Bạn đang đọc Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu FULL – Chương 47-2
Ba ngày sau, Thịnh Gia Nam vô tình ngủ quên sau khi được Giang Trì đưa về ký túc xá khi kết thúc tiết học buổi chiều.
Khi tỉnh dậy, Giang Trì đã không còn ở đây.
Bên ngoài trời nhiều mây, đã gần tối.
Thịnh Gia Nam đứng dậy, rửa mặt, uống chút trà ô long đào đã pha rồi cầm điện thoại lên kiểm tra.
Không có tin nhắn của Giang Trì.
Thịnh Gia Nam suy nghĩ một chút, Giang Trì không nói cho cậu biết hắn sẽ làm gì.
Thế là cậu nhấp vào WeChat, định chọc hắn.
[Thịnh Gia Nam: Cậu đâu rồi?]
Một lúc sau, Giang Trì vẫn không trả lời.
Khi Thịnh Gia Nam vẫn đang thắc mắc thì Lăng Mạc gọi đến.
Thịnh Gia Nam trả lời.
“Nam Nam.” Lăng Mạc hỏi, “Cậu ăn chưa?”
“Chưa.” Thịnh Gia Nam nói.
Lăng Mạc: “Chúng ta cùng nhau đi nhà ăn nhé?”
“Ừ.” Thịnh Gia Nam nói, “Giang Trì có đi cùng cậu không?”
“Không.” Lăng Mạc nói, “Cậu ấy không ở ký túc xá à?”
“Không.” Thịnh Gia Nam nhìn thoáng qua, bàn của Giang Trì vẫn sạch sẽ, giống như lúc hắn đi ra ngoài là vào buổi trưa.
Chắc là hắn đã rời đi sau khi cậu ngủ say.
Mặc dù có một chút khó hiểu, nhưng Thịnh Gia Nam cũng không lo lắng lắm, mặc dù đã chệch khỏi cốt truyện của cuốn tiểu thuyết.
Vừa hay Giang Trì không ở đây, vì vậy cậu cũng hẹn của Lăng Mạc, cậu thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài theo lịch hẹn.
Lúc này trong nhà ăn không có nhiều người, khi họ đến nơi mà Lăng Mạc đã hẹn, Thịnh Gia Nam gọi món xong rồi mà vẫn không thấy cậu ta đâu.
Cậu đang định gửi tin nhắn cho Lăng Mạc thì vừa hay nhận được tin nhắn WeChat của cậu ta.
[Lăng Mạc: Nam Nam, tôi tạm thời có chuyện phải làm, cậu ăn trước đi, tôi sẽ đến sau]
[Thịnh Gia Nam: Ừ.]
Thịnh Gia Nam chưa từng trải qua chuyện ăn cơm một mình.
Cho dù trước đó Giang Trì có bận, hắn cũng sẽ kêu Lăng Mạc hoặc hai người bạn cùng phòng đi ăn cùng Thịnh Gia Nam.
Sau khi tự lấy một phần cơm, Thịnh Gia Nam cảm thấy khá mới lạ khi cậu đang đi ăn một mình.
Nhưng cậu không mắc chứng sợ xã hội nên không có gì là không quen.
Ăn xong không bao lâu, đột nhiên có một người ngồi đối diện.
Thịnh Gia Nam nghĩ rằng đó là Lăng Mạc hoặc Giang Trì, nhưng khi cậu nhìn lên lại thấy cậu đàn em từng tỏ tình Giang Trì.
Mặc dù Thịnh Gia Nam có tính cách khá tốt, nhưng cậu ta từng nói mấy lời ác ý với cậu nên cậu không đủ lịch sự để chào cậu ta bằng một nụ cười.
“Đàn anh, sao anh lại ở một mình?” Cậu đàn em kia lịch sự hỏi, “Đàn anh Giang Trì đâu?”
Thịnh Gia Nam im lặng, nhưng sau đó lại lịch sự nói: “Cậu ấy có việc phải làm.”
“Ồ.” Cậu đàn em kia mỉm cười, tỏ ra vô tình nói: “Em vừa nhìn thấy anh ấy đi cùng một cô gái.”
Nói xong cậu ta lại nhìn cậu, nhìn một lúc lâu thấy Thịnh Gia Nam tỏ vẻ như chưa từng nghe, cậu ta lại nói: “Anh ấy bỏ anh đi gặp một cô gái, liệu có phải là muốn yêu đương rồi không?”
Đúng như những gì Thịnh Gia Nam đoán, cậu đàn em này quả nhiên đến đây để kiếm chuyện với cậu.
Nhưng mà Thịnh Gia Nam lại không có cảm giác gì khi nghe những lời này, trải qua hơn mười năm bên nhau, cậu sẽ không dễ dàng bị một ít lời nói khiêu khích mà khiến mối quan hệ của họ bất hòa.
Nhìn thấy Thịnh Gia Nam vẫn cúi mặt ăn, cậu đàn em kia thầm nghĩ có lẽ cậu đang kìm nén cảm xúc của mình.
Dù sao từ trước tới nay cậu ta chưa từng nghe nói Giang Trì bỏ mặc cậu đi ăn một mình vì gái.
Trước đây Giang Trì chỉ luôn tập trung vào cậu, người kiêu ngạo như Thịnh Gia Nam luôn được người khác chiều chuộng mà đột nhiên bị bỏ rơi, cảm giác trong lòng hẳn là rất khó chịu.
“Không sao đâu,” Cậu đàn em kia nói, “Sau này chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”
“Tôi no rồi, cậu ăn từ từ.” Thịnh Gia Nam đặt đũa xuống, đứng dậy cầm đĩa lên.
Thấy cậu chuẩn bị rời đi, cậu đàn em kia nhìn đĩa thức ăn còn đầy trên đĩa.
Sau khi nghĩ lại, cậu ta vẫn cảm thấy giữ được Thịnh Gia Nam quan trọng hơn.
Vì vậy cậu ta đứng dậy, theo Thịnh Gia Nam ra ngoài.
“Đàn anh, chờ em.” Cậu đàn em kia hét lên từ phía sau, ba bước rồi hai bước, bước đến bên cạnh Thịnh Gia Nam.
“Anh muốn về ký túc xá à? Cũng tiện đường đi, em đi cùng anh.” Cậu ta nói, “Nhưng em thấy đàn anh Giang có vẻ đã qua sân bóng rổ…”
Cậu ta còn chưa nói xong, họ liền nghe thấy tiếng vo ve, cả hai cùng nhìn lên và thấy một chiếc máy bay không người lái bay tới.
Giọng nói của Giang Trì vang lên.
“Thịnh Nam Nam, ai cho em đi với thằng khác?”
Máy bay không người lái dừng trước mặt cậu đàn em kia một lúc, qua camera lạnh lùng cậu ta dường như nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Giang Trì nhìn thẳng vào mình.Đột nhiên cậu ta cảm thấy da đầu ngứa ran.
Cậu ta cũng không biết tại sao, rõ ràng rất thích Giang Trì nhưng vẫn sợ hắn.
“Ha.” Giang Trì cười lạnh, “Lại là cậu.”
Sau đó nghe thấy giọng nói của Lăng Mạc từ đầu dây bên kia, cậu ta nói: “Giang Trì, cậu im đi.”
Giọng nói đã bị cắt đứt.
Máy bay không người lái từ từ rẽ vào một góc, bay đến bên cạnh Thịnh Gia Nam, đưa cho cậu một bông hồng.
Ngay sau đó, nó vo ve lên phía trên và bay theo một hướng nhất định, đồng thời xoay tròn trên không, như thể thúc giục Thịnh Gia Nam đi theo.
Thịnh Gia Nam đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Phong cách làm việc cường điệu này khá phù hợp với tính cách của Giang Trì, ước chừng cũng bao gồm cả việc theo đuổi.
Cậu làm theo.
Chiếc máy bay không người lái đang bay chầm chậm về phía trước, thỉnh thoảng còn quay quay trên không trung, như thể đang biểu diễn màn nhào lộn với Thịnh Gia Nam.
Cậu theo nó một quãng đường dài, gần như đi được nửa khuôn viên trường, khi đến sân thể dục thì trời đã tối hẳn.
Sau khi đưa cậu đến đây, chiếc máy bay không người lái nhanh chóng bay lêncao.
Tuy nhiên, ngoài những người đi bộ vào ban đêm và vài người ngồi tán gẫu ở đây, thì không thấy mấy người Giang Trì đâu.
Khi Thịnh Gia Nam đang bối rối đi về phía sân bóng thì cậu đột nhiên cảm thấy một tia sáng lóe lên bên cạnh mình, sau đó là một loạt tiếng hét bất ngờ vang lên.
Cậu nhìn theo ánh sáng, thấy một hàng chữ chắp nối với ánh sáng màu xanh da trời của máy bay không người lái phía trên sân bóng.
Thịnh Gia Nam, I love you— Giang Trì.
Có lẽ đã nhìn rõ tên của họ, thế là lại có một vài tiếng hét phấn khích vang lên.
Thịnh Gia Nam nhìn hàng chữ, khóe môi liền cong lên nụ cười nhàn nhạt, vừa chút bất lực vừa có chút dung túng.
(Người ta gọi là 3 phần bất lực, 7 phần nuông chiều đấy=)))))))
Quả thật Giang Trì đúng là có phong cách làm việc khoa trương, giống như sợ không ai biết.
Trước khi máy bay không người lái phân tán, Thịnh Gia Nam thấy một màn hình lớn đột nhiên sáng lên trên sân bóng rổ, tiếp theo là tiếng hát vang lên từ cái loa bên cạnh, hình ảnh của cậu và Giang Trì hiện lên trên màn hình.
Từ hai đứa bé đáng yêu đến lớn hơn một tí, bé Thịnh Gia Nam mặc áo khoác ngoài màu vàng còn bé Giang Trì thì mặc áo khoác trắng.
Khi đó bọn họ chỉ mới 5 tuổi, vô tình nhìn nhau thế là bị camrea chụp được.
Bức ảnh tiếp theo cho thấy họ mặc cùng một bộ quần áo nhỏ và mang cặp sách nhỏ, cùng nhau bước vào trường mẫu giáo.
Phải có một người lớn vẫy tay chào tạm biệt họ ở bên ngoài, hai đứa trẻ quay đầu nắm tay nhau vẫy về hướng máy quay.
Đây là khi họ ở trường mầm non lúc sáu tuổi.
Bức ảnh 7 tuổi là sau bữa tối, hai ba mẹ vừa trò chuyện vừa đưa họ đi dạo.
Hai đứa trẻ không có việc gì làm, ngậm một cây kẹo mut trong miệng, ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài trong công viên.
Có thể lờ mờ thấy hai bắp chân nhỏ của họ lúc đó vẫn còn đung đưa…
Từ bé bỉm sữa đến lớn lên một chút, đến khi lên cấp 2, hai bé đã lớn nhanh hơn rất nhiều, đã thoát khỏi tính trẻ con, chiều cao cũng tăng vọt.
Đặc biệt là Giang Trì, lúc còn bé đã cao bằng Thịnh Gia Nam, khi nắm tay nhau trông như một cặp sinh đôi.
Sau khi học cấp 2, chiều cao của cậu bắt đầu tăng chậm.
Trong bức ảnh, Giang Trì cao hơn Thịnh Gia Nam nửa cái đầu, một tay khoác vai Thịnh Gia Nam, khóe miệng nở nụ cười rực rỡ, hắn nhìn vào máy ảnh.
Khi đó trên gương mặt họ vẫn còn nét trẻ con, nhí nhảnh.
Khi lên cấp 3, nét trẻ con trên gương mặt họ mờ đi rất nhiều, giữa lông mày có một chút ánh nắng trẻ trung và tràn đầy sức sống của thiếu niên.
Đây là bức ảnh hai người cùng nhau đi tắm biển, Thịnh Gia Nam còn nhớ lúc đó mẹ của Giang mua hai bộ quần áo đi biển rất lạ mắt nhưng Giang Trì sống chết không chịu mặc, cuối cùng chỉ có Thịnh Gia Nam mặc bộ màu xanh nhạt còn hắn thì mặc chiếc áo sơ mi trắng.
Trong bức ảnh, họ đang cầm kem trên tay, nghe thấy tiếng mẹ Giang gọi họ từ phía sau, cả hai đồng thời quay đầu lại, đoạn băng này dừng ở đó…
Vào ngày làm sinh viên năm nhất, vì ngoại hình nổi bật nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong trường.
Trong bức ảnh này, giữa cái nắng như thiêu đốt họ đang đứng ở con đường có nhiều bóng cây nói chuyện, Giang Trì đang uể oải ngồi trên vali, một tay chống cằm lên tay cầm, nhìn Thịnh Gia Nam và mỉm cười, tay còn lại nắm lấy tay cậu.
Vào thời điểm đó, bức ảnh này được lưu truyền rộng rãi trong trường, và vô số người đã chết vì nó.
Truyện chỉ up trên wattpad: Zhang1314
Màn hình nhấp nháy cùng với tiếng hát, đồng thời lóe lên hàng trăm bức ảnh của họ từ khi còn bé đến khi trưởng thành, đây là những ký ức của họ trong quá khứ vừa chưa từng được công khai.
Đó cũng là một kỷ niệm đẹp mà Thịnh Gia Nam từng nghĩ rằng sẽ cùng cậu ra đi hoặc chôn sâu.
Nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc vụt qua, mắt Thịnh Gia Nam dần trở nên ướŧ áŧ.
Thật ra, đối với cậu, Giang Trì không chỉ là người cậu thích, chỉ cần dùng một từ thích thôi là quá nông cạn đối với họ.
Giữa bọn họ là sự thân mật không có chút khoảng cách, còn là những người thân không bao giờ tách rời dù có chuyện gì xảy ra.
Xung quanh ngày càng có nhiều bạn học, cậu đàn em kia cũng nằm trong số đó, cậu ta nhìn Thịnh Gia Nam đứng trong vòng vây với vẻ mặt tái mét.
Bất cứ ai cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Đến cuối bài hát, Thịnh Gia Nam nghe thấy những tiếng hét phấn khích phía sau, tiếp theo là một bàn tay to che mắt cậu.
Cậu rất quen thuộc với kích thước và nhiệt độ lòng bàn tay của Giang Trì, chỉ cần chạm nhẹ vào lưng là cậu có thể nhận ra Giang Trì ngay lập tức.
Đây là sự hiểu biết ngầm của họ trong vô số năm, không ai có thể thay thế được.
Giang Trì khẽ cười bên tai cậu, trong giọng nói có chút e ngại hiếm thấy.
“Thịnh Nam Nam.” Giang Trì gọi tên cậu, đột nhiên dừng lại, cười nói: “Mẹ kiếp, tôi có chút căng thẳng, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.”
Hắn nuốt nước miếng, một lát sau liền nở nụ cười, nói, “Thực ra, tôi luôn cảm thấy chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thì với tôi mối quan hệ gì cũng không quan trọng.
Tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ không bao giờ xa cách, tôi sẽ không cho phép điều đó.”
“Đối với tôi mà nói miễn là khi chúng ta ở bên nhau, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.
Nếu em muốn yêu, tôi sẽ yêu đương với em, nếu em không muốn, tôi cũng không yêu đương.
Chỉ cần là em, tôi đều sẵn lòng.”
“Thịnh Gia Nam.” Giang Trì nói, “Dù chỉ là một câu nói thông tục nhưng tôi vẫn phải nói rõ.”
“Tôi yêu em.
Dù có thế nào, tôi vẫn sẽ yêu em.”
Đây là điều mà hắn tin tưởng và kiên định trong suốt 15 năm.
—————————————————————————
Tính là nghỉ mà được spoil chap nì zui lắm nên soạn lên đĩa luôn cho mọi người cùng thưởng thức.