Đọc truyện Người Đẹp Cấp SSS – Chương 18: Tôi là dì nhỏ của anh
Ngày hôm qua Lý Thiên Đường tới tìm Nhạc Thanh Hà, nếu cô ta dùng vẻ ngoài vốn có gặp nhau thì anh sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, có lẽ bởi vì cô ta không ưa mà không ưa cô ta, cũng không dùng ngôn ngữ đả kích cô ta.
Sao Nhạc Thanh Hà cầm súng xuất hiện ở nước Mỹ, Lý Thiên Đường không muốn quan tâm nhiều, dù sao mỗi người đều có bí mật của mình nên anh không có hứng thú.
Còn chuyện hai người trùng hợp xảy ra chuyện đó thì có thể trách Lý Thiên Đường sao?
Mọi người hoàn toàn có thể giả vờ như không có chuyện gì cả, cô là dì nhỏ của cô, tôi là cháu trai của tôi, cho dù cô chán ghét già trước tuổi của tôi trong quá khứ cũng được, hay là phản cảm thân phận phạm tội cưỡng hiếp của tôi hiện tại cũng được, những chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là cô sắp xếp cho tôi một chức vụ có thể ở bên cạnh bảo vệ cô, coi tôi là người vô hình không được sao?
Dù sao tôi chỉ cần hoàn thành đối lời hứa của cô sư mẫu, cố gắng bảo vệ cô bình an trong một năm là được, đến lúc đó không cần cô nói gì thì tôi cũng bảo đảm phủi mông rời đi.
Nhưng cô thì sao, cô đang làm cái gì?
Nói Mẫn Nhu diễn trò lừa gạt tôi, làm cho tôi ngoan ngoãn gọi cô là dì nhỏ thì cô đã làm sai rồi.
Lý Thiên Đường ghét nhất là có người đùa giỡn mình, cho nên lúc Nhạc Thanh Hà đang rất đắc ý thì dùng mấy lời cay nghiệt này sỉ nhục cô ta.
Phản ứng của Nhạc Thanh Hà bị sỉ nhục cũng không hề ngoài dự đoán của anh, anh chuẩn bị chờ cô ta ném bình giữ nhiệt vào mình thì lập tức trở mặt, cho cô ta thấy sự lợi hại của mình.
Nhạc Thanh Hà lại do dự.
Lý Thiên Đường lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, ánh mắt rất sắc bén, lập tức hiểu được nên cười lạnh hỏi: “Hi hi, có phải cô rất muốn đánh chết tôi nhưng lại sợ mệnh lệnh của ông nội cô nên không dám làm gì tôi đúng không?”
Ánh mắt của tên khốn nạn này lại rất sắc bén.
Trong lòng Nhạc Thanh Hà thầm mắng một câu, không nói chuyện.
Lý Thiên Đường biết mình đoán đúng rồi, nhân cơ hội lên mặt nói: “Cô đánh đi, cứ ra sức mà đánh, tôi bảo đảm không né tránh. Nhưng nếu cô dám động đến một sợi lông của tôi thì tôi sẽ tìm ông cụ nhà cô tố cáo, làm cho cô không chịu nổi.”
“Anh chết đi!”
Nhạc Thanh Hà chưa từng gặp qua đàn ông nào không biết xấu hổ như thế, thật sự không thể chịu được nữa, giơ tay ném bình giữ nhiệt qua, nhưng lại bay qua đầu anh, va mạnh vào bức tưởng phía sau, ầm một tiếng.
Lý Thiên Đường giả vờ dọa sợ đến rụt cổ lại, nhìn vết lõm trên bức tường, sau đó quay đầu nhìn Nhạc Thanh Hà tức giận đến ngực phập phồng, vẻ mặt càng vô lại, giơ tay chỉ vào đầu mình nói: “Nào, nào, nào, Nhạc Thanh Hà, có bản lĩnh thì ném vào đây này. Nếu ông đây trốn thì không phải đàn ông!”
“Đồ khốn nạn, anh có thôi đi không!!”
Nhạc Thanh Hà thấp giọng hét lên một tiếng, đưa tay đập mạnh lên bàn.
Cô ta muốn nhào tới bóp chết tên khốn này, nhưng cuối cùng vẫn không dám, chỉ có thể trút giận lên bàn, cây bút cũng bật lên.
“Nhạc Thanh Hà, dáng vẻ cô tức giận rất xấu.”
Lý Thiên Đường lại không buông tha, há miệng làm dáng vẻ nôn khan.
Anh cố gắng dùng khả năng độc miệng của mình châm chọc một cô gái ra vẻ lợi hại, hết lần này tới lần khác cô ta không dám ra tay, cảm giác này quá sung sướng, cuối cùng cô ta ăn quả đắng vì bị lừa.
Nhạc Thanh Hà nắm cây bút trên bàn, nhìn chằm chằm Lý Thiên Đường: “Đừng chọc tôi, đừng chọc giận tôi, tôi sẽ giết chết anh.”
“Cô không dám, nếu cô dám thì lúc nãy đã làm rồi.”
Lý Thiên Đường nói: “Hiện tại cô ra vẻ cắn răng quyết tâm này, ngoại trừ làm cho cô càng xấu xí thì không hề có tác dụng gì.”
“Tôi sẽ giết anh, tên khốn, tôi thề đó.”
“Đến đây, ông đây ngồi đây chịu chết.”
Nhạc Thanh Hà nhẫn nhịn đến đau khổ, Lý Thiên Đường càng vui vẻ.
“Tôi là dì nhỏ của anh.”
“Cái gì?”
Lý Thiên Đường đang vui sướng, anh nghe vậy thì ngẩn người.
“Tôi nói tôi là dì nhỏ của anh, anh không được nói ông đây. Ông tôi chính là ba của sư mẫu anh đấy.”
Rốt cuộc Nhạc Thanh Hà cũng bình tĩnh lại, trên mặt thậm chí còn nổi lên ” hòa ái ” tươi cười, tựa như trưởng bối như vậy.
Lý Thiên Đường ý thức được chuyện không ổn: Không xong rồi, lúc nãy anh vô cùng đắc ý nên diễn hơi quá, làm cho cô ta nhìn ra sơ hở.
Sắc mặt Lý Thiên Đường thay đổi, không tránh khỏi đôi mắt của Nhạc Thanh Hà, cô ta cười hỏi: “Tôi biết anh cố ý chọc giận tôi làm cho tôi chủ động đuổi anh đi. Thật ra anh đã đồng ý với chị cả, sau này anh phải ngoan ngoãn chấp nhận sự dạy dỗ của tôi đúng không?”
Lý Thiên Đường cười lớn: “Hi hi, Nhạc Thanh Hà, trí tưởng tượng của cô đúng là quá phong phú, cô có thể đi viết tiểu thuyết.”
“Đừng che giấu, không có ý nghĩa gì cả.”
Nhạc Thanh Hà xoay người, thướt tha quay lại bàn làm việc, sau đó đưa tay gõ bàn: “Ngồi xuống đi, chúng ta nghiêm túc nói chuyện.”