Người Đến Bên Cạnh Tôi

Chương 41


Đọc truyện Người Đến Bên Cạnh Tôi FULL – Chương 41


Sau khi Lãng Ninh Y và Quan Hề lắc lư ở sàn nhảy một vòng thì trở về chỗ, phát hiện ở bàn của họ, ngoài Giang Tùy Châu ra thì hoàn toàn chẳng còn ai nữa.
Quan Hề tùy ý ngồi xuống ghế sofa, không đến gần Giang Tùy Châu.

Vẻ mặt Lãng Ninh Y mờ mịt, còn hỏi Giang Tùy Châu một câu: “Bạn của tôi đâu, đi đâu cả rồi?”
Giang Tùy Châu đáp: “Đi rồi.”
“Đi á??” Lãng Ninh Y kinh ngạc nói, “Làm sao có thể thế được, đi đâu chứ.”
Giang Tùy Châu: “Không biết.”
Lãng Ninh Y cảm thấy quái lại, sao lại đi rồi, không phải đưa đến gặp Quan Hề trông rất vui vẻ à, đúng là không hiểu nổi….
Lãng Ninh Y nghĩ ngợi một hồi, định hỏi thêm tại sao lại lại đi rồi, nhưng vừa chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nhớ ra người trước mắt mình là Giang Tùy Châu.
À, hình như cô đưa người đến đào góc tường của anh, cứ hỏi anh mãi có lẽ không thích hợp lắm nhỉ?
“Có việc gì nữa à?” Người đàn ông đang ngồi ngước mắt nhìn cô, đồng tử trong mắt anh đen láy, thật sự có thể khoét sâu vào tim.
Lãng Ninh Y run người: “Không có gì, không có gì.”
Cô ngậm chặt miệng, lặng lẽ đi sang một bên.
Một bên khác, Quan Hề đang ngồi trả lời tin nhắn Wechat trên điện thoại, tối nay đúng là quá tuyệt, tin nhắn nhiều không đếm xuể.
“Quan Hề? Trùng hợp vậy sao.” Đột nhiên có giọng nói vang lên bên cạnh.
Quan Hề ngước mắt nhìn người đang nói, không quen biết.
Người đó nói: “À thì tôi là bạn của Tống Lê, trước đây chúng ta có gặp nhau rồi.”
Quan Hề: “Tống Lê hả? Hôm nay cậu ta cũng ở đây à? Sao tôi không gặp cậu ta.”
“Đang chơi với bạn bên kia rồi, cô có muốn đến đó cùng chúng tôi không.”
Quan Hề từ chối: “Bây giờ có chút việc, lát nữa tính sau đi.”
“À…..

Cũng được.

Đúng rồi, tôi mới thêm Wechat của cô, chưa được chấp nhận nữa đó.”
Quan Hề không quá chú ý đến cái này, mỗi ngày có rất nhiều người xin Wechat, anh là ai chứ?
“À, như vậy sao.” Quan Hề lắc lư nhẹ theo biên độ của nền nhạc, lơ đãng lướt màn hình điện thoại.
Cô không có ý định vào khu vực yêu cầu kết bạn xem qua, nhưng điện thoại lại đột nhiên bị người khác lấy đi mất.
Cô hơi sửng sốt, quay đầu thì thấy Giang Tùy Châu tắt màn hình, quen tay bỏ vào túi quần của mình.

“Anh làm gì vậy?” Quan Hề đưa tay muốn cướp lại.
Giang Tùy Châu đè tay cô xuống, nhưng ánh mắt lại đặt trên người người đàn ông ở trước mắt này, “Anh quen Tống Lê à?”
Người đàn ông thấy Giang Tùy Châu ở đây, hồn cũng bay mất tiêu, anh ta là bạn của Tống Lê, dĩ nhiên cũng biết Giang Tùy Châu, nhưng Giang Tùy Châu chưa từng gặp và cũng không quen biết anh ta.
“Đúng, đúng vậy.”
F*ck, vừa rồi không để ý Giang Tùy Châu cũng ở đây, hơn nữa không phải nói là chia tay rồi sao! Cái tên lừa bịp khách hàng Tống Lê này!!
Giang Tùy Châu: “Cậu ta gửi số Wechat cho anh à?”
Người đàn ông nghẹn hơi ở cổ họng: “Haha, không có không có….

Chuyện đó, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Người đàn ông chạy rất nhanh, lập tức hòa vào đám người.
Giang Tùy Châu lạnh lùng hừ một tiếng, tên Tống Lê này bấm đốt ngón tay như bà mai thật chẳng đùa đâu.
“Giang Tùy Châu, làm gì vậy? Điện thoại của em mà!”
Giang Tùy Châu hơi nới lỏng tay, Quan Hề được thả, lập tức đưa tay vào túi anh tìm kiếm, kết quả khi chạm được điện thoại thì cổ tay cô lại bị anh siết chặt, khiến cô không thể động đậy.
Hoàn cảnh xung quanh mờ tối, những tia sáng màu đỏ, màu lam lướt thoáng qua trên người hai người không ngừng, trên sàn nhảy cách đó không xa, những người đẹp ngoại quốc trong bộ váy lộng lẫy biểu diễn tiết mục bay lên không.

Nóng bỏng và hấp dẫn, tất cả mọi người đều bị sự kích thích cuốn lấy mà trở nên xao động.
Quan Hề rút tay ra không được, nhéo một cái lên đùi anh, tức giận mắng: “Giang tổng, có chuyện gì không?!”
Giang Tùy Châu khẽ cau mày, vẫn không buông tay, trái lại còn ôm eo cô kéo về phía mình.

Quần áo dính sát vào nhau, có thể cảm nhận được đường cong và nhiệt độ của thể của đối phương một cách rõ ràng.
Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói có hơi sa sầm: “Em lộn xộn cái gì.”
Quan Hề không nghe, giùng giằng muốn rút tay ra.
Giang Tùy Châu: “Lại lộn xộn động chạm nữa rồi.”
Quan Hề dừng ngay trong chớp mắt, cô híp mắt: “À, vậy thì không trách em được, là anh dễ quá thôi.”
Sắc mặt Giang Tùy Châu vẫn rất bình tĩnh: “Vậy sao, thế em không thử suy nghĩ xem em không đến chỗ anh bao lâu rồi.”
“…”
Giang Tùy Châu không nói gì nữa, kéo tay cô ra khỏi túi quần của mình, dắt cô đi về phía cửa quán bar.
Quan Hề: “Đi đâu vậy?”
Giang Tùy Châu: “Về nhà.”

“Em không về nhà anh đâu!”
“Vậy anh đưa em về nhà Lãng Ninh Y.”
“Ai nói là em muốn về —-“
“Anh nói.”
Trước mặt Giang Tùy Châu, hiển nhiên sức lực của cô không đủ dùng, nên cuối cùng chỉ có thể mặc anh kéo mình ra khỏi quán bar.
“Mặc vào.” Sau khi ra ngoài, Giang Tùy Châu cởi áo khoác ngoài rồi phủ lên người cô.
Quan Hề đứng tại chỗ, hai mắt liếc anh.
Thật ra thì việc Giang Tùy Châu đến quán bar hôm nay đã cho cô một tí ti bất ngờ, trước đây hai người rất ít khi quản thúc đối phương, anh cũng không can thiệp đến mối quan hệ xã giao của cô hoặc nếu có thì cũng chỉ là nói đùa, cơ bản đều thuộc vào trạng thái thoải mái.
Hôm nay cô cảm thấy hơi vui vẻ, hài lòng với sự xuất hiện của anh, chỉ là quen biết anh lâu khiến trong lòng cô có một tiếng nói không tin đó là thật, anh thật sự thích cô mà không phải vì mục đích gì khác sao.
“Anh còn đang theo đuổi người khác đó, trong tình huống như vậy thì người bị sa thải đầu tiên chính là anh.” Quan Hề nhỏ giọng nói lầm bầm.
“Vậy à, tại sao thế.” Quan Hề thật sự ăn mặc rất mát mẻ, sau khi mặc áo khoác vào vẫn không che được đôi chân thon dài, trắng sáng đang lộ ra bên ngoài.

Lúc Giang Tùy Châu hỏi, anh còn đưa tay cài nút áo giúp cô.
Quan Hề suy nghĩ một lúc: “Anh ràng buộc em, lại còn làm phiền thú vui bình thường của em nữa.”
“Không có nhé.” Giang Tùy Châu kéo áo khoác trên người cô xuống, nói: “Anh nghĩ cho sự an toàn của em nên mới đưa em về nhà mà.”
“Nói nghe tốt quá ha, em chưa thấy ai theo đuổi người khác mà bá đạo như vậy.”
Giang Tùy Châu: “Em cũng không có cơ hội thấy ai theo đuổi em nghiêm túc.”
“…??”
Giang Tùy Châu lại bổ sung một câu: “Trước đây có ai dám theo đuổi em lộ liễu sao.”
Quan Hề hơi sửng người trước câu hỏi của anh, đúng vậy, vì không ai không biết mối quan hệ giữa cô và Giang Tùy Châu, mặc dù những người đó có tình cảm với cô, sau khi dò hỏi cũng rút lui.
“Giang Tùy Châu! Anh có ý gì? Anh cảm thấy không ai theo đuổi em sao? Người theo đuổi em xếp lại cũng hơn bảy hàng đó, anh có biết không hả?”
Giận đùng đùng.
Giang Tùy Châu thấy dáng vẻ Quan Hề sắp nổi giận, lựa chọn không nói tiếp như mọi lần trước đây, tiện thể bỏ qua chủ đề này.
Anh kéo cô đến vị trí xe: “Đói không em, muốn ăn chút gì không?”
“Em không ăn!”
“Hôm nay cho người đưa bánh ngọt đến cho em mà em không động vào à.”
“Không chỉ hôm nay.” Mặt Quan Hề đầy vẻ chị gái tiểu thư kiêu căng, “Mấy lần trước em cũng không ăn.”

Giang Tùy Châu mở cửa xe để cô ngồi vào, lại nghiêng người qua thắt đai an toàn cho cô: “Không thích ăn sao?”
“Rất rõ ràng mà, vì chúng ta đã chia tay nên, nên đồ anh đưa em đều sẽ không ăn.”
Giang Tùy Châu im lặng một lúc, hỏi: “Có quan niệm đạo đức nào nói không thể ăn đồ ăn của bạn trai cũ hả?”
“Có chứ, anh có từng thấy ai đã chia tay với bạn trai mà còn ăn đồ ăn với tiêu tiền của anh ta chưa.”
“À.” Giang Tùy Châu đóng cửa xe lại cho cô, đi vòng qua ghế tài xế và ngồi vào, anh lái xe, đột nhiên nói: “Nhưng bây giờ không giống vậy.”
“Cái gì?”
“Không phải bây giờ anh đang theo đuổi em sao, có thể ăn đồ ăn của người theo đuổi, cũng có thể tiêu tiền.” Giọng nói của Giang Tùy Châu rất trong trẻo lạnh lùng, thản nhiên nói thêm: “Hay là em so sánh xem là anh tốt hơn hay người khác tốt hơn.”
“….”
Đêm đã khuya, không khí quán bar vừa mới đi vào trạng thái nóng như lửa, nhưng vài người lại không ở đây.
Lúc Lãng Ninh Y gọi điện thoại tới, Quan Hề đang ngồi trên xe của Giang Tùy Châu, xe chạy bon bon trên con đường cái trống trãi, đèn đường mờ mờ ảo ảo, bị bỏ lại phía sau không ngừng.
Lãng Ninh Y vẫn còn ở quán bar, phía bên cô ấy rất ồn ào, Quan Hề nói “cô đã đi rồi” rất nhiều lần nhưng cô bạn vẫn không nghe rõ.

Vì vậy cô dứt khoát cúp điện thoại, trực tiếp nhắn Wechat nói mình bị Giang Nhị Cẩu cưỡng chế đưa đi.

Tiếp đó lại gửi tin nhắn Wechat cho Chung Linh Phàm, bảo cô ấy để ý đến Lãng Ninh Y một chút.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô thả điện thoại lại vào trong túi xách, chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe.
Trên đoạn đường đi này hai người không nói chuyện quá nhiều, rất nhanh sau đó đã đến nhà của Lãng Ninh Y.
Sau khi Quan Hề xuống xe, thấy Giang Tùy Châu cũng xuống theo.
“Em đã về đến nhà an toàn, người theo đuổi số 108, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành.”
Số thứ tự này quang minh chính đại ghê đó.
Giang Tùy Châu nhìn cô, đi thẳng về phía trước.

Quan Hề thấy anh thật sự muốn đi lên nhà cùng mình, đưa tay cản anh lại, nghi ngờ nói: “Anh không định theo em về nhà đó chứ?”
Giang Tùy Châu trực tiếp nhấn thang máy.
Quan Hề: “Em nói…”
“Em có biết gần đây có vài tin tức về một số kẻ biến thái chuyên chờ đợi những cô gái sống một mình như em về nhà rồi sẽ nhảy từ tấn công từ phía sau lúc họ đang mở cửa không.”
Quan Hề: “?”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Hôm nay em ăn mặc rất đẹp, dễ trở thành mục tiêu.”
Quan Hề vốn đang nhìn anh với vẻ mặt vô cùng khinh thường, nhưng nghe thấy hai chữ “xinh đẹp” thì có hơi ngẩn người, sắc mặt cũng dịu lại.
Xinh đẹp á? Phải là rất xinh đẹp, thị lực của Nhị Cẩu cũng không tệ đó.
Quan Hề mím môi, đè khóe môi xuống: “Vậy sao, tin tức lúc nào thế.”
“Gần đây.”
Ting —–
Thang máy đến.

Giang Tùy Châu kéo cô đi vào thang máy: “Anh đưa em về đến nhà.”
Quan Hề ho nhẹ một tiếng, xem như ngầm cho phép.

Nhưng khi thang máy đang chậm rãi đi lên cao, chút lí trí của Quan Hề trở về: “Anh đang xem thường ai đó?”
Giang Tùy Châu: “Hửm?”
“Tiểu khu này là của nhà em….” Quan Hề dừng lại, nhưng dường như nhớ đến điều gì đó, cô sửa lời: “Tiểu khu này là dưới trướng của Nam Tước, ý anh là đang giễu cợt Quan Nguyên Bạch xây cả tiểu khu cao cấp mà ngay cả an ninh cũng không đảm bảo hả?”
Giang Tùy Châu: “Tất cả đều có thể xảy ra mà.”
Quan Hề: “….

Tốt nhất anh đừng nói như vậy trước mặt anh ấy.”
Sau khi vào cửa, Quan Hề cởi giày cao gót, nửa người ngã phịch xuống ghế sofa.

Cả tối nay mang đôi cao gót so high như vậy, thật ra cũng quá mệt rồi.
Quan Hề thong thả ngã người ra gối ôm, lười quan tâm Giang Tùy Châu, dù sao cô cũng đã biết, nếu anh thật sự không muốn đi, chẳng ai lay động được anh cả.
Cô nằm một hồi, bụng lại cảm thấy đói, tối hôm nay chưa ăn gì, sau đến quán bar cũng chỉ uống rượu, vẫn chưa được ăn cái gì.
“Đói à em?” Thấy cô sờ bụng, Giang Tùy Châu hỏi.
“Hơi hơi.”
“Vừa rồi đã hỏi em có muốn ăn gì không rồi mà.” Giang Tùy Châu lấy điện thoại ra, “Ăn gì, gọi đi.”
Quan Hề ngồi dậy trên ghế sofa, nói lầm bầm: “Hơn nửa đêm thì gọi cái gì bên ngoài chứ….”
“Không phải em đói à?”
“Anh không biết nấu sao.”
Giang Tùy Châu dừng tay một lúc, nhìn cô nói: “Em muốn ăn món anh làm à.”
Vừa rồi Quan Hề chỉ thuận miệng nói như vậy, sao cô có thể muốn ăn đồ Giang Tùy Châu làm được, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nấu cơm.
Nhưng nói ra mới phát hiện có thứ để trêu anh, Quan Hề chống cằm, chậm rãi nói: “Anh không biết làm đâu, hừ, cơm còn không biết nấu, đầu năm nay đàn ông không biết nấu ăn dễ bị mất điểm lắm đấy.”
Giang Tùy Châu khoác hai tay lên thành ghế sofa, nhìn cô với ánh mắt hờ hững.
Đoán chừng trong lòng Nhị Cẩu đang mắng chửi người rồi, Quan Hề nghĩ lại cảm thấy vui vẻ hớn hở.
Muốn anh xuống bếp ấy hả, chờ Bàn Cổ khai thiên lập địa một lần nữa đi.
Cô đứng dậy, vui vẻ cởi chiếc áo khoác anh mặc lên người cô lúc nãy: “Thôi bỏ đi, em chỉ đùa chút thôi, trễ thế này còn ăn gì chứ, em sợ mập lắm.”
Dứt lời, cô muốn trở về phòng tắm rửa, đi ngủ.
“Quan Hề.” Giang Tùy Châu đột nhiên gọi cô lại.
“Có gì không.”
“Anh thử xem sao.” Cô nghe thấy anh nói như vậy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.