Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 26


Đọc truyện Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ – Chương 26

Khi Vệ Tử về đến nơi đúng lúc đang nghỉ giữa giờ. Việc đầu tiên cô làm là tới chào Lưu Bân. Lưu Bân nhìn thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi với vẻ rất quan tâm: “Còn thấy khó chịu ở đâu không? Nếu thấy vẫn chưa ổn thì không cần lên lớp vội, cứ ở phòng nghỉ vài ngày nữa.”

Vệ Tử chưa bao giờ nhìn thấy vẻ hòa nhã như vậy ở Lưu Bân, không khỏi thấy bất an, vội lắc đầu, nói: “Thôi ạ, bây giờ em rất khỏe, em cất đồ đạc xong có thể lên lớp được ngay.”

Lưu Bân gật đầu: “Như thế cũng được. Tôi viết cho cô một tờ giấy xin nghỉ, nếu chẳng may thầy giáo lên lớp có hỏi thì đưa cho thầy ấy xem. Cô cần phải biết rằng, lớp tập huấn cho những người mới vào nghề bao giờ cũng quản lý chặt chẽ nhất, mọi thứ đều phải theo quy định.” Nói đến đây, Lưu Bân lắc đầu thở dài, có vẻ ông cũng không đồng ý với những quy định quá chặt chẽ đó, như thể đang bất bình thay cho Vệ Tử.

Chẳng có lý do mà bỏ mất hai tiết học, Vệ Tử đâu dám “bất bình”, vì vậy cô cầm tờ giấy phép, vội vàng trở về phòng cất đồ đạc.

Cô tưởng rằng trong phòng không có ai, nhưng nào ngờ, đẩy cửa ra, Vệ Tử nghe thấy bên trong có tiếng động, hình như là tiếng khóc. Cô vội vàng đóng cửa chạy tới xem có chuyện gì, thì thấy Cao Đình Đình ôm điện thoại nằm co trên giường, ngực phập phồng, toàn thân run lên từng đợt, nước mắt chảy xuống trên gò má đã tạo thành vệt.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Vệ Tử đứng ngây người, định bước tới để hỏi han, nhưng rõ ràng là Cao Đình Đình đang gọi điện thoại, khi thấy cô bước vào thì cô ta hạ thấp giọng xuống, Vệ Tử nghĩ, có lẽ Đình Đình không muốn bị quấy rầy, nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ lên lớp, nên khẽ hỏi một câu: “Cô có lên lớp nữa không?”

Cao Đình Đình nhìn cô một cái nhưng không trả lời, đúng lúc Vệ Tử sắp bước ra tới cửa thì bỗng nhiên cô ta lên tiếng: “Có lẽ tôi sắp ra ngoài, trong mấy ngày tôi sẽ không về đâu.”

Vì thế khi tan học sau đó, Vệ Tử trở về thì thấy phòng trống không, suốt mấy ngày tiếp đấy cũng không thấy bóng dáng Cao Đình Đình đâu, giờ ăn cơm, cô lại nghe được những lời bàn tán ở nhà ăn.

“Đã nói rằng nếu không có lý do đặc biệt thì không được nghỉ. Cậu nói xem, cô ta đi đâu?” Một cô gái hỏi người bạn cùng bàn trong lúc đang ăn cơm.

“Cô ta viện lý do đặc biệt đâu phải chỉ một lần. Ai mà biết cô ta đi đâu. Nhưng chiều hôm qua, lúc mình ngồi gần cửa sổ thì nhìn thấy cái xe đến đón cô ta chính là cái xe đưa cô ta tới hôm trước.”

“Thật thế á? Cậu không nhìn nhầm đấy chứ?” Có người hỏi.

“Tất nhiên rồi, mình là ai cơ chứ, mình còn nhớ rõ cả biển số xe nữa kia.”

“Đúng vậy, thế thì cậu là bà tổ của những người chuyên quan tâm đến chuyện của người khác rồi, tinh thần nghề nghiệp rất tốt, ha ha.”

Một loạt tiếng cười vang lên, Vệ Tử không nghe rõ nội dung cụ thể câu chuyện sau đó nữa, mà chỉ lõm bõm được mấy câu, đại loại như “mới hơn một tháng mà không chờ được”, “thích đến thì đến thích đi thì đi”, “Lưu Bân cũng không dám quản”.

Vệ Tử ăn xong, đang định đứng dậy thì bỗng nghe thấy một câu rất rõ ràng: “Mình nói rồi, hai người ấy thật không hổ là bạn cùng phòng, một người thì vừa được đưa về, người kia thì vừa được đón đi, bận rộn gớm!”.

“Cậu nói khẽ thôi, không nhìn thấy…” Tiếp ngay sau đó, Vệ Tử cảm thấy có ánh mắt phóng về phía mình, cô vội cầm hộp cơm lên, mắt không hề nhìn xung quanh, đi thẳng ra khỏi nhà ăn. Sao có thể trách họ được, tại mình gây ra chuyện trước thì phải thế thôi.

Khi Cao Đình Đình trở về, dường như tâm trạng không tốt lắm, cô ta ngồi xuống giường vẻ biếng nhác, không tới nhà ăn ăn cơm, cũng không tham gia rèn luyện sức khỏe, mà chỉ lên học một số giờ học tương đối nhẹ nhàng.


Vệ Tử hoàn toàn có thể hiểu được nguyên nhân cô ta không đi ăn cơm, vì đồ ăn mà Cao Đình Đình mang tới đủ để duy trì đến hết khóa tập huấn.

“Này, Đình Đình, ăn nhiều đồ hộp cũng đâu có tốt, hôm nay nhà ăn có canh sườn, rất ngon, tôi mang về cho cô một ít đây.” Vệ Tử đặt hộp cơm xuống bàn, nói với Cao Đình Đình.

Hộp cơm vừa được mở nắp, mùi thơm của canh sườn bay ra thơm phức, Cao Đình Đình hít một hơi, “Đúng là rất thơm, Vệ Tử, cảm ơn cô nhé.”

Uống mấy ngụm canh, rồi ăn vài miếng sườn, Cao Đình Đình gật đầu, nói: “Đã lâu lắm rồi không ăn cơm nhà bếp, tay nghề của đầu bếp đúng là có tiến bộ.”

Thấy cô có vẻ vui, Vệ Tử quay người đang định thu dọn đồ đạc thì Cao Đình Đình gọi lại: “Cô nếm thử cái này xem.”

Đón chiếc hộp sắt Cao Đình Đình đưa tới, Vệ Tử nhìn một hồi lâu mà vẫn không biết đó là thứ gì, cô ngượng ngùng hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Là bào ngư của Nhật Bản, mở ra có thể ăn ngay.” Cao Đình Đình vẫn húp canh, nói trong khi đầu không ngẩng lên.

Ồ, đổi canh sườn miễn phí của nhà bếp lấy bào ngư, cuộc đổi chác này xem ra có lời.

Cuộc sống trong những ngày tập huấn cố nhiên là đơn điệu và nhàm chán, nhưng khi gần tới lúc chia tay, mọi người không khỏi cảm thấy có chút bịn rịn, các học viên đều làm việc trong một hệ thống, nhưng nếu ở khác bộ phận thì cơ hội gặp mặt sau này cũng không nhiều.

Vì vậy, dưới sự sắp xếp của Lưu Bân, mọi người đã tổ chức một buổi liên hoan. Lần này vì không có sự tham dự của quá nhiều lãnh đạo, nên không khí sôi nổi hơn đêm Trung thu nhiều. Dẫn chương trình ngoài hai người gây cười hôm trước ra, hai người còn lại là Lý Lỗi và Cao Đình Đình, có nghĩa là, mọi sự thay đổi chỉ là Cao Đình Đình thay thế cho Vệ Tử.

Sự thay đổi ấy khó tránh khỏi những lời xầm xì, bàn tán, Vệ Tử tương đối yên tâm: Cô vốn không thích hợp làm người dẫn chương trình, lần trước chẳng qua bị ép phải làm, còn lần này dù thế nào cô cũng không để tự mình làm khó mình nữa.

Sự thực chứng minh, quả nhiên Cao Đình Đình giỏi hơn cô, không hề thấy cô ta chuẩn bị lời dẫn, vậy mà khi lên sân khấu Đình Đình vẫn nói năng rất lưu loát, không hề có vẻ gì căng thẳng.

Sự xinh đẹp hoạt bát của Cao Đình Đình cùng vẻ điềm tĩnh của Lý Lỗi, kẻ tung người hứng thi nhau trổ tài, thêm vào đó, hai người gây cười cũng ra sức phát huy khả năng, nên buổi dạ hội vô cùng sôi động, đến tận khi kết thúc mà mọi người vẫn rất hào hứng.

Sau khi toàn bộ các tiết mục kết thúc, giáo viên và lãnh đạo trung tâm đều rút lui, nhưng các học viên trẻ vì vẫn thấy chưa đã, họ lại mở karaoke ra, những người thích nhảy, hát lại lần lượt lên sân khấu.

Nhưng khác với lần trước, lần này mọi người dường như thoải mái hơn, họ không nhảy các điệu quốc tế nữa, mà để nhạc mở to hết cỡ, trên sàn nhảy mọi người cùng lắc lư, nhìn rõ là cảnh tượng trong các quán bar.

Từ trước tới giờ Vệ Tử chưa bao giờ cảm nhận một không khí như vậy, mặc dù hơi váng đầu, nhưng thấy mọi người nhảy rất vui, nhất là những cô gái ngày thường trông điềm đạm thế mà lúc này cũng vung mái tóc dài, lắc hông say sưa theo nhịp điệu.

Vệ Tử chú ý, tuy mọi người đều đang nhảy, nhưng nếu từ từ phân cấp độ, thì sẽ thấy, nhân vật trung tâm của sàn nhảy chính là Lý Lỗi và người bạn cùng phòng của cô, Cao Đình Đình.


Bất luận là phối hợp động tác hay sự linh hoạt thì hai người đó đều hơn hẳn những người khác, nhất là Cao Đình Đình, thân hình uyển chuyển mềm mại linh hoạt của cô ta, khi nhảy luôn cho người ta một cảm giác rất tuyệt vời, thỉnh thoảng Đình Đình còn làm những động tác khó khiến những người xung quanh phải hét lên reo hò.

Vệ Tử chỉ đứng quan sát thôi mà cũng thấy kích động, cô thầm nghĩ, Cao Đình Đình vừa biết hát lại vừa biết nhảy, vừa giỏi văn lại vừa giỏi võ, đúng là toàn tài, chả trách cô ta vừa vào mọi người đã bàn tán xôn xao. Nghĩ đến mình, không những chẳng có bất cứ sở trường nào, mà cử chỉ cũng chẳng có gì là trang nhã, sự chênh lệch giữa hai người không phải chỉ một chút, một ít.

Được ở cùng phòng với một người giỏi giang như vậy, cũng có thể nói là điều rất vinh hạnh.

Tập huấn kết thúc, mọi người vui mừng nhận ba tháng lương, bắt đầu đợt nghỉ nhân ngày Quốc khánh. Lưu Hiểu Tinh đưa bạn trai về thăm quê, Vệ Tử hẹn Dương Sương và Vũ Di đi chơi phố, nhân tiện chuẩn bị thêm cho mẹ và mình một ít đồ, vì cô nghe nói khi đi làm phải ăn mặc khác với hồi còn đi học.

Gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp, mọi người tíu tít kể chuyện xảy ra trong mấy tháng qua, ai cũng hồ hởi vui vẻ, vậy là bỗng nhiên tán gẫu trở thành chủ đề chính, còn đi chơi phố trở thành chuyện phụ, cứ như vậy mất đến nửa ngày, khiến cho người giỏi tiêu tiền nhất như Vũ Di cũng chỉ mua được một chiếc áo khoác.

Dù có thành quả hay không thì cuối cùng bụng cũng đã đói, chân cũng đã mỏi, vì nói chuyện quá nhiều, cổ họng ai cũng khát khô, rất muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ, tiện thể ăn chút gì đó.

Quầy ăn uống trên tầng bảy của tòa nhà, khi cầu thang máy lên đến tầng thứ sáu thì có một cặp mẹ con bước vào, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong thang máy, nguyên nhân không gì khác là vì họ quá xinh đẹp.

Nhất là cậu bé con nhìn mới khoảng sáu tháng tuổi, da cậu bé mịn màng như phấn, đôi môi đỏ chót như hoa anh đào, hai mắt to linh hoạt. Điều đặc biệt là, sau khi vào trong thang máy chật chội, nó không những không quấy khóc mà ngược lại còn toét cái miệng chưa có răng ra cười với tất cả mọi người, Vệ Tử và hai người bạn nhất thời đều bị nó thu hút.

“Nó xinh quá, còn xinh hơn cả đứa bé trong tranh cổ động ‘Sinh đẻ có kế hoạch’.” Vũ Di đột nhiên lên tiếng khen, Vệ Tử nghe vậy cũng gật đầu thật mạnh, đến cả Dương Sương là người từ xưa đến nay luôn coi trẻ con và vật nuôi là những thứ chuyên gây rắc rối cũng không nén được sán đến gần để nhìn.

Dường như cũng cảm nhận được vẻ thích thú của mọi người dành cho mình, cậu bé cười thành tiếng, đồng thời chìa bàn tay bé xíu ra túm lấy Vệ Tử, vì ở rất gần nên Vệ Tử bất ngờ bị bàn tay của nó chạm vào ngực, cô bật kêu thành tiếng “ối”.

“Cậu nhóc này, còn nhỏ thế mà đã học cách trêu ghẹo người đẹp à!”

Cậu bé được một cô gái cao ráo, xinh đẹp ôm trong lòng, gọi là cô gái vì trông còn quá trẻ, nhìn chỉ lớn hơn Vệ Tử chưa đầy hai tuổi, thân hình cũng rất mảnh dẻ, nhưng đôi mắt lại rất giống với của cậu bé và cách cô gái đó thể hiện thì có thể khẳng định chắc chắn rằng giữa họ có quan hệ máu thịt.

Sau khi Vệ Tử bị cậu bé túm lấy, cô gái kia bèn túm lấy bàn tay nhỏ xíu của cậu bé và véo một cái vào mông của nó với ý cảnh cáo.

Rồi sau đó, cô gái ấy quay sang xin lỗi Vệ Tử, Vệ Tử vội xua tay ý nói không sao, rồi nhìn sang cậu bé, dường như nó bị mẹ véo đau nên lúc này ngước đôi mắt ngấn nước chăm chú nhìn Vệ Tử, đôi môi nhỏ méo xệch, điệu bộ rất tủi thân. Vệ Tử thấy lòng mềm hẳn lại, bụng thầm nghĩ, cô gái này chắc chắn không phải mẹ đẻ của cậu bé, nếu không sao lại nỡ véo nó như thế.

Cho tới tận khi ra khỏi cầu thang máy, Vệ Tử và mấy người bạn vẫn ngoái đầu nhìn về phía cậu bé, tiếc là đã đến giờ ăn, các quầy ăn uống đều rất đông người, cặp mẹ con xinh đẹp nhanh chóng chìm trong đám đông.

“A Tử này, cậu cũng nhanh chóng sinh một đứa cho bọn mình chơi với nó đi, đảm bảo con của cậu sẽ đẹp hơn cậu bé ấy!” Vũ Di đúng là nói ra câu nào khiến người khác giật mình câu ấy, sau khi chọn món xong cô nàng cứ túm lấy tay Vệ Tử mà nài nỉ.


Dương Sương lườm Vũ Di một cái: “Như thế cũng còn phải xem xem đẻ với ai đã chứ?”. Hiện tại Vệ Tử vẫn đang độc thân, nếu sau này mà lại lấy một người xấu như ma quỷ thì con đẻ ra làm sao xinh đẹp được?

“Đúng thế”, Vũ Di thở dài, “Con trai thường giống mẹ, con gái thường giống bố, vì thế…”, tiếp đó Vũ Di nhìn Vệ Tử bằng đôi mắt rất kiên định: “A Tử, khi cậu tìm chồng là phải gánh vác một trách nhiệm đấy, nếu người xấu nhất định không lấy, người thấp cũng không lấy, nhất định phải tìm một anh chàng đẹp trai có gen tốt! Sau khi cưới xong, phải nhanh chóng sinh một đứa con trai kháu khỉnh, nếu không được thì cũng phải là một đứa con gái xinh đẹp.” Vũ Di tỏ ra là người rất giỏi thương lượng.

Vệ Tử đỏ bừng mặt: “Dựa vào đâu?!” Mấy cô bạn này cứ thích lôi cô ra để trêu chọc, đúng là đứa bé ấy rất kháu khỉnh, nhưng dựa vào cái gì mà nhất định bắt cô sinh? Không lẽ trông cô giống với những người mẹ “nhàn rỗi” và “lạnh” đến thế sao?

“Nếu cậu sinh được một thằng con trai kháu khỉnh như đứa bé vừa rồi, mình sẽ làm người giúp việc không công cho cậu, được không?” Câu nói này của Vũ Di khiến Vệ Tử cảm thấy mình đúng là một người rất nhỏ nhen.

“Thôi đi nào!” Dương Sương nói như giội cho Vũ Di một gáo nước lạnh, “Lớn bằng ngần này rồi mà chưa hề động tay giặt lấy bộ quần áo, cơm thì chỉ biết nấu mỳ ăn liền, đứa bé có xinh đẹp đến mấy vào tay cậu rồi cũng biến thành quỷ, quỷ bẩn, quỷ đói.”

“Hì hì, giặt quần áo với nấu cơm thì Vệ Tử rất giỏi, để cậu ấy làm là được!” Vũ Di tiếp tục chắp hai tay trước ngực, mắt mơ màng tưởng tượng.

Ôi trời, vậy thì cần người giúp việc như cô ấy để làm gì nhỉ?! Sự áy náy vừa mới chợt hiện lên trong lòng của Vệ Tử lập tức bị dập tắt, rồi lặng lẽ cùng Dương Sương tấn công các món ăn vừa được đem lên, mặc kệ người không thực tế kia.

Bữa ăn kết thúc, nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, Vệ Tử quyết định đi vệ sinh, kẻo lát nữa trong lúc đi dạo lại tách ra lạc nhau.

Xối nước rửa tay xong, Vệ Tử đang định đẩy cửa đi ra thì cánh cửa đột nhiên bị kéo ra, người bước vào là một phụ nữ trung niên thấp, béo, trong tay bế một đứa bé.

Phần dưới của khuôn mặt từ mũi xuống của đứa bé bị người phụ nữ ấy dùng tay bịt lấy, đứa bé ra sức giãy giụa, Vệ Tử thầm nghĩ, sao lại có người mẹ đối xử thô bạo như thế với con cái của mình, thì đột nhiên lại có một người phụ nữ nữa xông vào, cũng là một phụ nữ trung niên, có điều cao hơn người kia một chút, tay bà ta cầm một chiếc lọ đưa cho người phụ nữ lúc trước, rồi nói: “Mau lên, cho nó uống một chút đi.” Bà ta quay lại, nhìn thấy Vệ Tử đang nhìn họ, vội nghiêng người che tầm mắt của cô.

Vệ Tử chợt cảm thấy có điều gì đó không bình thường, làm gì có chuyện cho con ăn trong nhà vệ sinh? Hơn nữa, quần áo của đứa bé này trông rất quen, trong khoảnh khắc nó giãy giụa, cô thấy đôi mắt nó cũng rất quen!

Đó là một đôi mắt đẹp hiếm thấy, Vệ Tử không thể nào không ấn tượng sâu sắc, đúng rồi, chính là đứa bé trai mà cô nhìn thấy trong thang máy!

Nhưng người bế đứa bé lúc trước rõ ràng là một cô gái xinh đẹp cơ mà? Hơn nữa, lúc ấy có ai đi cùng với cô ta đâu? Sao đột nhiên đứa bé lại chuyển sang tay của hai người phụ nữ này?

Bọn buôn bán trẻ em!

Mấy từ này lóe lên trong đầu Vệ Tử, cô không kịp nghĩ gì nhiều, xông tới, vượt qua người phụ nữ trung tuổi vừa xuất hiện, thấy bà ta một tay đang nâng đầu đứa bé lên, một tay cầm chiếc bình nhỏ dốc vào mồm nó, miệng của đứa bé được buông ra, nó bèn cất tiếng khóc, ngửa đầu ra phía sau không chịu. Người phụ nữ kia có vẻ nôn nóng, đang định bành mồm đứa bé để đổ vào thì bỗng nhiên bị bàn tay của một người nào đó vung mạnh, khiến chiếc bình nhỏ rơi xuống đất.

“Cô làm gì thế!” Nhìn chiếc bình bị rơi vỡ, người phụ nữ nhìn Vệ Tử, quát: “Muốn chết à!?” Giọng nói của bà ta đặc sệt tiếng địa phương.

“Thôi, thôi, có lẽ cô gái này không cẩn thận đấy mà.” Người phụ nữ thấp bé dường như không muốn để lỡ thời gian, kéo người phụ nữ cao to, nói: “Nhanh lên, xe đang chờ ở bên ngoài.” Nói rồi dùng một chiếc chăn vải hoa nhỏ quấn chặt lấy đứa bé.

Thấy hai người đàn bà định đẩy cửa bước ra ngoài, Vệ Tử vội đuổi theo: “Chờ chút! Đứa bé này là con của các chị à?”

Người phụ nữ thấp béo bế đứa bé ngây người ra, sau đó mỉm cười, đáp: “Nghe cô nói kìa, không phải là con của tôi, dễ là con của cô chắc?”, nói rồi không dừng lại, kéo người phụ nữ kia định bỏ đi.

Vệ Tử vội chạy đến ngăn bọn họ lại: “Các chị không được đi!” Còn sau khi ngăn bọn họ lại sẽ làm gì tiếp thì Vệ Tử chưa nghĩ ra, quay đầu nhìn quanh không thấy cô gái bế đứa bé lúc trước đâu, Vệ Tử cuống đến đỏ bừng mặt.


Việc ba người giằng co nhau đã thu hút sự chú ý của những người đi ngang qua, hai người phụ nữ kia thấy Vệ Tử dang thẳng tay chặn trước mặt, bèn đưa mắt cho nhau, đổi hướng chạy tới một cửa thoát khác của nhà vệ sinh, chạy ra ngoài.

Trước tình thế cấp bách, Vệ Tử chạy đuổi theo, nhưng hai người đàn bà đó chạy rất nhanh, tới lúc cô đuổi kịp thì đã tới cửa của cầu thang.

Vệ Tử vội túm lấy người phụ nữ bế đứa bé, kêu lên: “Hãy để đứa bé lại, nó không phải là con của hai người!”

Người phụ nữ cao to gạt tay Vệ Tử ra khiến cô loạng choạng: “Con nha đầu thích quản việc không đâu này, mày có tin tao mang cả mày đi không?” Chỗ đó là góc khuất của trung tâm thương mại, lại ít người qua lại, vì thế người phụ nữ kia không cần che giấu, bắt đầu đe dọa một cách trắng trợn, vẻ mặt bà ta rất hung dữ.

“Bà dám!” Vệ Tử lớn tiếng kêu lên, biết rõ bọn họ là những kẻ buôn bán trẻ em, cô càng quyết tâm không để cho bọn họ đi! Vệ Tử xông lên, chặn lấy lối đi, đang định cất tiếng cầu cứu, thì đột nhiên một cơn đau nhói dội lên từ sau gáy, thì ra mụ đàn bà to lớn kia lợi dụng vóc dáng của mình túm lấy tóc cô, kéo giật cô xuống đất.

Mụ đàn bà đó rất khỏe, sau khi kéo ngã cô xuống đất, mụ dùng đầu gối đè chặt lấy, không cho cô giãy giụa. Tóc bị túm chặt, miệng cũng bị tay bịt chặt, Vệ Tử ngạt tới mức đỏ cả mặt, đúng lúc đó cô nhìn thấy mụ đàn bà thấp béo vòng qua người cô định đi về phía cửa.

Không được, nhất định không thể để cho mụ ta đi.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Vệ Tử quên cả đau đớn, cô tỳ ngực xuống, dùng hai tay ôm chặt lấy chân của mụ đàn bà thấp béo.

Mụ đàn bà kia bị cô ôm chặt lấy chân, loạng choạng, trong khoảnh khắc chân không đứng vững đã buông bàn tay bịt miệng đứa bé ra, thế là nó cất tiếng khóc ré lên.

Tuy chỉ là trong chớp mắt nhưng cũng đủ khiến cho hai người đàn bà đó hốt hoảng, mụ đàn bà cao to càng điên tiết túm tóc Vệ Tử chặt hơn, rồi đấm đá túi bụi, hòng buộc cô phải buông tay ra.

Da đầu đau như bị xé, cánh tay bị bẻ quặt tưởng chừng gãy xương, lại thêm những cú đá tới tấp vào ngực của mụ đàn bà thấp béo, trong giây phút ấy, Vệ Tử tưởng như mình bị đánh chết đến nơi.

Khi cơn đau lên đến cực điểm, Vệ Tử đột nhiên nhớ tới mẹ mình, bây giờ cô mới biết tất cả những hình phạt của mẹ hồi còn nhỏ ôn hòa thế nào.

Vì mũi và miệng bị bịt chặt, Vệ Tử dần dần thấy thiếu ôxy, đúng lúc cô sắp ngất đi thì bỗng nhiên cảm giác da đầu được thả lỏng ra, đầu gối đè trên người cô cũng không còn sức mạnh.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng không phải của cô, vì sau khi bàn tay bịt mũi và miệng cô buông ra, Vệ Tử đang ra sức hít lấy hít để. Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng của một vật nặng rơi xuống đất, cuối cùng cô cũng có thể quay đầu lại nhìn, chỉ có điều cánh tay cô vẫn ôm chặt lấy đôi chân của mụ đàn bà thấp béo một cách vô thức.

Sau đó, cô nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh lướt qua trước mặt, tiếp đó mụ đàn bà thấp béo khom người xuống kêu lên, rồi Vệ Tử phát hiện ra, đứa bé trong tay mụ đã không thấy đâu nữa.

“Ngô Vị phải không? Mau cử người tới tầng bảy của tòa thương mại XX đi, và gọi cả một chiếc xe cứu thương nữa, nhanh lên đấy!”

“Không phải là tôi bị thương, là con trai nuôi của cậu suýt nữa bị bắt cóc, một cô gái xinh đẹp đã cứu nó, bây giờ xem ra cô ấy bị thương rất nặng.”

“Đừng có nói vội với Thẩm Trường Đông về chuyện bắt cóc đấy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.