Người Đẹp Làm Nhân

Chương 31: Trò Chơi Chết Chóc - P2


Đọc truyện Người Đẹp Làm Nhân – Chương 31: Trò Chơi Chết Chóc – P2

Châu Tiểu Triện đi vào, trên tay xách túi giấy lớn thơm phức. Mấy người đều chưa ăn sáng, đồng thời quay đầu về phía cậu ta.
Châu Tiểu Triện lắc lắc chiếc túi giấy trước mặt bọn họ, “Đã sớm nghe nói bánh thịt bò ở căng tin Cục công an tỉnh rất ngon. Hôm nay, tôi xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng giành được năm cái.”
Bạch Cẩm Hi và Lải Nhải liền vỗ tay hoan hô. Châu Tiểu Triện lấy một cái đưa cho Hàn Trầm rồi chia ọi người. Văn phòng tổ Khiên Đen trong giây lát thơm phức mùi thịt bò.
Cẩm Hi hai tay cầm bánh, cắn từng miếng lớn. Mọi người đều nhồm nhoàm giống cô. Chỉ riêng hàn Trầm một tay cầm bánh, một tay cầm con chuột, vẫn dán mắt vào máy tính, ăn một cách từ tốn.
Đến dáng vẻ lúc ăn cũng thu hút như vậy, về điểm này, Cẩm Hi đã được lĩnh hội. Khí chất đúng là tự nhiên mà có.
Ăn xong, Lải Nhải lấy hộp kẹo cao su, đưa ọi người. Châu Tiểu Triện không nhịn được, cảm thán, “Tiểu Bạch, chị có cảm thấy không khí của tổ chúng ta rất tuyện không?”
Trước kia, cậu ta và Cẩm Hi chỉ là một nhóm hai người, quen thì thầm ở giữa đám đông. Cẩm Hi liền tiếp lời, “Đúng thế, tương thân tương ái đến mức hơi buồn nôn rồi.”
Giọng cô không to không nhỏ, Lải Nhải phì cười, Mặt Lạnh và Hàn Trầm cũng tủm tỉm.
Hôm nay là thứ bảy, Cục Công an vắng alựng hơn thường ngày. Bạch Cẩm Hi vừa mở máy tính, di động liền đổ chuông.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ngay, không ngờ Từ Tư Bạch lại gọi điện cho cô.
Bạch Cẩm Hi mỉm cười bắt máy, “Anh thiêng thật đấy, vừa nhắc đến xong liền nhận được điện thoại của anh.”
Có lẽ do thói quen, khi nói chuyện với Từ Tư Bạch, ngữ khí của cô tương đối dịu dàng. Lải Nhải và Châu Tiểu Triện bất giác dõi theo cô.
Còn Hàn Trầm không có bất cứ phản ứng nào.
Giọng nói của Từ Tư Bạch ở đầu kia điện thoại vẫn ôn hòa như thường lệ, “Vậy à? Em nhắc đến anh làm gì?”
Cầm Hi cười cười, “Khen anh biết nấu nướng. Anh có chuyện gì sao?”
“Không có gì. Anh nghe nói xảy ra vụ án bắn chết người hàng loạt nên gọi điện hỏi thăm.” Từ Tư Bạch hình như đang lái xe, bở có tiếng còi xe và động cơ truyền đến, “Em vẫn ổn đấy chứ? Có phải bận rộn lắm không?”
“Vâng, cũng khá bận. Nhưng em vẫn ổn, thật ngại là em không thể tiết lộ tiến triển của vụ án với anh.”
Từ Tư Bạch cũng cười, “Anh không quan tâm đến tiến triển của vụ án. Em hãy chú ý an toàn, nhớ chăm sóc tốt bản thân.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp, “Vài ngày nữa có thời gian, anh sẽ đến thăm em.”

Bạch Cẩm Hi cười, đuôi mắt cong cong, “Được, khi nào anh tới đây, em sẽ mời anh ăn các món đặc sản của thành phố Lam. Anh nhớ đến sớm nhé. À không, ít nhất phải đợi bọn em phá án xong hãy đến.”
Từ Tư Bạch cười cười, “Anh biết rồi, anh gác máy đây.”
Sau khi gác máy, Cẩm Hi vui vẻ ngâm nga, gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn một lúc mới tiếp tục quay lại làm việc. Lải Nhải sáp lại gần, hỏi nhỏ, Em Bạch, em nói chuyện với bác sĩ thì em tỏ ra ấm áp như mùa xuân, còn với đồng nghiệp cách mạng chúng tôi thì hùng hổ nhưng quét lá rụng ngày thu ấy.
Cẩm Hi vò tờ giấy ném vào người anh ta, ”Vớ vẩn, tôi và anh ấy quen thân bao năm rồi.”
Châu Tiểu Triện lập tức tiếp lời, “Anh không biết đó thôi. Tiểu Bạch nói chuyện với bác sĩ Từ lúc nào cũng dịu dàng như vậy.”
Cẩm Hi vừa định phản bác, một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên, “Nói chuyện vui nhỉ? Có cần tôi đi mua gói hạt dưa không?”
Ba người ngẩng đầu lên, lièn thấy Hàn Trầm một tay gác lên thành ghế phía sau, thần sắc lãnh đạm, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
Lải Nhải và Châu Tiểu Triện biết ý ngồi về chỗ của mình. Còn Cẩm Hi cắn môi, cúi đầu làm việc.
Mười giờ sáng, điện thoại của Hàn Trầm bất chợt đổ chuông.
Là lãnh đạo bộ phận cảnh sát giao thông gọi tới, “Hàn Trầm! Chúng tôi tìm ra ô tô của T rồi, hiện đang theo dõi. Các anh có thể cử người đuổi bắt ngay bây giờ.”
Năm phút sau, tại phòng Giám sát kỹ thuật thông tin của Công an tỉnh.
Tiết lộ từ bộ phận giao thông đúng là tin tốt lành. Suy đoán của Hàn Trầm trước đó cuối cùng cũng đã được nghiệm chứng và đạt kết quả.
Lãnh đạo Công an tỉnh, Đội trưởng đội hình sự Tần Văn Lang và các thành viên tổ Khiên Đen đều đứng sau nhân viên IT, theo dõi hình ảnh từ camera giám sát trên đường do bộ phận giao thông truyền tới.
Vì địa điểm phát hiện ra T tương đối xa Cục Công an, bây giờ họ có láu xe qua đó cũng không kịp nên Tần Văn Lang lập tức điều động lực lượng ở các chi cục và đội đặc nhiệm, tiến hành vây bắt tội phạm.
Hình ảnh đầu tiên là vào ba mươi phút trước trên một cây cầu lớn. Cảnh sát giao thông phụ trách liên lạc giải thích, “Chúng tôi phát hiện ra chiếc xe tình nghi trên đại lộ cầu Trường Phong ở vòng ngoài Bắc Tam Hoàn vào khoảng nửa tiếng trước.”
Nhìn thấy chiếc C-Sega màu đen trên màn hình, mọi người đều hết sức phấn khởi.
Giọng lãnh đạo bộ phận giao thông ở đầu kia hệ thống liên lạc truyền tới, “Căn cứ vào kế hoạch tìm kiếm mà tổ Khiên Đen giao cho chúng tôi trước đó, có thể thấy thời gian và không gian đều trùng khớp nên chắc chắn là chiếc xe này. Trước và sau khi xảy ra ba vụ giết người, chiếc xe này đều xuất hiện ở khu vực gần đó. Ngoài ra, xe được thay biển số một lần, đều là biển giả. Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi có thể xác định là cùng một chiếc xe.”
Châu Tiểu Triện hạ giọng hỏi Bạch Cẩm Hi, “Chị nghĩ có phải là hắn không?”

Cẩm Hi đáp khẽ, “Chính là hắn.”
Thời gian, địa điểm, một loại xe, biển giả… không thể là người khác.
“Bây giờ, nghi phạm đang ở đâu?” Tần Văn Lang lên tiếng.
Người phụ trách bộ phận giao thông đáp, “Sau khi phát hiện chiếc xe khả nghi, chúng tôi đã tiến hành theo dõi. Nhưng kể từ lúc đối tượng rời khỏi đại lộ cầu Trường Phong, chúng tôi đã mất dấu hắn bởi chỗ đó có mấy con đường nhỏ không lắp camera giám sát. Nhưng không sao, người của chúng tôi đã rà soát mọi hướng hắn có thể đi. Chỉ cần hắn xuất hiện ở một con đường lớn nào đó, là lọt vào tầm ngắm của chúng tôi ngay. Gì cơ? Tìm thấy rồi à? Tốt quá, lập tức khoanh vùng hình ảnh. Đội trưởng Tần, hãy bảo người của anh đến đó ngay đi.”
Hình ảnh được truyền đến là một con đường không rộng nằm ở giữa khu dân cư. Trên màn hình đen trắng xuất hiện một chiếc xe màu đen, chính là C-Sega của T.
Tần Văn lang nhanh chóng gọi điện thoại, “Các tổ chú ý! Các tổ chú ý! Chúng tôi sẽ gửi vị trí của T cho các đồng chí. T mang theo vũ khí hạng nặng nên đợi khi nào hắn đi khỏi khu dân cư là phải bắt ngay. Các đồng chí nhớ chú ý an toàn.”
Các thành viên tổ Khiên Đen đều nhìn chằm chằm vào màn hình. Hàn Trầm đứng trên cùng, đôi mắt đen thâm trầm, khóe miệng hơi nhếch lên. Nụ cười của anh khiến Bạch Cẩm Hi lờ mờ cảm nhận thấy sự chờ mong và xúc động.
Đây rõ ràng là cuộc vây bắt mà T không ngờ tới. Vì đang lái xe trên một con đường tương đối khuất nên khi phía trước xuất hiện xe cảnh sát, hắn mới bất thình lình tăng tốc, đổi hướng chạy vào một con đường đất chật hẹp, hai bên là hồ ao trồng hoa sen, rất nguy hiểm. Xe cảnh sát vội đuổi theo hắn.
Hình ảnh từ camera giám sát đến đây là kết thúc.
Trong phòng chỉ huy, tất cả mọi người đều nghiêm nghị dõi mắt vào màn hình tối đen. Không ai nhúc nhích, cũng chẳng người nào mở miệng, chỉ có tiếng trao đổi của Tần Văn Lang và người cảnh sát hình sự phụ trách cuộc truy đuổi.
“Chúng tôi vẫn đang bám theo, còn cách 500 mét.”
“Nhớ chú ý an toàn. Hắn có vũ khí.”
“Hắn đã rẽ vào khu dân cư, không biết đi lối nào.”
“Là đường bên phải, đường bên trái và ở giữa không có gì che chắn, hắn sẽ không qua chỗ đó.”
“Không sao, cứ để hắn chạy. Đầu đường phía trước đã có xe của chúng ta chặn rồi.”

Đây là cuộc đua tốc độ một mất một còn, nghe tiếng trao đổi của các đồng nghiệp, Bạch Cẩm Hi thót tim, cảm thấy nhiệt huyết sôi sục.

Đúng lúc này, Hàn Trầm đột nhiên cúi đầu, cầm tấm bản đồ lên xem. Không ai chú ý đến động tác của anh, cô đi đến bên cạnh, hạ giọng hỏi, “Anh đang tìm gì thế?”
Hàn Trầm không tar lời, ngón tay di chuyển trên tấm bản đồ ngược lên trên. Giây tiếp theo, anh bất chợt dừng lại, ngẩng đầu nói, “Ga tàu điện ngầm.”
Đội trưởng Tần ở bên cạnh nhíu mày, lập tức thông báo với người phụ trách cuộc truy bắt, “Cẩn thận T bỏ lại xe, đi bộ qua công viên rồi nhảy lên tài điện ngầm.”
Nhưng tất cả đã muộn, công viên diện tích lớn, hôm nay lại là thứ bảy, rất đông người qua lại.
Đầu kia hệ thống thông tin truyền đến giọng nói gấp gáp của người phụ trách, “Đội trưởng Tần, chúng tôi phát hiện ra xe của T ở bên ngoài công viên.”
“Bên trong đông quá, chúng tôi không biết hắn là người nào.”
“CHúng tôi sẽ ra ga tàu điện ngầm ngay.”
Hai tiếng sau.
Tổ Khiên Đen quay về văn phòng, Tần Văn Lang cũng có mặt để cùng họp bàn.
Có lẽ đây là cuộc truy bắt mà cảnh sát tiếp cận T ở khoảng cách gần nhất kể từ khi xảy ra vụ án đến nay, khiến hắn suýt nữa bị tím nhưng cuối cùng hắn vẫn lọt lưới.
Châu Tiểu Triện đứng trước máy chiếu, giải thích với mọi người, “Nơi T biến mất chỉ có một chuyến tàu điện ngầm, đi về phía Bắc là ra ngoại ô thành phố, phía nam là vào khu vực trung tâm. Hiện tại, cảnh sát đã lục soát ở các nhà ga, nhưng vẫn không có tiến triển. T rất thận trọng, không để lại bất cứ dấu vân tay hay dấu vết nào trên xe ô tô.”
Lải Nhải ngập ngừng, “T muốn làm gì nhỉ? Không phải hắn định nổ súng bừa bãi trên tàu điện ngầm, tạo ra vụ án lớn đấy chứ?”
“Không.”
“Không đâu.”
Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đồng thanh đáp.
Cẩm Hi giải thích, “Hành động đó không phù hợp với phong cách “trừng phạt” nhất quán của T. Căn cứ vào biểu hiện trong những ngày qua, hắn là một người có niềm tin kiên định, lên kế hoạch chu đáo. Đối tượng tiếp theo mà hắn định sát hại, chắc chắn sẽ là kẻ mang tội ác tày trời.”
“T sẽ tiếp tục đi về phía Bắc.” Hàn Trầm tiếp lời, “Trước đó, hắn lái ô tô về hướng này. Bây giờ bị chúng ta ép phải bỏ xe, đi phương tiện giao thông công cộng, nhưng hắn sẽ vẫn tiếp tục mục tiêu của mình.”
Châu Tiểu Triện ngẫm nghĩ, “Tuyến tàu điện ngầm về hướng bắc đi qua khu dân cư, khu thương mại, công viên, sau đó là huyện ngoại thành Bắc Thông. Nơi này chỉ có khu nghỉ mát và công viên vui chơi giải trí, còn lại là rừng núi rộng lớn. T đến đó làm gì?”
Tần Văn Lang yên lặng từ đầu đến giờ mới lên tiếng, “Hãy lập tức kiểm tra xem hôm nay có cuộc họp nào của lãnh đạo tỉnh hay thành phố ở huyện ngoại thành hay không?”
Mọi người đều giật mình. Châu Tiểu Triện liền ngồi xuống trước máy tính kiểm tra, Lải Nhải gọi điện cho các cơ quan chức năng.
Sau khi gác máy, vẻ mặt Lải Nhải như sắp khóc đến nơi, “Hôm nay, trung tâm hội nghị huyện Bắc Thông có cuộc họp tổng kết công tác nửa năm của Ủy ban nhân dân thành phố…”

Tần Văn Lang giật mình, lập tức đứng dậy. Anh ta vừa chuẩn bị đi ra ngoài, máy điện thoại bàn của Hàn Trầm bỗng đổ chuông.
Hàn Trầm ấn nút loa ngoài, “A lô!”
“Tổ trưởng Hàn, vừa rồi có một số quần chúng nhân dân gọi đến tổng đài, nói muốn cung cấp đầu mối về vụ bắn chết người hàng loạt, tôi nối máy cho anh nhé.”
“Được.”
Kể từ khi giới truyền thông tiết lộ về vụ án, mỗi ngày, Cục công an đều nhận được điện thoại cung cấp manh mối của nhân dân, tất cả đều được chuyển tới tổ Khiên Đen xử lý. Hôm nay, khi cuộc truy bắt thất bại, cảnh sát lưu lại hỏi thăm người qua đường. Cuộc điện thoại này nhiều khả năng do nhân chứng gọi đến.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu kia yên lặng mấy giây.
Hàn Trầm, “A lô!”
“Xin chào!” Một giọng nói an ông trầm khàn vang lên, “Tôi là T.”
Cả căn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh. Châu Tiểu Triện lập tức chạy đi lấy thiết bị nghe lén và dò tìm, cẩn thận nối vào đường dây. Lải Nhải mở cửa, hạ giọng gọi nhân viên kỹ thuật. Mặt Lạnh đi đến bên điện thoại, cùng Hàn Trầm lắng nghe. Máy bàn của cơ quan có chức năng ghi âm tự động nhưng Bạch Cẩm Hi vẫn lấy giấy bút ghi chép.
Mọi người đều hành động rất nhanh, không hề gây tiếng động. Hàn Trầm chống tay xuống mặt bàn, yên lặng chờ đối phương nói tiếp.
“Khỏi dò tìm tín hiệu.” T nói nhỏ, “Vì tôi sẽ cho các anh biết, tôi đang ở đâu.”
Các thành viên tổ Khiên Đen đều sửng sốt.
“Yên tâm, mục tiêu của tôi không phải mấy vị lãnh đạo đó.” Hắn nói, “Nếu muốn giết bọn họ, tôi đâu cần tốn công như vậy. Vào lúc năm giờ chiều nay sẽ có một đội CS[1] đi vào khu vực núi Điểu Lâm trên con đường cách huyện Bác Thông mười lăm cây số. Họ sẽ tiến hành cuộc thi đấu dã chiến sinh tồn kéo dài một ngày một đêm với tên gọi Đại đào sát[2]. Hiện tại, họ đã tới nơi rồi. Trên tay mỗi người là một khẩu súng laser AK47. Tôi cũng có, nhưng của tôi là súng thật. Nghe nói tổ Khiên Đen có Hàn Trầm rất lợi hại, Bạch Cẩm Hi thông thạo về tâm lý tội phạm, sau đây là yêu cầu của tôi:
[1] Counter Strike: tức trò chơi bắn súng hay trò đánh trận giả
[2] Cuộc tàn sát và lẩn trốn quy mô lớn
Thứ nhất, tôi chỉ định Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi là tuyển thủ tham gia cuộc thi đấu. Tôi đã đăng ký cho hai người. Tôi phải nhìn thấy hai người tại vùng núi Điểu Lâm lúc năm giờ chiều nay.
Thứ hai, hai người không được mang bất cứ vũ khí hay thiết bị thông tin liên lạc nào, cũng không được để người thứ ba tiến vào khu vực tiến hành cuộc thi đấu.
Thứ ba, trong cả quá trinh thi đấu, không được để bất cứ đối tượng tham gia nào biết sự tồn tại của tôi và thân phận của hai vị.
Núi Điểu Lâm chỉ có một con đường thông ra bên ngoài, tôi đã đặt thiết bị giám sát và kiểm tra ở lối vào. Chỉ cần một trong những yêu cầu của tôi không được thỏa mãn, tôi sẽ lập tức giết người. À, đúng rồi, vì hôm nay suýt nữa bị các vị bắt được, nên tôi đã giết trước một người, coi như đáp lễ. Cuộc thi đấu sẽ kết thúc vào tám giờ sáng ngày kia. Tới lúc đó, bất luận kết quả thế nào, tôi cũng sẽ ra tự thú, kết thúc vụ này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.