tướng Hồng vệ binh: “Cho dù là lúc nào thì việc học tập cũng không thể để chậm trễ”; mọi người còn kể rằng, sau khi được trả lại công bằng, ông được giao trọng trách mới, nhưng lại xua tay, từ tốn nói: “Tôi già rồi, nhân sinh thất thập cổ lai hy, muốn được an hưởng tuổi già.” Thực ra, tuy không có chức vụ gì, nhưng lịch làm việc của ông ngày nào cũng kín đặc, vì so với hồi còn đương chức, ông hứng thú với các hoạt động xã hội và quần chúng…

Mang trên mình bao nhiêu truyền thuyết như thế, nhưng bây giờ ông chỉ còn là một ông già bệnh nặng cận kề cái chết, gầy yếu tới mức không đỡ nổi dù chỉ là một chiếc chăn nhẹ, một đứa trẻ nhỏ cũng có thể xô ngã.

“Cụ Ngụy đã gần một trăm tuổi, các cơ quan trong cơ thể đều lão hóa rất nghiêm trọng, chúng tôi sẽ cố gắng để cứu chữa cho cụ, nhưng gia đình vẫn nên chuẩn bị về mặt tâm lý.” Tổ trưởng tổ chuyên gia phụ trách chữa trị cho ông nói rõ tình hình với mọi người.

Vì thế con cái cháu chắt của gia đình họ Ngụy ở khắp nơi đều được triệu về Bắc Kinh, thay nhau tới bệnh viện chăm sóc, hôm nay đến lượt Ngụy Hoa Tịnh và cô em họ Ngụy Vũ Hân.

Được bác sĩ nhắc nhở, vừa ra khỏi phòng bệnh, nước mắt của Ngụy Vũ Hân rơi lã chã, nếu là lúc thường, nhất định Ngụy Hoa Tịnh sẽ nắm lấy cơ hội này mà trêu chọc cô em, nhưng giờ đây trong lòng hắn cũng đang vô cùng không vui, hai người im lặng không ai nói câu nào.


Nhưng nghĩ tới chuyện ông sinh ra tại một gia đình giàu có, từng lập chiến công giữa những năm tháng loạn lạc, là một trong những người nắm quyền buổi đầu lập nước, vinh quang nửa đời, tuổi thọ cũng gần tròn trăm, với một người đàn ông mà nói, như vậy cũng có thể coi là đã đạt tới đỉnh cao.

Hồi còn tỉnh táo, ông thường xuyên nói với con cháu, nếu chẳng may một ngày nào đó ông ra đi thì phải coi đó là chuyện vui chứ không được tổ chức lễ truy điệu quá rình rang, cũng không được khóc lóc, càng không được dùng thuốc men hoặc biện pháp kỹ thuật cao để kéo dài sự sống cho ông.

Bây giờ, những bậc cha chú có thể quyết định được mọi việc tuy không làm theo ý của ông, nhưng cũng biết rằng không nên quá đau lòng. Nghĩ đến đây, lại nhìn thấy cô em họ khóc dữ như vậy, Ngụy Hoa Tịnh định tìm chuyện gì đó nói để thu hút sự chú ý của nó. 

Vừa ngoặt ở chỗ cầu thang, Ngụy Hoa Tịnh chợt nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc, mắt hắn sáng bừng, đưa tay kéo Ngụy Vũ Hân: “Đừng khóc nữa, nhìn xem, người trong lòng của em đến rồi kìa.”

Ngụy Vũ Hân ngớ người trước câu nói của Ngụy Hoa Tịnh, ngẩng đầu lên nhìn theo phía mà hắn nói, mặt lập tức đỏ bừng, quay đầu lại khẽ gầm lên với Ngụy Hoa Tịnh: “Biến!”

Ngụy Hoa Tịnh đâu thèm để ý đến cô, sớm đã đón Nhiệm Nam Hoa bằng câu: “Nam Hoa này, sao cậu lại đến đây? Hôm nay bác sĩ chỉ sắp xếp cho con cháu trong nhà chúng tôi đến thăm thôi mà?”.

Nhiệm Nam Hoa gật đầu: “Em biết, không phải em đến thăm cụ Ngụy đâu, hình như anh vừa từ ở đó ra, cụ có khá hơn không?”.


Ngụy Hoa Tịnh gật đầu: “Tình hình cơ bản vẫn bình thường, các bác sĩ và y tá chăm sóc 24/24.” Nói rồi hắn hỏi lại: “Vậy cậu tới đây làm gì? Chắc không phải để hỏi tôi câu đó chứ?”. Nói một cách nghiêm túc thì Nhiệm Nam Hoa và ông nội hắn không có quan hệ huyết thống, mà chỉ là quan hệ họ hàng mấy đời, với tính cách lạnh lùng của Nhiệm Nam Hoa thì cậu ta không thể nóng lòng như vậy.

Nhiệm Nam Hoa cúi đầu một lúc, vẻ do dự của anh ta khiến Ngụy Hoa Tịnh vốn chỉ định hỏi mấy câu cho qua chuyện lại phải nhìn kỹ hơn, hỏi tiếp: “Cậu tới đây thăm ai vậy?”. Quay đầu sang nhìn cô em họ, hắn chợt có linh cảm không tốt, mong rằng chuyện không phải như hắn nghĩ.

Nhiệm Nam Hoa ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ngụy Hoa Tịnh: “Đúng vậy, đúng như điều anh đã nghĩ, cô ấy bị người ta đánh, em cũng vừa mới nghe nói xong.”

“Trời, người như cô ấy sao lại bị người khác đánh, mà còn nặng tới mức phải vào viện nữa! Cô ấy ở phòng nào?” Ngụy Hoa Tịnh dường như không tin vào tai của mình nữa. Thời gian lần về nước này rất gấp, trạm thứ nhất là nhà, trạm thứ hai là bệnh viện, anh vẫn còn chưa kịp nghĩ tới những chuyện khác, không ngờ lúc này lại được nghe thấy chuyện giật mình đến thế.

“Các anh đang nói chuyện gì vậy, rút cục là ai bị đánh?” Ngụy Vũ Hân tò mò hỏi. Nhớ hồi còn nhỏ, cô bị cậu béo nhà bên cạnh bắt nạt, cô đã chạy tới mách Ngụy Hoa Tịnh, Ngụy Hoa Tịnh bèn vỗ vào đầu cô, dỗ dành: “Không sao, chờ lát nữa bọn anh sẽ đánh nó giúp em.” Còn Nhiệm Nam Hoa, không chỉ mặt lạnh mà còn là người máu lạnh, nhìn thấy cô khóc lóc như vậy chỉ chau mày, nói: “Nước mắt nước mũi trông gớm chết, đứng lui ra một chút đi!”, sau đó tránh cô như tránh gián.

Cô – Ngụy Vũ Hân, một cô bé ai nhìn thấy cũng yêu, cô bé xinh đẹp nhất trong cái sân tập thể ấy, thế mà bị anh ta, một cậu nhóc thối tha nói là “gớm chết”, mối hận này cô không bao giờ quên. Vậy là cô tìm cơ hội trả thù, tố cáo tội lỗi của anh ta, hoặc tìm đến mẹ anh ta để kể tội, rồi nhân cơ hội lẻn vào phòng làm hỏng đồ của anh ta. Cô thường xuyên làm những việc đó.

Có lúc cãi nhau kịch liệt với Ngụy Hoa Tịnh, anh họ thường nhân cơ hội đó trêu chọc cô: “Nhóc con, đừng tưởng anh không biết tâm sự của em, nói thật đi, có phải em để mắt đến Nhiệm Nam Hoa không? Vậy thì em phải đối xử với anh tốt một chút, như thế thỉnh thoảng anh sẽ nói tốt về em với cậu ta.” Vì trong số tất cả anh em họ, hai người đó thân nhau nhất.


Mỗi một lần như vậy, Ngụy Vũ Hân đều vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ngụy Hoa Tịnh, anh muốn chết à? Anh tưởng rằng những người họ Ngụy đều lăng nhăng như anh sao? Em có bạn trai rồi!” Kể từ hồi lên cấp hai, cô chưa bao giờ là không có bạn trai, nhưng cô rất “có giá”, dù với ai nhiều nhất cũng chỉ nắm tay hoặc cùng nhau đi xem phim mà thôi, mỗi khi đối phương có ý định tiến thêm một bước đều bị cô cho “bay”, chứ đâu như Ngụy Hoa Tịnh, mười sáu tuổi đã nhìn thấy anh ta ôm hôn hoa khôi của trường ở phía sau trường, ọe!

Nghe thấy cô nói như vậy, Ngụy Hoa Tịnh thường lắc đầu, cười khổ: “Ôi, tiếng xấu ấy của anh phần nhiều là do em, đồ nhóc con gây ra chứ còn ai, em không sợ sau này anh không lấy được vợ vì tiếng xấu đó à?”.

Ngụy Hoa Tịnh mà không lấy được vợ, có quỷ mới tin! Ngụy Vũ Hân cười thầm trong bụng, để tránh cho những cô gái nhà lành bị hại, cô càng ra sức tuyên truyền hình ảnh công tử ăn chơi của Ngụy Hoa Tịnh, nhất là với những thiếu nữ xinh đẹp, trong sáng.

Còn Nhiệm Nam Hoa thì lại là một thái cực khác, ở tuổi thanh niên, à không, nên nói là kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, chưa bao giờ thấy anh ta thân thiết với bất cứ cô gái nào. Vì là chỗ họ hàng, lại có quan hệ với Ngụy Hoa Tịnh, nên Ngụy Vũ Hân trở thành người bạn khác giới thân thuộc nhất hơn hai mươi năm nay.

Có một khoảng thời gian cô đọc truyện tranh đồng tính, cô đã từng rất nghi ngờ trước sự thân thiết của hai người, ít nhất có lẽ về phía Nhiệm Nam Hoa có vấn đề. Nhưng sau khi quan sát kỹ, lại thấy Nhiệm Nam Hoa không hề có ý kiến gì trước việc yêu đương của Ngụy Hoa Tịnh với các cô gái khác và vẫn cùng đi chơi, cùng tập thể thao với anh họ, lúc đó cô mới thôi nghĩ rằng họ là đồng tính.

Tình yêu, cho dù giữa nam với nữ hay giữa nam với nam, thì đều không chấp nhận người thứ ba mà luôn đòi hỏi tình cảm giữa hai người là duy nhất, chẳng phải thế sao?

Bây giờ, không hiểu lại có chuyện gì nữa đây? Nhiệm Nam Hoa bỗng dưng rất quan tâm đến một người bị đánh như vậy, mà Ngụy Hoa Tịnh cũng tỏ ra quen biết người ấy. Hai người ăn ý đến mức không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể đoán được đó là ai, điều này chứng tỏ người ấy có quan hệ rất, rất thân thiết với họ.

Nhưng, Ngụy Vũ Hân tin rằng, cho dù là Ngụy Hoa Tịnh bị đánh phải nằm viện thì cũng khó có thể khiến Nhiệm Nam Hoa lo lắng và quan tâm đến thế.

Vậy, vấn đề hiện nay là, cái người ấy, cái người bị đánh ấy, rút cục là nam hay nữ? Nếu là nam, thì có ai thân thiết hơn là người anh họ cùng lớn lên với anh ta như thế?


Nếu là nữ, thì sẽ càng phiền phức hơn.

Ngụy Vũ Hân không suy nghĩ nhiều, lập tức đi theo hai người. Ai ngờ, vừa đi được mấy bước thì suýt nữa va mũi vào lưng của Ngụy Hoa Tịnh. Cố gắng đẩy hai người ra, Ngụy Vũ Hân lại nhìn thấy một người khác, đối phương cũng cùng đi về một phía với bọn họ, đúng là đường hẹp tương ngộ.

“Không cần phải vội thế đâu, người ta là bác sĩ, chưa biết chừng họ còn phải đi cấp cứu bệnh nhân!”

“Anh ta không phải thế!” Tiếng của Nhiệm Nam Hoa, giọng điệu rất khẳng định.

“Đúng, anh ta không phải thế.” Tiếng của Ngụy Hoa Tịnh, tuy chậm hơn một chút, nhưng mức độ khẳng định cũng chẳng kém gì.

Khuôn mặt thanh tú, một vẻ nho nhã, trên người khoác chiếc bờ lu trắng, càng tạo cho người ta một cảm giác bồng bềnh như tiên, Ngụy Vũ Hân chợt cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, rút cục là ai nhỉ? Cô là người nổi tiếng có trí nhớ tốt, nhất là với những anh chàng đẹp trai kiểu như thế này.

“À, em nhớ ra rồi! Nửa năm trước, anh ta từng tranh lên trước Ngụy Hoa Tịnh để giúp một người đẹp!” Ha ha, đó là lần đầu tiên Ngụy Hoa Tịnh phải thua cuộc, nhớ lại vẻ mặt của anh họ lúc đó, dù đang ngủ cô cũng có thể cười thành tiếng.

Ngụy Hoa Tịnh biết người này, coi như cũng còn có đôi chút để nói, còn Nhiệm Nam Hoa thì sao? Sao lại nhìn người ta bằng ánh mắt như nhìn tình địch thế? Tình địch? Liệu có phải thế không? Ngụy Vũ Hân giật mình trước cái từ vừa nảy ra trong đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.