Bạn đang đọc Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu FULL – Chương 14
Khi họ đến phòng KTV thì đã có rất nhiều người ngồi trong đó.
Để tránh có quá nhiều bạn học đến, Lăng Mạc không nói Thịnh Gia Nam và Giang Trì sẽ đến.
Hai người họ quả thực không phải là những người thích giao du và tiệc tùng, nên ai cũng nghĩ rằng họ sẽ không tham gia cuộc họp mặt này.
Vì vậy, khi đột nhiên nhìn thấy hai nam thần vườn trường tưởng không xuất hiện mà lại xuất hiện, mọi người không khỏi có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Đặc biệt, các cô gái đột nhiên trở nên hơi xao động.
Thịnh Gia Nam luôn lịch sự và dễ nói chuyện nên hồi đó có không ít cô gái thích cậu.
So ra, số người thích Giang Trì ít hơn rất nhiều.
Có một chủ đề truyền miệng trong trường cấp hai của họ.
“Bạn thích Thịnh Gia Nam hay Giang Trì? Tại sao?”
Một số sinh viên đã thực hiện một cuộc khảo sát đơn giản, số người chọn Thịnh Gia Nam đã vượt xa số người chọn Giang Trì.
Và lý do lớn nhất có thể tóm gọn trong lời nói của một người bạn cùng lớp –
“Cười chết mất, trên đường gặp bọn họ không biết bao nhiêu lần, vậy mà lại không biết Giang Trì trông như thế nào.”
“Mua một tặng một, nếu bắt được Thịnh Gia Nam, bạn sẽ được tặng thêm Giang Trì.”
Vì những câu chuyện cười nổi tiếng này mà có người đã viết một tác phẩm nho nhỏ về nó, tiêu đề là “Nếu bạn và Giang Trì yêu nhau”.
—Nếu yêu Giang Trì.
Bạn nói bạn thích uống trà sữa, Giang Trì sẽ nói rằng Thịnh Gia Nam thích uống trà; bạn nói rằng bạn muốn ăn một bữa trưa thịnh soạn, Giang Trì sẽ nói rằng anh ấy phải đưa cơm cho Thịnh Gia Nam; bạn nói rằng lần thi này kết quả của bạn không tốt, Giang Trì sẽ nói rằng Thịnh Gia Nam vẫn như thường lệ, đứng thứ nhất; bạn nói rằng bạn có thời gian vào cuối tuần và muốn đi xem phim, Giang Trì sẽ nói rằng Thịnh Gia Nam không có thời gian vào cuối tuần và muốn đọc sách cùng nhau.
Hãy trân trọng cuộc sống và tránh xa Giang Trì.
[mỉm cười] [Ở trên chỉ mang tính chất giải trí, chớ ném đá.]
Hiếm khi thấy hai nam thần vườn trường, Thịnh Gia Nam và Giang Trì bị các bạn cùng lớp vây quanh và tra khảo một lúc rồi mới được ngồi vào chỗ.
Kem tan ra một chút, khi cậu ngồi xuống ghế Thịnh Gia Nam liền cúi đầu và cắn hai miếng lớn ngay.
“Có lạnh không?” Giang Trì nhìn cậu.
Thịnh Gia Nam gật đầu, môi hơi mím lại: “Có một chút.”
Giang Trì vươn tay: “Đưa cho tôi.”
Thịnh Gia Nam đưa cho hắn.
Một số bạn học nữ xung quanh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này.
Đây là cách họ hòa hợp với nhau trong 10 năm.
Thịnh Gia Nam từ nhỏ đã ăn rất ít, cơ bản mỗi lần ăn đều ăn hai miếng rồi đưa cho Giang Trì.
Vì vậy, khi đi chơi, họ thường chỉ gọi một hai món ăn nhẹ rồi ăn cùng nhau.
“Thịnh Gia Nam, cậu có hát không? Tôi đặt bài cho cậu.” Lớp trưởng cũ của bọn họ hỏi cậu.
Lớp trưởng là một chàng trai và có mối quan hệ rất tốt với Thịnh Gia Nam.
Cụ thể, bản thân Thịnh Gia Nam rất nổi tiếng, nhưng vì Giang Trì nên cậu không có cơ hội kết bạn với mọi người.
Con chó con này cắn người rất ác, mọi người phải cẩn thận khi lại gần Thịnh Gia Nam.
Thịnh Gia Nam hát không hay lắm, vì vậy cậu đã lịch sự từ chối lớp trưởng, bỗng cậu cảm thấy bên hông bị người ta đánh một cái.
Cậu không cần nhìn lại cũng biết thủ phạm là ai, nắm lấy ngón tay Giang Trì, quay đầu lại, thầm hỏi: “có chuyện gì?”
Giang Trì lười biếng dựa lên sofa, vừa thấy cậu quay đầu lại, khóe miệng cong lên, ngồi thẳng người dậy ghé vào lỗ tai cậu nói: “Vị đào này sao không ngon bằng của cậu?”
Thịnh Gia Nam cụp mắt xuống, trong tiềm thức suy nghĩ câu “của cậu” nghĩa là gì, liền thấy Giang Trì đưa cây kem lên miệng: “Cắn thêm một miếng nữa.”
Thịnh Gia Nam tưởng hắn không ăn được nữa nên cắn thêm một miếng nữa, giây tiếp theo cậu nhìn thấy Giang Trì đột nhiên tiến tới.
Trong căn phòng riêng rộng lớn và ánh đèn lung linh, giữa sự chú ý và vui đùa của vô số bạn cùng lớp, Giang Trì nhếch môi.
Da đầu Thịnh Gia Nam tê dại, tưởng rằng Giang Trì sẽ trực tiếp hôn cậu, ăn kem trong miệng cậu.
Giang Trì đôi khi làm những việc không có ý nghĩa.
“Đúng là rất ngọt.” Giang Trì đưa ra kết luận, mỉm cười lui về phía sau một chút.
“Này, này, này các cậu làm gì ở đằng kia vậy?” Lúc này, một bạn nam cố tình hướng về phía họ và ngạc nhiên hét lên: “Hai người không được hôn ở nơi công cộng đâu nha.”
Đột nhiên lời nói đó thu hút sự chú ý của mọi người.
Giang Trì lùi lại, cầm chai nước trên bàn uống cạn.
“Ai? Ai hôn ai?” Có mấy người không kịp hóng chuyện vui liền quay đầu lại nhìn thấy Giang Trì đang ném chai.
“Giang Trì á?” Nam sinh kia không nhịn được cười, “Đừng đùa nữa, tôi nghe Lăng Mạc nói anh Trì của chúng ta từ hồi học đại học đến giờ vẫn chưa có bạn gái.
Nụ hôn đầu còn chưa mất.”
“Tôi nói khi nào?” Lăng Mạc chạy tới ôm cổ nam sinh kia nghiến răng nghiến lợi nói, “Nói rõ cho tôi, tôi nói khi nào!”
“Tại cậu không nhớ chứ cậu từng nói Giang Trì vẫn là người— “
Chưa kịp nói xong, cậu ta đã bị bịt miệng.
Lúc này, các nam sinh khác cũng hùa theo và nói đùa: “Không phải đâu, này anh Trì ơi, hay chúng mình cùng nhau đi tu đi?”
Khi nam sinh kia nói, mắt cậu ta hướng về phía Thịnh Gia Nam, cậu ta dừng lại một lúc, vừa định trêu cậu liền nuốt vào.
Khi trêu Giang Trì thì cậu ta không thấy ngại.
Nhưng khi trêu Thịnh Gia Nam thì lại khác.
“Chắc là do nhìn thấy Thịnh Gia Nam quá nhiều, yêu cần cũng trở nên cao.
Nếu ngày nào cũng nhìn thấy Thịnh Gia Nam, tôi cũng không muốn yêu.”
“Đừng, đừng, đừng nói nữa, cậu sẽ biết chuyện đó là như thế nào.” Người nói xấu xa nhìn Giang Trì cười: “Anh Trì, tôi thông báo trước, sắp một bất ngờ lớn cho cậu.”
“Sao sao? Có mỹ nữ đến à? Trường trung học của chúng ta?”
“Giang Trì không có hứng thú đâu, sao cậu không giới thiệu cho tôi?”
“Biến biến biến, cậu bình tĩnh coi, người ta tìm Giang Trì mà.”
Nghe vậy, Thịnh Gia Nam liếc mắt sang bên cạnh, liền thấy Giang Trì đang nhìn mình, tựa hồ trong mắt chỉ có một mình cậu, không còn bất cứ ai khác.
Thấy cậu quay đầu lại, Giang Trì di chuyển tay, đi trên trên sofa rồi kéo một ngón tay của cậu.
“Họ muốn giới thiệu bạn gái cho cậu kìa.” Thịnh Gia Nam nói.
“Kệ bọn họ đi.” Giang Trì bất động thanh sắc.
Ngừng một chút, hắn cong khóe miệng hỏi: “Cậu có biết tại sao bọn họ chỉ muốn yêu đương không?”
Thịnh Gia Nam: “Tại sao?”
Giang Trì ghé vào tai cậu: “Bọn họ chỉ có thể ôm bạn gái, tôi có thể ôm cậu.”
Mặc dù hắn không biết mùi vị của tình yêu, nhưng hắn biết mùi vị của Thịnh Gia Nam.
Hoàn toàn không có ai có thể tốt hơn cậu.
Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái: “…!Có lẽ sau khi nói chuyện cậu sẽ biết, cảm giác này khác hẳn.”
Giang Trì nhướn mày: “Sao cậu biết? Cậu chưa từng trải qua chuyện này mà.”
“…!Đoán thôi.” Thịnh Gia Nam nói, “Cảm giác yêu đương hẳn là không tồi, nếu không sẽ không có nhiều người thích yêu đương như vậy.”
Giang Trì nhìn cậu, độ cong môi đè xuống một chút: “Cậu cũng muốn yêu?”
Thịnh Gia Nam lắc đầu: “Không muốn.”
“Có gì hay cơ chứ.” Giang Trì choàng tay qua Thịnh Gia Nam, sắc mặt không thay đổi cười nói, “Yêu đương thì có gì tốt, chúng ta có thể làm được những chuyện mà các cặp tình nhân có thể làm được.
Chúng ta còn có thể làm được những chuyện mà các cặp tình nhân không thể làm được…!”
Thịnh Gia Nam muốn hỏi hắn các cặp tình nhân có thể làm những việc gì.
Nhưng nghĩ lại, có vẻ như hầu hết những việc họ làm thực sự chỉ dành cho các cặp tình nhân.
Truyện chỉ được edit và up trên wattpad: Zhang1314
Buổi tối, các bạn học lần lượt kéo đến, náo nhiệt cả hộp.
Trong khoảng thời gian này, mọi người không ngừng chạy tới chào hỏi Thịnh Gia Nam, Giang Trì đã đoán được tình huống này từ lâu.
Thịnh Gia Nam rất thân thiện với những cô gái thích cậu.
Vì vậy, họp lớp là một trong những dịp mà Giang Trì ghét nhất.
Không lâu sau, cô gái ngồi bàn trên của Thịnh Gia Nam cũng đến.
Trước đây, hai người ngồi một trước một sau, thỉnh thoảng cùng nhau thảo luận các vấn đề trong lớp, đó là trường hợp duy nhất mà Giang Trì không thể tham gia.
Cho nên mỗi lần thảo luận nhóm Giang Trì đều nhìn chằm chằm về phía bọn họ, vì sợ chút nữa hai người lại có biểu động tác kỳ lạ.
Cô gái đến và chào Thịnh Gia Nam, Thịnh Gia Nam lấy một cây kẹo mut trên bàn và đưa cho cô ấy.
Hai người vừa ăn kẹo mut vừa nói chuyện, tán gẫu chuyện học hành và chuyên ngành.
Nhưng mà, mới nói được vài câu thì Giang Trì đột nhiên hừ một tiếng, hai người đồng thời nhìn về phía hắn.
Thấy Giang Trì cau mày, ngoẹo cổ, lộ ra dấu răng: “Ở đây hơi ngứa, giúp tôi xem có phải bị dị ứng không.”
Thịnh Gia Nam: “…”
Cô gái ngồi bàn trước nhìn vết răng một lúc, sau đó liếc nhìn Thịnh Gia Nam: “Trên cổ cậu có dấu răng, nhưng nó sẽ biến mất sớm thôi.”
“Vậy à” Giang Trì hơi nhướn mày, nhìn Thịnh Gia Nam đầy ẩn ý, cậu liền lấy cây kẹo mut nhét vào miệng hắn, “Thịnh Nam Nam, răng của cậu chắc đấy.”
Thịnh Gia Nam: “…”
“…!Tôi sẽ đi chào các học sinh khác.” Cô gái nói, “Tý nữa nói chuyện tiếp nha.”
“Ồ, được thôi.” Giang Trì nhiệt tình trả lời, ôm lấy Thịnh Gia Nam, rất tự nhiên nói: “Vậy sau khi chào hỏi đừng quên qua đây nha.”
Cô gái: “…”
Khi cô gái rời đi, Thịnh Gia Nam vừa mở miệng định nói gì đó thì Giang Trì đã nhét cây kẹo mut vào miệng cậu.
“Tối nay cậu đã nói chuyện với mười một cô gái rồi.” Giang Chi cười, vẻ mặt lãnh đạm, “Thịnh Nam Nam, cậu nghĩ người nào xinh nhất?”
Thịnh Gia Nam: “…”
Nhiều người như vậy, sao mà cậu so sánh được.
Thấy cậu không lên tiếng, Giang Trì nhướn mày.
Thịnh Gia Nam hỏi ngược lại, “Vậy cậu nghĩ ai xinh nhất?”
Giang Trì nở nụ cười: “Tôi cảm thấy, ai cũng không đẹp bằng cậu.”
Thịnh Gia Nam nhìn hắn một cái, chép lại đáp án: “Tôi cũng cảm thấy ai cũng không đẹp bằng cậu.”
Vừa lúc hai người nhìn nhau, có người kêu Giang Trì, Thịnh Gia Nam nhìn sang thì thấy một cô gái cao lớn đang đứng cạnh bàn.
Thịnh Gia Nam có ấn tượng về cô ấy, người ta nói rằng cô ấy là nữ thần trong lòng nhiều nam sinh khi họ còn học trung học, mà cô ấy chỉ thích một mình Giang Trì.
Sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ luôn bị mọi người trêu chọc, khi nhìn thấy cô, mọi người lập tức ồn ào.
Mà bản thân Giang Trì cũng không có phản ứng gì, ngồi cạnh Thịnh Gia Nam, mặc cho bọn họ trêu chọc cũng không phản bác.
Nhiều chàng trai luôn muốn đẩy cô gái đó ngồi bên cạnh Giang Trì, nhưng hắn không chịu hợp tác.
Cho đến khi Thịnh Gia Nam thoáng thấy Lăng Mạc vẫy tay gọi cậu từ trong góc, ra hiệu cho cậu đi ra ngoài.
Thịnh Gia Nam có thể đoán được ý của cậu ta, dừng lại vài giây rồi đứng dậy.
“Đi đâu?” Giang Trì hỏi.
“Nói với Lăng Mạc vài câu.” Thịnh Gia Nam chỉ tay rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay khi cậu đứng dậy, mấy nam sinh kia tận dụng mọi thứ kéo Giang Trì đang định đứng lên trở lại chỗ ngồi.
Thấy Thịnh Gia Nam đi ra, Lăng Mạc đưa cho cậu một ly nước cam và giải thích, “Cứ để Giang Trì nói chuyện với các cô gái nhiều hơn.
Nếu cậu ấy yêu trước thì sau này sẽ dễ dàng giải quyết hơn.”
Thịnh Gia Nam uống nước cam, gật đầu.
Cậu biết Lăng Mạc có ý tốt nhưng chỉ có cậu biết Giang Trì không thích con gái.
Có lẽ hắn cũng không thích con trai.
Chỉ yêu người đó thôi.
Nghĩ đến đây, Thịnh Gia Nam đang định quay đầu lại nhìn thì sau lưng cậu đột nhiên có một người dính chặt khiến cậu giật mình, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Giang Trì vang lên bên tai: “Cậu cố ý bỏ rơi tôi? Đúng không?”
Lăng Mạc ở bên cạnh cũng bị hắn làm cho giật mình: “ĐM, sao cậu tới đây mà không lên tiếng?”
Lăng Mạc quay đầu lại nhìn về phía cô gái kia.
“Sao cậu lại ở đây?” Thịnh Gia Nam hỏi.
“Nghĩ gì vậy?” Giang Trì tiến lên hai bước, hai tay ôm lấy cậu.
Họ đứng sát cửa, dựa lên bức tường dành riêng để treo quần áo.
Thịnh Gia Nam lùi lại mấy bước, rẽ vào một góc, đã bị Giang Trì dồn vào đường cùng.
Giang Trì nhìn cậu một lúc rồi mới hỏi: “Cậu thật sự muốn tôi có bạn gái à?”
Thịnh Gia Nam dừng lại, lắc đầu, “Không.”
Giang Trì trầm mặc nhìn cậu: “Vậy thì tại sao cậu lại rời đi?”
Thịnh Gia Nam không biết nên nói gì, trầm mặc một hồi, Giang Trì cười nói: “Có bạn gái thì có gì tốt? Chỉ làm trì hoãn thời gian tôi ở bên cậu mà thôi.”
“…!Hơn nữa chúng ta có thể làm những chuyện mà các cặp tình nhân có thể làm.
Vậy thì tôi cần gì có bạn gái?” Giang Trì nói, hắn ngửi thấy một mùi cam ngọt ngào, mắt hắn đột ngột rũ xuống, dừng lại hai giây, đột nhiên hỏi, “Cậu nói, hôn là điều mà chỉ các cặp tình nhân mới có thể làm với nhau đúng không?”
——————–