Bạn đang đọc Người Dấu Yêu – Chương 887
Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 887 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 887ANH TỪNG NÓI ANH SẼ KHÔNG ĐI
Viện Nghiên cứu Gen.
Tần Bách Duật đi được nửa tiếng thì Nghiên Thời Thất tỉnh dậy.
Đôi mắt cô vẫn còn quấn băng vải, nhưng cảm giác đau đớn đã hoàn toàn tan biến.
Cô đảo nhẹ mắt, bất ngờ cảm thấy cảm giác mát lạnh sảng khoái.
“Tiểu Thập Thất, cháu tỉnh chưa?”
Giọng Liên Trinh vang lên trong phòng vô trùng.
Nghiên Thời Thất đáp vâng một tiếng.
Nhớ tới nỗi lo lắng trước khi đi ngủ, cô bèn hỏi: “Cậu Út, anh ấy đâu rồi?”
Liên Trinh thoáng giật mình, mím môi không trả lời.
Ngày hôm qua, anh đã nghe được hết cuộc trò chuyện giữa Thương Lục và cậu tư Tần trong phòng nghiên cứu.
Thương Lục nói cậu tư Tần phải trở về Parma với cậu ta, thì cậu ta mới chữa khỏi mắt cho Tiểu Thập Thất.
Mà cách đây không lâu, anh tận mắt nhìn thấy đoàn xe rời khỏi Viện Nghiên cứu.
Thương Lục xách hết đồ đạc của mình đi, còn nhắn một đồng nghiệp của anh trong Viện Nghiên cứu, ba tiếng sau gỡ băng vải cho Tiểu Thập Thất, đồng thời dặn dò kĩ càng chi tiết cách tiêu hủy băng vải và thuốc.
Lúc bọn họ đi, anh thấy cậu tư Tần cũng đi theo.
Liên Trinh không biết phải nói chuyện này như thế nào cho Tiểu Thập Thất biết.
Đoàn xe không chạy về phía đường đi thông giữa đường Bắc Thần và trung tâm thành phố, mà chạy về phía… sân bay ở ngoại ô.
Anh cho rằng cậu tư Tần đi thật rồi.
Vì đôi mắt của Tiểu Thập Thất, cậu tư Tần không thể không thỏa hiệp.
Lúc này, sự im lặng của Liên Trinh khiến Nghiên Thời Thất cảm thấy bất ổn.
Cô chống khuỷu tay ngồi dậy, quay đầu về hướng phát ra tiếng nói vừa rồi, “Cậu Út, anh ấy đâu rồi?”
Liên Trinh thấy cô ngồi dậy thì sốt ruột bước tới nói: “Cháu đừng gấp, nằm xuống trước đã.”
“Cậu Út…” Nghiên Thời Thất kéo cổ tay của anh để mượn lực ngồi dậy.
Động tác này của cô cũng làm cho băng vải đắp trên mắt rơi xuống.
Liên Trinh giật mình, nhanh tay chụp băng vải, định đắp lên mắt cô lần nữa.
Trên băng vải vẫn còn vị thuốc.
Mùi thuốc Đông y nồng nặc lan tràn trong không khí.
“Mau nằm xuống!” Liên Trinh còn mặc đồ vô khuẩn và đeo găng tay, đầu ngón tay cầm băng vải rất cẩn thận, vì sợ làm thuốc bên trong nhiễm khuẩn.
Anh vội nhìn về phía Nghiên Thời Thất, thấy cô đang giơ hai tay lên nhìn ngắm, sau đó sửng sốt nhìn xuống người mình.
“Cháu sao vậy?” Liên Trinh thấy được thần thái trong mắt cô, trong lòng cảm thấy có chút may mắn và nhiều chua xót.
Người đàn ông Thương Lục kia thật sự đã giữ lời hứa.
Xem ra đôi mắt của Tiểu Thập Thất có thể nhìn thấy được rồi.
Nhưng mà… anh Tư của cô…
Nghiên Thời Thất nhìn Liên Trinh bằng ánh mắt trong veo, vui vẻ ra mặt nói: “Cậu Út, mắt của cháu…”
Cô có thể nhìn thấy rồi, nhìn thấy rất rõ ràng y như trước đây.
Không hề nhòa, cũng không hề mờ, dù là cảnh vật ở xa, cô cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Liên Trinh vui mừng gật đầu, “Nhìn được là tốt rồi.
Xem ra thuốc của Thương Lục thật sự hiệu quả!”
Anh không nói nhiều, chỉ khen một câu.
Còn Nghiên Thời Thất lại bật dậy khỏi giường, vô thức nhìn thoáng qua bên ngoài phòng vô trùng, nhưng không thấy bóng dáng của Tần Bách Duật đâu.
Cô có thể nhìn thấy rồi, và cô muốn báo tin này cho anh biết đầu tiên.
“Anh ấy lại đi hút thuốc ạ?” Nghiên Thời Thất nhìn Liên Trinh, mỉm cười hiểu ý.
Liên Trinh khẽ cúi đầu, ánh mắt lóe lên, một lát sau mới khó khăn nói: “Cậu ấy… đi cùng Thương Lục rồi.”
Nụ cười bên môi Nghiên Thời Thất cứng lại, “Đi đâu cơ?”
Anh từng nói… anh sẽ không đi.
Anh từng nói… anh sẽ không rời khỏi cô.
Vậy mà ngay cái ngày mắt cô có thể nhìn lại được, anh lại đi rồi?
WebTru yen Onlinez.
com
Nghiên Thời Thất ngồi trên giường ngẫm nghĩ thật lâu, đến mức cô chợt cảm thấy rất rất lạnh.
“Tiểu Thập Thất, nói không chừng hai hôm nữa cậu ấy sẽ trở lại thôi.”
Đến cùng, Liên Trinh vẫn không nhẫn tâm nhắc lại sự thật về việc mắt cô không nhìn thấy được.
Thật ra, ngay cả chính bản thân anh cũng không biết, cậu tư Tần đi rồi có còn quay về hay không, hoặc là… lúc nào mới quay về..